Chap 4: Lời tuyên thệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Café của quý khách đây ạ."

Ngay tức thì, các nốt trầm của bản nhạc jazz vang lên, giao hưởng với nét vui vẻ của ngày lễ tại chốn đây. Ở cửa hàng ngọt ngào nấp mình sau khu vườn phồn hoa của mảnh đất Pháp lại lan tỏa thứ thanh âm tuyệt hảo ấy, thật dễ dàng khuấy động trong lòng người niềm hưng phấn hạnh phúc. Có lẽ cô đã hiểu tại sao cửa hàng của em được yêu mến như vậy.

Tại góc phố này, thủ đô này, hay tổ quốc này, có những điều kỳ diệu luôn vun đắp thứ tình cảm âm ỉ cháy trong tâm hồn mọi người, mà chỉ ở riêng đất Pháp nó mới nảy nở vĩnh cửu mà không một quốc gia nào làm được điều đó. Dòng cảm xúc cứ vậy chạy dọc cơ thể cô, gọi tên cô, cái tên mà cô đã che dấu ở một góc khuất nay được vùng dậy, được bồi thứ xúc cảm lâu ngày chưa từng gặp lại. Tình cảnh thế này càng khiến Jimmy khó mà mở lời hỏi lại câu nói em còn dang dở.

Ilys im lặng nhìn, có chút đau lòng. Ngài quân nhân đã không nghe thấy điều đó. Thế nên hiện tại, giữa hai người là mảng lặng thinh ngượng nghịu, xen lẫn vị thơm nồng của café đất Pháp.

Mãi lúc sau em mới rụt rè cất lời:
"Lúc nữa ngài có rảnh không? "

"...Tính ra thì có, tôi đang trong kì nghỉ phép."

Vẫn là động tác đó, em e thẹn chạm tai khiến cô không thể rời mắt khỏi. Thề với Chúa rằng những lúc Ilys biểu hiện ra hành động này, đều đặc biệt toả ngạt ngào mùi hương đáng yêu thôi.

"Quý ngài, có muốn... nếm thử chocolate em làm không?"

"Hôm nay các cửa hàng bánh đóng cửa hết rồi à?"

"Dạ... không, ý tôi là..." Câu hỏi lạnh nhạt làm cô gái nhỏ bối rối khua tay loạn xạ.

"Chắc vì em ngọt ngào quá mà."

Tâm trạng Jimmy chốc chốc đã vui vẻ như cái ngày đặt bước chân về Paris, cô đưa tay về phía em xoa nhẹ gò má ửng đào. Cảnh sắc một góc nhỏ của cửa hàng tím cuối phố chợt thấm đẫm ý tình đến lạ, Ilys khẽ thở phập phùng, trong lòng em sự vui mừng đang cố gắng đè nén nỗi ngại ngùng chỉ mới vừa ào đến.

"Quý quân nhân tôn kính có thể vì quốc thái dân an mà nói chuyện đứng đắn chút có được không?"

Jimmy bật cười thật hiền như cái cách cô đang xoa đầu chiều chuộng cô gái nhỏ phụng phịu này :
"Hỡi em yêu quý, đây chẳng phải là ở Paris hay sao? Tổ quốc không ban chỉ thị phải nghiêm túc ở vùng đất của em."

Đúng vậy, cho dù là tổ quốc, ông bố hay đến ngay cả Ilys cũng không thể ngăn được dòng cảm xúc này, Jimmy đã luôn yêu thích người con gái Paris nhiều như vậy.

Nhìn lại, khởi đầu cuộc gặp gỡ giữa hai người tựa câu chuyện cổ tích dưới chân tháp Eiffel vĩ đại. Nếu vậy thì cô mong sẽ được em ghi nhớ như là những chú lùn, cô muốn mình được lưu giữ trong tim nhưng vẫn tốt hơn là không nên hiện diện trong cuộc hành trình của em quá nhiều. Sẽ không thể mãi ôm chặt một cô gái đẹp trong lòng mình được, bởi cô ấy còn phải đi tìm hoàng tử của đời mình nữa. Cũng chính khoảnh khắc người đứng nơi Paris rộng lớn, nở nụ cười rạng rỡ trước thế gian, cùng cảnh vật hào nhoáng trước mắt đã đánh thức bao kẻ như Jimmy hoài mộng. Thành phố ngàn hoa xin hãy yêu thương dải ngân hà của cô.

Không thể chờ lâu, hai người nhanh chóng tạm biệt sắc tím nơi đây để rời đến một cửa hàng bán bánh ngọt nhỏ xinh. Chỗ này kinh doanh rất náo nhiệt, có một hàng dài khách đứng chờ đặt bánh. Vì đây là quán của Ilys, họ được ưu tiên đi cửa phụ, một bước tới thẳng phòng làm bánh có lực lượng nhân viên đang hối hả chuẩn bị đồ.

Ilys lấy trong tủ kính ra một túi bánh màu nhung đỏ được trang trí cẩn thận, rồi nhón lấy một cục nhỏ socolate hình tròn vo.

Em tươi cười, ánh mắt sáng rực sự mong đợi đưa cho Jimmy viên socolate:
"Thành quả của em đây."

Jimmy không để tâm lắm, cô giờ đã bị thu hút từ dải ngân hà trong mắt em. Những rung động đầu đời của Jimmy đến cũng thật bất ngờ và thật kì lạ. Không chần chừ lâu cô vô thức cầm lên ăn.

"..." Em háo hức mong chờ.

"... Lâu rồi mới ăn socola, ngon thật đấy."

"Hì hì."

"...Và quý ngài có thể cho tôi mạn phép hỏi một điều được không?"

"Hỏi phải thêm một viên socola!"

Em bật cười thành tiếng, bất lực lại nhón ra một viên nhỏ nữa đưa cho quý cô ngây ngô trước mặt.

"Ngài cảm thấy người đồng tính thế nào ạ, à không, đúng hơn là người song tính."

"..."

"...Tôi, tôi nghĩ là, không ý tôi là... Câu hỏi này có hơi kỳ kỳ ha?" Em lại lúng túng nữa rồi.

"Đồng tính hay là song tính thì vẫn là công dân Pháp, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ họ, hơn cả tính mạng."

Thấy em tròn mắt nhìn, cô thầm cười một trận lớn trong lòng, một cô gái 24 tuổi mà có thể dễ đoán ra cảm xúc thật đấy.

"Đấy là tuyên thệ của tôi khi kết nạp vào binh đoàn.

"Tôi là người song tính....
Một người song tính thích ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro