Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau dù có chút mệt mỏi nhưng Diệp Anh vẫn sốc lại tinh thần và đến công ty thực tập. Cùng đi lần này với cô vẫn còn may vì có cô bạn thân ở ký túc xá là Bảo Hân, lần đầu tiên được bước chân vào một công ty lớn như vậy nên cả hai đều không giấu nổi cảm khái trong lòng. Bảo Hân nói.
- Diệp Anh nè, cậu xem. Cái công ty lớn thế này thì điều kiện tuyển dụng hẳn là gắt gao lắm. Chúng ta có lẽ chẳng có cơ hội được nhận làm nhân viên chính thức đâu.
Diệp Anh thì nói.
- Chưa chắc đâu, càng các công ty lớn càng công bằng trong việc cạnh tranh. Chỉ cần chúng ta có năng lực chúng ta còn cơ hội.
Bảo Hân lại bắt đầu tính nhiều chuyện của mình mà nói.
- Diệp Anh nè,cậu có nghe nói gì không. Tổng giám đốc của công ty này thật ra còn rất trẻ đó,mới khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi gì đó, lai còn là một cô gái.
Diệp Anh có chút không thể tin mà nhìn Bảo Hân , Bảo Hân lại nói.
- Chuyện này là sự thật 100% đó, tớ nghe được ở trường,hơn nữa cũng đã lên mạng tìm hiểu và xác định. Chị ta là một nhân vật khá nổi tiếng đấy. Nghe nói mười tám tuổi đã sang nước ngoài du học,năm năm sau về nước tiếp quản công ty, công ty này vốn cũng không lớn như bây giờ,nhưng hai năm trước đã xác nhập với một công ty khác nữa nên mới hùng mạnh như vậy.
Diệp Anh có chút sùng bái mà nhìn Bảo Hân rồi nói.
- Cậu tại sao lại biết nhiều vậy Hân.
Bảo Hân có chút khoe khoang nói.
- Cậu nha,đã học tài chính kinh tế thì tất nhiên là phải nắm bắt tất cả các thông tin về kinh kế nếu không sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Cậu tuy thông minh hơn tớ nhưng về khoản này cậu chắc chắn là không bằng tớ.
Diệp Anh mỉm cười rồi nói.
- Được rồi, tớ đúng là không theo được cậu ở cái khoản nắm bắt tin tức này rồi. Với tài năng của cậu không đi làm nhà báo thì có chút phí hoài đấy.
Bảo Hân giả bộ tức giận lườm Diệp Anh một chút,Diệp Anh lại chỉ mỉm cười xem như không có gì. Lúc này thầy phụ trách cũng đã đưa cả nhóm tới công ty để gặp quản lý và nhận việc nên hai người cũng không trò chuyện nữa. Quản lý ra tiếp đón công ty là một cô gái tuổi cũng không lớn lắm,chắc khoảng ba mươi tuổi,dung mạo cũng ưa nhìn,dù không phải đẹp xuất chúng nhưng nhìn rất thanh tú,giọng nói cũng thật dễ nghe. Bảo Hân là điển hình của kiểu người háo sắc,nam nữ đều không tha nên khi nhìn thấy quản lý là mắt cứ sáng hẳn lên. Diệp Anh có chút buồn cười, cô vẫn nhớ lời Bảo Hân nói với mình khi hai người mới làm bạn, cậu ấy nói.
- Tớ chủ động kết bạn với cậu trước tiên là vì nhan sắc của cậu thôi. Cậu đẹp như thế tớ làm sao buông tha được.
Tuy nhiên Diệp Anh biết Bảo Hân là một người bạn rất tốt,tính tình cũng thẳng thắn nên cô cũng không để tâm tới lời nói của Bảo Hân, hai người cứ thế là bạn tốt.
Quản lý tiếp nhận hồ sơ của mọi người rồi mời mọi người tới phòng họp đợi, cô ấy nói giám đốc sẽ xem qua hồ sơ và sẽ phân công công việc cho mỗi người. Diệp Anh cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì với những sinh viên thực tập thì thương là các quản lý cấp dưới sẽ chịu trách nhiệm phân công công việc chứ không phải đến phiên tổng giám đốc nhọc lòng. Qủa nhiên vị giám đốc ở công ty này có chút đặc biệt, không hổ danh là sinh viên đi du học ở nước ngoài về.
Qua khoảng nửa tiếng chờ đợi thì quản lý cũng trở lại,ánh mắt cô ấy có chút quỷ dị nhìn về phía Diệp Anh khiến cô có chút không được thoải mái. Sau khi công bố công việc của những người khác cô ấy quay sang nói với Diệp Anh.
- Giám đốc muốn gặp riêng em một chút, em theo chị.
Diệp Anh có chút không yên lòng nhìn sang giáo sư phụ trách và Bảo Hân, tất cả mọi người cũng có chút ngạc nhiên vì trường hợp của Diệp Anh nên cũng nhìn sang chị quản lý với ánh mắt dò hỏi. Lúc này quản lý cũng đành giải thích.
- Tổng giám đốc nói là hồ sơ của em ấy có chút đặc biệt nên muốn trực tiếp găp mặt, không phải chuyện gì quan trọng đâu mọi người đừng lo.
Sau khi mọi người được từng tổ trưởng đến đón về vị trí công tác của mình thì Diệp Anh cũng theo phía sau quản lý đi lên phòng giám đốc, tâm trạng của cô vẫn là tràn ngập bất an.
Quản lý đi phía trước Diệp Anh cũng rất tò mò về cô gái này. Cô làm việc cùng tông giám đốc hơn ba năm nay luôn thấy em ấy là một người rất lạnh nhạt,mạnh mẽ và điềm tĩnh. Nhưng hôm nay lần đầu tiên cô thấy em ấy mất đi tất cả lớp nguỵ trang ấy, khi vừa nhìn thấy hồ sơ của cô bé này, em ấy giống như gặp phải quỷ mà sửng sốt,sau đó lại vội vàng hỏi về cô bé và sau đó là quyết định phải gặp mặt trực tiếp. Cô không biết cô bé này rốt cuộc có điều gì khiến cho tổng giám đốc vốn lạnh nhạt như vậy thay đổi.
Đến phòng giám đốc quản lý liền gõ cửa hai tiếng rồi nghe thấy một âm thanh có chút lạnh lùng vang lên.
- Vào đi.
Quản lý đẩy cửa bước vào và Diệp Anh đi theo phía sau. Quản lý lên tiếng nói với tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc,cô Hoàng Diệp Anh đã tới.
Tổng giám đốc vẫn chưa ngước nhìn lên phía hai người một lần mà chỉ nhàn nhạt nói.
- Được rồi, chị ra ngoài trước đi em sẽ cùng cô ấy trò chuyện một chút.
Quản lý cũng không nói thêm gì nữa mà lặng lẽ đi ra ngoài. Chỉ còn một mình trong phòng cùng với con người có phần lạnh lùng kia nên Diệp Anh có phần hơi lo lắng. Dù sao cô cũng vẫn chỉ là một thực tập sinh nên không tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ, hơn nữa cái khí tức lạnh nhạt có phần bức người của người kia khiến cô thấy mình trở nên đặc biệt nhỏ bé. Cô thậm chí còn không dám thở mạnh chỉ sợ người ấy vì thế mà tức giận.
Chừng vài phút sau khi mà Diệp Anh cảm thấy sức chịu đựng của mình sắp cạn kiệt rồi, tay cũng đổ mồ hôi, chân tê dại đứng không vững thì cái người kia mới buông xuống văn kiện trong tay rồi ngước nhìn về phía cô. Ánh mắt chị ta quá sâu,quá thâm trầm nên cô không dám nhìn thẳng, càng không thể đoán được chị ta đang muốn làm gì mình.
Sau vài giây quan sát cuối cùng chị ta cũng lên tiếng.
- Lại đây ngồi xuống ghế đi.
Câu nói có chút tính mệnh lệnh khiến Diệp Anh có phần không thích nhưng cô cũng không còn cách nào khác là nghe theo. Cô bước lại chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của tổng giám đốc và chờ đợi. Lúc này chị ta cũng không thu hồi ánh mắt mà ngược lại còn nhìn cô chăm chú hơn. Hồi sau chị ta hỏi cô.
- Cô tên là Diệp Anh.
Diệp Anh đáp.
- Vâng, hồ sơ của tôi là hồ sơ thật 100%.
Chị ta lại hỏi.
- Quê của cô thật là ở vùng nông thôn sao.
Diệp Anh không hiểu tại sao chị ta lại hỏi vậy, có khi nào vì xuất thân của cô không phải ở thành phố nên mới bị gọi lên đây, cô biết rất nhiều công ty không muốn nhận nhân viên không có hộ khẩu ở thành phố, một công ty lớn như công ty này nếu có điều khoản như vậy cũng không có gì lạ. Cô chỉ đành có chút thất vọng trả lời.
- Vâng đúng vậy ạ.
Tổng giám đốc lại hỏi.
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi.
Diệp Anh cũng chỉ biết vô lực trả lời.
- Tôi 22 tuổi.
- Chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi sao...?
Câu nói đó của tổng giám đốc dường như cũng không phải để hỏi Diệp Anh mà chỉ là đang nói với chính mình. Dường như suy nghĩ của chị ta đang trôi đi một nơi nào đó không còn đặt trên người Diệp Anh nữa. Lúc này Diệp Anh mới khẽ xụ mặt mà nghĩ.
-"Cái gì mà mới 22 thôi chứ, bộ tôi nhìn già hơn tuổi nhiều lắm sao?"
Tuy nhiên cô chỉ giám thầm oán hận trong lòng chứ cũng không dám nói gì. Chờ một lúc lâu sau vị tổng giám đốc mới như tỉnh ra từ trong mộng. Ánh mắt chị ta nhìn cô một chút rồi nói.
- Cô sẽ đảm nhận chức vụ trợ lý riêng cho tôi, cô có ý kiến gì không.
Diệp Anh không thể tin mà hỏi lại.
- Trợ lý riêng.. sao ạ?
Tổng giám đốc thấy phản ứng của cô thì chỉ nhàn nhạt nói.
- Tôi có xem qua hồ sơ của cô, còn được nghe giáo sư phụ trách nói thêm về cô nữa nên cũng rất ấn tượng. Tôi cảm thấy với năng lực của cô thì để làm một nhân viên thực tập bình thường có chút lãng phí. Cô theo tôi làm trợ lý sẽ giúp đỡ tôi phần nào cũng sẽ học hỏi được rất nhiều thứ sau này giúp ích không ít cho công việc và cả luận án tốt nghiệp.
Diệp Anh tất nhiên là hiểu rõ những lợi ích to lớn của chức danh trợ lý mang đến, cô chỉ là quá kinh ngạc mà thôi. Cái chức danh này nhều khi cả sinh viên đã tốt nghiệp rồi còn khó xin được, huống chi là thực tập sinh như cô. Hơn nữa vừa nãy bị tổng giám đốc hù doạ cũng không nhẹ, giờ lại cho một đại kinh hỉ nên cô còn chưa kịp thích ứng. Tổng giám đốc thấy cô không lên tiếng liền hơi cau mày hỏi lại.
- Sao vậy, cô không muốn.
Diệp Anh lúc này mới bừng tỉnh mà vội vàng nói.
- Không có, chỉ là nhất thời vui quá không kịp phản ứng lại. Cám ơn tổng giám đốc đã tin tưởng.
Tổng giám đốc bây giờ mới hài lòng rồi nói.
- Được rồi. Cô bây giờ ra ngoài gặp quản lý và nói chị ấy sắp xếp công việc cho. Có gì cần tôi sẽ gọi sau.
Diệp Anh lúc này mới như được ân xá mà vội đi ra ngoài. Trợ lý cũng đã đợi ở ngoài, khi nghe Diệp Anh nói về công việc của mình chị ấy cũng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại thái dộ bình thường rồi đưa cô đi nhận công tác. Vì làm trợ lý cho tổng giám đốc nên nơi làm việc của Diệp Anh tất nhiên là ở bên cạnh phòng giám đốc rồi. Ở đó còn có một nữ trợ lý khác nữa, cũng là một mỹ nhân khá xinh đẹp. Diệp Anh mơ hồ nhận ra công ty này nhân viên hầu hết còn khá trẻ tuổi và ai cũng có ngoại hình rất dễ nhìn. Nếu đây không phải là một công ty kinh doanh có tiếng thì cô sẽ nhầm tưởng đây là một công ty giải trí mất.

---------
Sorry do não cá vàng nên mình ra hơi chậm..!
Mình ra 2 chap để chuộc lỗi luôn nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thyanh