Chap 6: Ánh chiều hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ như mỗi lần trở lại, Paris đều đón tiếp các vị khách quý của mình bằng một tâm tình khác nhau. Khi êm đềm ngọt ngào bởi sắc xuân hồng thắm, có khi như lúc này đây, nồng nhiệt rực rỡ trong ngày hạ vàng rượm trên các phố đường.

Tia nắng của Paris cuồng nhiệt hắt qua vai bộ quân phục hoạ lên câu chuyện hùng dũng của cả một đời người. Nắng Paris rọi trên đỉnh quân mũ, qua bóng râm còn thoảng đưa cơn gió man mát khẽ gọi về chuỗi hồi ức tươi đẹp đã sớm bị chai sạn cuộc đời cuốn phăng.

Hồi ức về một người đàn bà nước Ý xinh đẹp tuyệt trần.

---------————————————

Người đàn bà mặc trên mình chiếc đầm cách điệu, tay dắt cô con gái bé nhỏ đi dạo trên con phố thượng lưu. Trên đường đi hai mẹ con ríu rít trò chuyện những chủ đề ngớ ngẩn, ngớ ngẩn như một đứa trẻ vậy.

Đứa trẻ 4 tuổi đang mút kẹo kể lể:

"Mama, trong tiết học trên lớp á, cô, cô giáo có hỏi ước mơ của con là gì đó? Mà con không hiểu gì cả nên con trả lời cô là con không có ước mơ."

Thấy đứa nhỏ nói thế, bà mẹ xinh đẹp cúi xuống cười khổ : "Bé con, con không muốn điều gì cho mình ở tương lai sao?"

Nó ngừng mút kẹo bập bẹ: "Thế, thế ước mơ của mama là gì ạ?"

"Mama muốn bảo vệ tổ quốc nè, muốn bảo vệ thế giới nữa hehe."

Nó bỗng đứng đó ngơ ra như thể suy tư cái gì.

"Mama muốn trở thành một quân nhân quá mà hỏng có được."

Chợt, nó hứng khởi reo lên: "A, baba cũng là quân nhân đó ạ! Baba ngầu lắm, con thấy baba biết dùng súng nè, baba còn giúp đỡ rất nhiều người nữa. Trông baba cứ như một siêu anh hùng vậy đó."

Nhắc đến người đàn ông này bà mẹ hạnh phúc cười rạng rỡ, chỉ cần nhìn vào ánh mắt thôi ai cũng hiểu được tình yêu của bà lớn lao đến nhường nào, cái nóng ran ngoài trời dường như bị tiêu tan bởi người phụ nữ này.

"Baba con là thần tượng của mama đó."

Đứa trẻ nhanh nhảu đáp lại: "Thế ạ! Con cũng vậy, con cũng vậy! Thế sau này con sẽ trở thành quân nhân, con sẽ thật giàu, con sẽ bảo vệ Pháp, sẽ bảo vệ... tất cả. "

---------------—————————-

Gửi gắm cho tương lai nhiều đến thế, cuối cùng, Jimmy lại không thể cho người mẹ yêu quý nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, mẹ cô đi rồi, tới một nơi rất đẹp, đẹp hơn cả nước Pháp của bà- đất nước của tình yêu.

Ngài thiếu tá tìm đến cửa hàng tím như bao lần, nhưng giờ nó đã đóng cửa vĩnh viễn, rốt cuộc thì "chờ đợi" cũng chỉ là reo rắc một tâm niệm không có thực.

Đứng giữa con phố Rue des Rosiers phồn hoa, dòng người theo từng giây phút di chuyển không ngừng, trái tim người lính sắt đá hoàn toàn vỡ vụn từng mảnh nhỏ va chạm cứa vào tim gan, rỉ máu, đau nhói, cho dù cô có ở đây bao lâu nữa hồi ức về một mùa xuân đã qua rồi sẽ tan theo mây trời, biến mất rồi.

Cô không khóc, không dằn vặt. Nếu tình yêu là sai trái, đáng lẽ ra nó nên biết điểm dừng là ở đâu. Đúng vậy, không khóc, đây là chuyện mừng, chuyện vui. Vậy sao nhói thắt vào tim thế này, đau quá như ngày mẹ cô đi.

Tôi luôn tò mò tại sao mọi người lại có thể vụt lướt qua tôi như một cơn mộng mị?

Jimmy thực sự đã rung động Ilys từ những giọt xuân đầu tiên rơi trên nước Pháp. Ilys xinh đẹp, một vẻ đẹp độc đáo khiến cô không ngừng nhớ nhung. Tưởng rằng mới đầu chỉ là chút cảm thán trong lòng vì em đẹp quá, ai ngờ đâu từ giọng nói đến nét tính cách đều khiến cô không khỏi thích thú, không khỏi ý nghĩ muốn cuốn lấy yêu thương người ta mãi thôi.

Ánh chiều tà chiếu rọi vào căn phòng cô, khoảnh khắc ảm đạm càng trùng xuống trong lòng, Jimmy đờ đẫn ngồi cạnh giường cầu nguyện, đôi mắt kia phản ánh linh hồn đã rơi vào vô thức rồi.

Mấy tuần sau đó, thiếu tá Jimmy toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực cho công việc huấn luyện tại doanh trại. Cô cố tình làm vậy để quên đi người con gái tên Ilys, cũng quên mất bản thân mình.

Tâm tình thay đổi, thế giới thay đổi theo.

Thế nhưng tôi vẫn yêu thế giới này nhiều, tôi đã luôn đối đãi với Paris bằng một tấm lòng thành của người quân nhân, của một công dân liêm chính nước Pháp.

Có những cuộc gặp gỡ vừa khởi đầu đã mau chia ly, tôi ôm trong mình nỗi đau và tiếc nuối này, tạm biệt em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro