Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại một lần nữa OOC RẤT NẶNG!!

---

Màn đêm u ám như một tấm chăn đen bao phủ khắp mọi nơi, chỉ có ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những tán cây, chiếu sáng vết máu đỏ tươi trên mặt đất. Tomioka Giyuu bước từng bước nặng nề, đôi mắt anh rực lửa lo lắng khi tìm kiếm Iguro Obanai giữa những mảnh vụn của trận chiến.

Giyuu biết Obanai đang gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ rằng tình trạng của cậu lại tồi tệ đến mức này. Khi anh nhìn thấy Obanai nằm gục bên một gốc cây, máu chảy ra từ vết thương rộng lớn trên cơ thể cậu, cảm giác lo lắng trong lòng Giyuu chuyển thành nỗi đau xé lòng.

"Obanai!" Giyuu gào lên, lao đến bên cậu. Anh cảm nhận được trái tim mình như bị xé nát khi thấy Obanai đang nằm đó, ánh mắt cậu nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch.

Obanai mở mắt ra, ánh nhìn của cậu lướt qua Giyuu với sự lạnh lùng và căm ghét. "Cậu lại đây làm gì?" cậu hỏi, giọng nói cộc cằn, như thể sự hiện diện của Giyuu chỉ làm cậu thêm đau đớn. "Tôi đã nói với cậu nhiều lần rồi, đừng quan tâm đến tôi."

" cậu không được nói như vậy," Giyuu cố gắng kiềm chế cảm xúc, mắt anh nhìn vào cậu. "Cậu cần giúp đỡ. Tôi ở đây để bảo vệ cậu."

Obanai nhếch mép, đôi mắt cậu chứa đựng sự châm biếm. "Bảo vệ? Cậu nghĩ mình là ai? Đừng lừa dối bản thân. Tôi không cần cậu giúp. Tôi không cần sự thương hại của cậu."

Giyuu cảm thấy như tim mình bị đâm xuyên qua. Sự thật tàn nhẫn là dù anh có làm gì, sự ghét bỏ của Obanai vẫn không thay đổi. Những lời cậu nói như lưỡi dao cứa vào trái tim anh. Đặc biệt là khi Obanai cảm thấy cơn đau không thể chịu đựng nổi, sự ghét bỏ càng trở nên rõ ràng hơn.

"Cậu không cần phải nói vậy," Giyuu thì thầm, đôi tay run rẩy khi cố gắng băng bó vết thương cho Obanai. "Tôi chỉ muốn giúp cậu, chỉ muốn cậu sống sót. Không phải vì thương hại, mà vì tôi yêu cậu."

Obanai cười nhạo, không còn sức lực để giữ vẻ kiên cường. "Tình yêu của anh không thay đổi được gì. Anh nghĩ tình cảm của mình có thể cứu vớt một người đã bị định mệnh bỏ rơi sao?"

Giyuu im lặng, cảm giác thất vọng và tuyệt vọng vây quanh anh. Anh nhận thấy rằng tất cả những gì mình làm có thể không đủ để thay đổi suy nghĩ của Obanai, và đó chính là nỗi đau lớn nhất. Tình yêu của anh có thể là tất cả những gì anh có, nhưng nó không đủ để khiến Obanai cảm thấy khác đi.

Obanai, mặc dù đã gần như bất tỉnh, vẫn tiếp tục nhìn Giyuu với ánh mắt chứa đựng sự căm ghét và nỗi đau sâu thẳm. Sự từ chối của cậu càng làm cho trái tim Giyuu thêm nát vụn. Từng giọt nước mắt rơi xuống gò má của Giyuu, anh cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực của sự tuyệt vọng, nơi tình yêu của mình không thể cứu lấy người mình yêu, dù anh đã cố gắng hết sức.

Khi màn đêm tiếp tục trôi qua, Giyuu vẫn ngồi bên cạnh Obanai, tâm trí anh đầy rẫy những câu hỏi không có lời giải. Tình yêu của anh đang chìm dần vào vực thẳm của nỗi đau, nơi mà sự ghét bỏ và tuyệt vọng không thể bị xóa bỏ.

Khi ánh sáng của bình minh vừa ló dạng, nó chỉ làm nổi bật thêm bóng tối của những lo lắng và đau đớn đã phủ kín tâm trí Giyuu. Giyuu vẫn ngồi bên cạnh Obanai, không dám rời mắt khỏi vết thương của cậu, mặc dù anh biết rằng tình trạng của Obanai ngày càng xấu đi. Những vết máu đã khô lại và gương mặt Obanai càng thêm nhợt nhạt, khiến nỗi lo lắng của Giyuu càng trở nên nặng nề.

Giyuu mệt mỏi, không chỉ vì sự thiếu ngủ mà còn vì cảm giác bất lực mà anh cảm thấy. Đêm qua, khi Obanai vẫn còn tỉnh táo, cậu tiếp tục lạnh lùng từ chối sự giúp đỡ của Giyuu. Những lời cậu nói như từng nhát dao sắc bén cắt vào trái tim anh. Mỗi lời từ chối, mỗi ánh mắt căm ghét từ Obanai đều làm cho Giyuu cảm thấy như mình đang bị chìm trong một vực thẳm không đáy.

"Cậu đừng làm vậy nữa," Giyuu thì thầm, giọng anh đã trở nên khàn đặc. Anh cố gắng tiếp tục băng bó vết thương cho Obanai, mặc dù cậu không còn sức để phản ứng. "Tôi chỉ muốn thấy cậu sống sót. Đừng từ chối tôi, đừng từ chối tình cảm của tôi."

Đến giữa trưa, Giyuu đã hoàn toàn kiệt sức. Mọi nỗ lực của anh dường như không thể làm dịu đi cơn đau của Obanai, và sự ghét bỏ của cậu chỉ càng làm anh thêm tuyệt vọng. Obanai, mặc dù gần như không còn tỉnh táo, vẫn giữ vững sự từ chối của mình, điều này làm cho Giyuu cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt.

"Cậu không hiểu gì cả Tomioka," Obanai thì thầm, đôi mắt cậu mở ra một cách yếu ớt. "Cậu không biết những gì tôi đã trải qua, những gì tôi phải chịu đựng. Đừng ép tôi phải nói nặng lời ."

Giyuu cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình đang bị hút cạn. "Cậu không cần phải chịu đựng một mình. Tôi ở đây để giúp cậu, dù cậu có ghét tôi thế nào đi chăng nữa. Tôi yêu cậu, và đó là lý do tại sao tôi không thể rời xa cậu."

"Yêu?" Obanai cười nhạo, sự đau đớn trong nụ cười đó như làm tê liệt Giyuu. "Tình yêu của cậu không thể thay đổi được gì. Tình yêu của cậu không thể chữa lành những vết thương này. Tình yêu của cậu không thể xóa bỏ quá khứ của tôi."

Giyuu không thể phản bác lại lời nói của Obanai. Anh cảm thấy như mình đang đối diện với một bức tường vô hình, nơi mọi nỗ lực của anh đều không thể xuyên qua. Cảm giác thất bại và tuyệt vọng đè nặng lên trái tim anh. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, Giyuu cảm thấy như mình đang bị nuốt chửng bởi những cơn sóng đau đớn không ngừng.

Khi màn đêm lại phủ xuống, Giyuu tiếp tục ngồi bên cạnh Obanai, không ngủ, không ăn uống, chỉ chăm sóc cho cậu và hy vọng rằng điều gì đó sẽ thay đổi. Những tiếng thở dài từ Obanai là một nhắc nhở đau đớn về sự vô vọng của anh. Mỗi khi cậu mở mắt, ánh nhìn của cậu đều chứa đựng sự căm ghét và sự chấp nhận đau khổ.

"Cậu biết không," Giyuu nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy sự đau khổ, "dù cậu ghét tôi, dù cậu không tin vào tình yêu của tôi, tôi vẫn sẽ ở đây. Tôi sẽ không rời xa cậu."

Obanai không đáp lại, nhưng đôi mắt cậu lóe lên một tia cảm xúc phức tạp mà Giyuu không thể hiểu hết. Có phải đó là sự mâu thuẫn giữa sự ghét bỏ và sự thấu hiểu? Hay đó là sự chấp nhận dần dần của cậu về tình cảm của Giyuu?

Sáng hôm sau, tình trạng của Obanai không có dấu hiệu cải thiện. Giyuu cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, nơi mọi nỗ lực của anh đều vô nghĩa, và tình yêu của anh dường như không thể làm giảm bớt nỗi đau của Obanai.

Nỗi đau mà Giyuu phải đối mặt không chỉ là sự mất mát của Obanai mà còn là cảm giác bất lực khi không thể làm gì để thay đổi tình hình. Sự đau đớn không chỉ nằm ở việc nhìn thấy người mình yêu thương đau khổ, mà còn ở việc biết rằng tình cảm của mình có thể không đủ để cứu lấy cậu.

Với mỗi giờ trôi qua, Giyuu cảm thấy như mình đang chìm sâu hơn vào một hố đen của tuyệt vọng, nơi ánh sáng của tình yêu và hy vọng dần mờ nhạt. Anh biết rằng mình đang sống trong một cơn ác mộng không có lối thoát, và trong bóng tối đó, sự ghét bỏ của Obanai như một nhát dao tiếp tục cắt vào trái tim anh .

Mặt trời lặn dần, nhuộm bầu trời thành những sắc đỏ cam, chiếu sáng từng chiếc lá rơi rụng. Đêm đã buông xuống, nhưng nỗi đau và sự căng thẳng trong lòng Tomioka Giyuu vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt. Giyuu đã ngồi bên cạnh Iguro Obanai suốt cả ngày, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng tình trạng của cậu không hề cải thiện. Giờ đây, Giyuu biết rằng họ cần phải rời khỏi khu rừng này và đến Điệp phủ để có thể chữa trị vết thương cho Obanai.

Giyuu cẩn thận đặt Obanai lên lưng mình, cố gắng không làm cậu đau thêm. Mỗi động tác của anh đều chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng sự di chuyển này vẫn khiến Obanai cảm thấy đau đớn và khó chịu. Giyuu có thể cảm nhận được sự chống cự của Obanai, sự vùng vẫy yếu ớt, và lời cậu nói vẫn đầy sự cự tuyệt.

"Buông tôi ra!" Obanai gầm lên, giọng nói của cậu đầy sự đau đớn và căm ghét. "Tôi không muốn cậu cõng tôi. Để tôi yên, tôi không cần sự giúp đỡ của cậu!"

Giyuu không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục hành động. Anh biết rằng mỗi lời từ chối của Obanai là một sự phản ứng từ nỗi đau sâu thẳm và sự tự ti mà cậu đang chịu đựng. Mặc dù bị từ chối, anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, quyết tâm đưa Obanai đến nơi an toàn.

Hành trình từ khu rừng đến Điệp phủ không hề dễ dàng. Con đường gập ghềnh và hiểm trở, và Giyuu phải đối mặt với những cơn đau lưng và mệt mỏi vì phải mang theo trọng lượng của Obanai. Nhưng ngay cả khi cơ thể anh mệt mỏi đến mức kiệt sức, tâm trí anh vẫn tập trung vào việc duy trì sự an toàn cho Obanai.

"Cậu không cần phải làm vậy," Obanai tiếp tục kêu gào, sự cự tuyệt của cậu ngày càng mạnh mẽ hơn. "Tôi đã nói với cậu rồi, đừng ép tôi phải nhận bất cứ gì từ cậu. Tôi không muốn bất kỳ sự thương hại nào từ cậu."

Giyuu cảm thấy như mình đang phải đối mặt với một bức tường vô hình. Những lời của Obanai như những nhát dao không ngừng đâm vào trái tim anh, khiến nỗi đau trở nên không thể chịu đựng nổi. Nhưng tình yêu và quyết tâm của anh vẫn không hề thay đổi. Anh hiểu rằng việc Obanai từ chối sự giúp đỡ chỉ là một phần của sự đau đớn mà cậu đang phải trải qua, và anh không thể từ bỏ.

Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bầu trời trở nên tối đen và im lặng. Giyuu bước đi trong bóng tối, chỉ có ánh sáng của mặt trăng và những ngôi sao nhấp nháy trên cao để dẫn đường. Mỗi bước chân đều là một sự nỗ lực không ngừng, mỗi giọt mồ hôi trên trán anh đều là một bằng chứng cho sự kiên trì và tình yêu sâu đậm mà anh dành cho Obanai.

"Đừng tiếp tục chống cự," Giyuu thì thầm, mặc dù giọng nói của anh đã yếu đi vì mệt mỏi. "Tôi biết cậu đang đau, nhưng tôi sẽ không để cậu một mình. Tôi yêu cậu và đó là lý do tôi không thể từ bỏ cậu."

Obanai không đáp lại, chỉ thở dài trong đau đớn. Sự mệt mỏi và nỗi đau đã khiến cậu gần như không còn sức lực để tiếp tục cự tuyệt. Cảm giác đau đớn và sự tuyệt vọng lẫn lộn trong lòng Obanai, khiến cậu không biết phải làm gì để đối mặt với tình huống này.

Cuối cùng, sau nhiều giờ di chuyển trong bóng tối, Giyuu và Obanai đã đến được Điệp phủ. Cảnh vật xung quanh trở nên quen thuộc hơn, và Giyuu có thể thấy ánh sáng từ các phòng trị liệu, làm anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi. Anh nhẹ nhàng đặt Obanai xuống sàn và mở cửa vào phòng trị liệu.

Shinobu trong Điệp phủ đã sẵn sàng chờ đón. Họ nhanh chóng đến và bắt đầu chăm sóc cho Obanai, nhưng ngay cả khi cậu được đưa vào phòng, sự căm ghét và từ chối vẫn còn rõ ràng trên khuôn mặt cậu. Cảm giác của Obanai không hề thay đổi, và điều đó khiến Giyuu cảm thấy nỗi đau của mình càng trở nên tột độ.

Khi Shinobu bắt đầu làm việc, Giyuu đứng lặng lẽ bên ngoài phòng trị liệu, cảm thấy như mình đã bị xé nát. Anh không biết phải làm gì để giúp Obanai vượt qua nỗi đau này, nhưng tình yêu của anh không hề thay đổi. Anh sẽ không từ bỏ, dù điều đó có nghĩa là tiếp tục chịu đựng nỗi đau và sự cự tuyệt từ người mình yêu.

Giyuu biết rằng hành trình này chưa kết thúc. Nỗi đau và sự ghét bỏ của Obanai vẫn còn đó, và anh sẽ phải tiếp tục chiến đấu không chỉ để cứu lấy cậu mà còn để chứng minh rằng tình yêu của mình là thật sự và không thể bị dập tắt. Trong bóng tối của nỗi đau và sự tuyệt vọng, Giyuu vẫn tiếp tục đứng vững, không rời xa người mà anh yêu thương.

---
Có gì sai sót hãy góp ý vui vẻ đừng nặng lời ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro