Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại một lần nữa OOC RẤT NẶNG!!

---

Từng tia sáng của bình minh le lói qua cửa sổ phòng trị liệu, nhưng không làm giảm đi sự u ám và đau đớn trong lòng Giyuu. Đêm qua, dù Obanai đã được chăm sóc, cơn đau và sự cự tuyệt từ cậu không ngừng giày vò anh. Trong suốt cả đêm, Giyuu không thể nhắm mắt, chỉ đứng bên ngoài phòng trị liệu, trái tim anh đau đớn mỗi khi nghe thấy những tiếng thở dài và tiếng rên rỉ của Obanai.

Cảm giác vô lực của Giyuu ngày càng nặng nề khi cậu tiếp tục từ chối sự giúp đỡ. Mỗi khi Obanai tỉnh dậy và nhìn thấy Giyuu đứng bên cạnh, cậu lại phun ra những lời cay nghiệt và châm chọc.

"Tôi đã nói rồi, đừng ở đây nữa cậu phiền quá đấy," Obanai thì thầm trong cơn mê sảng, nhưng âm thanh vẫn đầy sự cự tuyệt và đau đớn. "Tại sao cậu không hiểu rằng sự hiện diện của cậu chỉ làm tôi thêm đau khổ? Cậu không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi mau biến đi!"

Giyuu chỉ đứng lặng im, không biết phải làm gì để đáp lại. Mỗi câu nói của Obanai như một nhát dao đâm vào trái tim anh, làm cho nỗi đau trở nên khó chịu và không thể chịu đựng nổi. Anh biết rằng tình yêu của mình không thể làm giảm bớt sự đau đớn mà Obanai phải trải qua, nhưng anh không thể từ bỏ, không thể rời xa cậu.

Khi ánh sáng mặt trời trở nên mạnh mẽ hơn, Shinobu tiếp tục chăm sóc vết thương của Obanai. Trong khi đó, Giyuu vẫn đứng bên ngoài, ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi và đau đớn. Mỗi lần cửa phòng mở ra, Giyuu lại hy vọng có tin tốt, nhưng tình trạng của Obanai vẫn không có dấu hiệu cải thiện.

Tình trạng của Obanai ngày càng tồi tệ, và cậu ngày càng trở nên yếu ớt. Mặc dù Shinobu đã làm tất cả những gì có thể để chữa trị, nhưng sức khỏe của Obanai dường như không thể hồi phục. Những vết thương không chỉ đau đớn mà còn làm cậu cảm thấy như đang rơi vào một hố sâu không có đáy.

"Tôi không cần cậu ở đây biến đi," Obanai nói, giọng cậu yếu ớt nhưng vẫn đầy sự căm ghét. "Cậu chỉ đang làm tôi thêm khó chịu. Tôi không cần sự thương hại của cậu. Tôi không cần sự cứu giúp của cậu!"

Giyuu cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một vực thẳm không có lối thoát. Tình yêu và sự kiên trì của anh không đủ để làm giảm bớt nỗi đau và sự tuyệt vọng của Obanai. Anh đứng lặng lẽ bên ngoài phòng trị liệu, tâm trạng càng lúc càng nặng nề hơn khi nghe thấy những lời châm chọc từ cậu.

Ngày trôi qua trong sự căng thẳng và lo lắng. Giyuu vẫn không rời xa, nhưng cảm giác bất lực càng trở nên rõ rệt hơn. Mỗi khi Obanai tỉnh dậy, cậu lại nhắc lại sự từ chối và sự căm ghét của mình. Những lời này không chỉ làm tổn thương Giyuu về mặt tinh thần mà còn làm tăng cường sự đau đớn mà anh đang phải trải qua.

Khi màn đêm lại buông xuống, Giyuu trở lại phòng trị liệu với một cảm giác nặng nề. Anh đã không ngủ suốt hai đêm liên tiếp, và đôi mắt anh đã trở nên thâm quầng vì mệt mỏi. Nhưng dù mệt mỏi đến mức nào, anh vẫn không thể từ bỏ Obanai.

"Cậu đừng như vậy nữa," Giyuu thì thầm, khi anh đứng cạnh giường của Obanai. "Tôi biết rằng cậu đang đau, nhưng tình yêu của tôi vẫn không thay đổi. Tôi sẽ không từ bỏ cậu, dù cậu có ghét tôi đến đâu."

Obanai nhìn Giyuu với ánh mắt đầy sự mệt mỏi và sự chán ghét. " Cậu không hiểu gì cả," cậu nói, giọng nói đầy sự đau khổ. "Tình yêu của cậu khiến tôi khinh tởm lắm đấy. Tôi không thích cậu, tình yêu của cậu không thể chữa lành những vết thương này. Cậu không biết tôi đã phải chịu những gì đâu Tomioka."

Giyuu cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt. Mỗi lời từ chối của Obanai như một nhát dao đâm vào trái tim anh, làm cho nỗi đau càng trở nên tột độ. Nhưng ngay cả khi đối mặt với sự cự tuyệt và sự đau đớn, tình yêu của Giyuu vẫn không hề thay đổi. Anh sẽ không từ bỏ Obanai, dù điều đó có khiến anh phải tiếp tục chịu đựng những cơn đau không ngừng.

Mỗi ngày trôi qua, Giyuu càng cảm thấy mình đang chìm sâu vào một hố đen của tuyệt vọng. Sự đau đớn từ việc chứng kiến người mình yêu thương bị tổn thương và sự cự tuyệt không ngừng từ Obanai đã làm cho cuộc sống của anh trở nên không thể chịu đựng nổi. Nhưng anh không thể từ bỏ, không thể rời xa Obanai, dù tình yêu của anh có thể không đủ để chữa lành nỗi đau của cậu.

Ánh sáng bình minh dần le lói qua cửa sổ phòng trị liệu, nhưng không làm giảm bớt sự tăm tối trong tâm trạng của Giyuu. Anh đã đứng suốt cả đêm bên ngoài phòng, không thể chợp mắt một chút nào. Sự mệt mỏi và căng thẳng không thể nào làm giảm đi cảm giác bất lực và nỗi đau đang xé nát lòng anh.

Ngày mới bắt đầu như những ngày trước đó, nhưng lần này, có vẻ như Obanai đã quyết tâm hơn bao giờ hết trong việc giữ khoảng cách với Giyuu. Khi Giyuu bước vào phòng trị liệu, anh thấy Obanai nằm trên giường, ánh mắt cậu tràn đầy sự mệt mỏi và chán ghét, nhưng không phải là sự yếu đuối mà là một sự kiên quyết lạnh lùng.

"Cậu vẫn không thay đổi," Giyuu thì thầm khi bước vào phòng, ánh mắt của anh đầy sự đau khổ. "Tôi biết cậu đang đau đớn, nhưng tôi không thể từ bỏ cậu."

Obanai nhìn Giyuu với vẻ mặt căm ghét và mệt mỏi. "Tôi đã nói rồi, đừng ở đây nữa cậu không nghe sao? Cậu đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi. Cậu có biết không, cái bản mặt của cậu chỉ làm tôi thêm khó chịu. Tôi không muốn cậu ở đây, không muốn sự giúp đỡ của cậu, không muốn sự cứu vớt của cậu!"

Giyuu cảm thấy như bị một cú sốc mạnh mẽ. Những lời của Obanai như một nhát dao đâm vào trái tim anh, làm cho nỗi đau trở nên không thể chịu đựng nổi. Anh đã hy vọng rằng thời gian và sự chăm sóc của mình sẽ có thể làm mềm đi sự cự tuyệt của Obanai, nhưng dường như mọi nỗ lực của anh chỉ làm tình hình thêm tồi tệ.

Cảm giác bị từ chối này không chỉ là một cú sốc về mặt cảm xúc mà còn khiến Giyuu cảm thấy sự cô đơn tột cùng. Anh không biết phải làm gì để thay đổi tình hình, nhưng tình yêu của anh vẫn không thay đổi. Dù cậu có từ chối bao nhiêu lần, Giyuu vẫn không thể từ bỏ.

Khi Giyuu đứng bên giường của Obanai, cậu quay đi, không muốn nhìn thấy anh. Sự cự tuyệt của Obanai như một bức tường vô hình ngăn cách hai người, không cho Giyuu bất kỳ cơ hội nào để bước vào cuộc đời của cậu.

"Cậu tìm người khác mà yêu đi," Obanai nói, giọng nói cậu tràn đầy sự chán ghét. "Tôi không muốn cậu trở thành một phần của cuộc sống tôi. Tôi không cần sự thương hại của cậu. Cậu không hiểu những gì tôi đã trải qua, không hiểu nỗi đau mà tôi phải chịu đựng. Sự hiện diện của cậu chỉ làm tôi thêm chán ghét."

Giyuu cảm thấy như mình đang đứng trước một bức tường kiên cố không thể phá vỡ. Tình yêu và sự kiên trì của anh không đủ để làm mềm đi sự cự tuyệt và sự đau đớn của Obanai. Anh đứng lặng lẽ bên giường, cảm thấy trái tim mình như bị xé nát từng mảnh.

Ngày trôi qua trong sự căng thẳng và lo lắng. Giyuu tiếp tục đứng bên ngoài phòng trị liệu, nhưng cảm giác bất lực ngày càng rõ rệt. Mỗi khi Obanai tỉnh dậy, cậu nhắc lại sự từ chối và sự căm ghét của mình. Những lời này không chỉ làm tổn thương Giyuu về mặt tinh thần mà còn làm tăng cường sự đau đớn mà anh đang phải trải qua.

"Cậu không cần làm vậy," Giyuu thì thầm, mặc dù giọng nói của anh đã yếu đi vì mệt mỏi. " Tôi hiểu rằng cậu đang đau khổ, nhưng tình yêu của tôi vẫn không thay đổi. Tôi sẽ không từ bỏ cậu, dù cậu có ghét tôi đến đâu."

Obanai chỉ im lặng, nhưng ánh mắt của cậu chứa đựng một sự khinh bỉ và đau đớn. Cảm giác của cậu không hề thay đổi, và điều đó khiến Giyuu cảm thấy nỗi đau của mình càng trở nên tột độ. Mỗi ngày trôi qua, Giyuu càng cảm thấy mình đang chìm sâu vào một hố đen của tuyệt vọng. Sự đau đớn từ việc chứng kiến người mình yêu thương bị tổn thương và sự cự tuyệt không ngừng từ Obanai đã làm cho cuộc sống của anh trở nên không thể chịu đựng nổi.

Khi màn đêm lại buông xuống, Giyuu trở lại phòng trị liệu với một cảm giác nặng nề. Anh đã không ngủ suốt ba đêm liên tiếp, và đôi mắt anh đã trở nên thâm quầng vì mệt mỏi. Nhưng dù mệt mỏi đến mức nào, anh vẫn không thể từ bỏ Obanai.

"Cậu biết không," Giyuu thì thầm khi anh đứng cạnh giường của Obanai, "dù cậu có từ chối tôi bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể từ bỏ cậu. Tôi yêu cậu, và đó là lý do tôi không thể rời xa cậu. Dù cậu có ghét tôi đến đâu, tôi vẫn sẽ ở đây, vì tôi không thể để cậu một mình trong nỗi đau này."

Obanai nhìn Giyuu với ánh mắt đầy sự chán ghét và sự mệt mỏi. " Cậu không biết hay cố tình không hiểu vậy hả?" cậu nói, giọng nói đầy sự đau khổ. "Tình yêu của cậu không có giá trị gì với tôi. Nó càng làm tôi chán ghét cậu đó cậu biết không."

Giyuu cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt. Mỗi lời từ chối của Obanai như một nhát dao đâm vào trái tim anh, làm cho nỗi đau càng trở nên tột độ. Nhưng ngay cả khi đối mặt với sự cự tuyệt và sự đau đớn, tình yêu của Giyuu vẫn không hề thay đổi. Anh sẽ không từ bỏ Obanai, dù điều đó có khiến anh phải tiếp tục chịu đựng những cơn đau không ngừng

Ánh sáng của buổi sáng sớm xuyên qua các khe hở của cửa sổ, chiếu những vệt sáng yếu ớt vào phòng trị liệu, nhưng không làm giảm đi bầu không khí nặng nề bên trong. Giyuu đứng bên giường của Obanai, đôi mắt anh mệt mỏi và tràn đầy sự đau khổ, đôi tay nắm chặt thành giường như để tự trấn an mình. Tình trạng của Obanai không cải thiện nhiều, và sự từ chối liên tục của cậu chỉ làm cho Giyuu cảm thấy như mình đang bị kéo xuống sâu hơn trong vực thẳm của tuyệt vọng.

Obanai nằm trên giường, vẻ mặt cậu là sự pha trộn giữa mệt mỏi và căm ghét. Cậu không nhìn Giyuu mà chỉ nằm yên, ánh mắt đầy sự chán ghét và đau đớn. Đối diện với Giyuu, Obanai vẫn giữ vững quan điểm của mình về sự cự tuyệt. Những từ ngữ cay độc mà cậu thốt ra như những mũi dao nhọn, làm cho Giyuu cảm thấy mỗi ngày mình sống trong một cơn ác mộng không có lối thoát.

Giyuu hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh khi mở miệng, nhưng giọng anh vẫn tràn đầy sự tổn thương. "Cậu có bao giờ nghĩ về cảm xúc của tôi không? Khi mỗi ngày tôi phải nghe những lời cay độc từ chính miệng người mà tôi yêu nhất? Đã bao giờ cậu cảm thấy đau lòng vì tôi chưa? Cậu có bao giờ nghĩ về việc tôi cũng là con người mà cũng biết đau biết buồn vậy."

Obanai không trả lời ngay, nhưng ánh mắt cậu thể hiện rõ sự mệt mỏi. Cậu quay đầu lại, ánh mắt chăm chú vào Giyuu với vẻ mặt đầy sự mệt mỏi và căm ghét. "Cậu phiền thật đấy, tôi chẳng quan tâm đến cảm xúc của cậu đâu Tomioka và tôi cũng không cần ai quan tâm đặc biệt là cậu."

Giyuu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, mỗi lời của Obanai như một nhát dao sắc bén đâm vào lòng anh. Anh đã dành hết tình yêu và sự quan tâm của mình cho Obanai, nhưng sự cự tuyệt không ngừng của cậu đã tạo nên một rào cản không thể vượt qua. Giyuu cảm thấy mình như đang đứng trước một bức tường không thể phá vỡ, và mỗi cố gắng của anh đều trở nên vô nghĩa.

"Vậy cậu nghĩ rằng sự hiện diện của cậu trong cuộc đời tôi không có giá trị gì sao?" Giyuu tiếp tục, giọng nói của anh đầy sự kiên nhẫn nhưng cũng không thiếu sự đau đớn. "Mỗi lần cậu từ chối tôi cảm thấy như mình đang bị xé nát. Tôi đã cố gắng để hiểu và đồng cảm với nỗi đau của cậu, nhưng sự từ chối của cậu làm tôi cảm thấy mình là người vô dụng, là người không xứng đáng để yêu thương."

Obanai không đáp lại, chỉ im lặng nằm trên giường, ánh mắt cậu đầy sự chán ghét và kiệt sức. Cậu không biết phải nói gì, nhưng cảm giác của mình không thay đổi. Cậu không thể chấp nhận tình yêu của Giyuu, không thể để anh bước vào cuộc đời mình.

Giyuu tiếp tục đứng bên giường, cảm giác của anh như bị kéo dài trong vô tận. Anh cảm thấy nỗi đau của mình ngày càng gia tăng, và tình yêu của anh đối với Obanai không thể làm giảm bớt sự cự tuyệt và sự tổn thương mà anh phải chịu đựng. Những ngày qua đã trở thành một chuỗi liên tiếp của sự tuyệt vọng, mỗi ngày là một cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa tình yêu và sự đau đớn.

Khi đêm đến gần, Giyuu trở lại phòng trị liệu với một cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh đã trở nên thâm quầng vì thiếu ngủ, và trái tim anh đã mệt mỏi vì sự từ chối không ngừng của Obanai. Nhưng dù mệt mỏi đến mức nào, anh vẫn không thể từ bỏ.

"Cậu có biết không," Giyuu thì thầm khi đứng bên giường của Obanai, "dù cậu có từ chối tôi bao nhiêu lần, tình yêu của tôi dành cho cậu vẫn không thay đổi. Tôi sẽ không từ bỏ cậu."

Obanai nhìn Giyuu với ánh mắt đầy sự chán ghét và sự mệt mỏi. "Cậu không biết gì cả," cậu nói, giọng nói đầy sự đau khổ. " Cậu làm gì thì không liên quan đến tôi nhưng có một điều không thay đổi là tôi ghét cậu mau biến cho khuất mắt tôi."

Giyuu cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt, nhưng anh không thể từ bỏ. Dù Obanai có từ chối bao nhiêu lần, tình yêu của Giyuu vẫn không thay đổi. Anh sẽ tiếp tục đứng bên cạnh Obanai, dù điều đó có khiến anh phải chịu đựng sự đau đớn không ngừng.

---
Có gì sai sót thì góp ý vui vẻ ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro