Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!
---

Cái lạnh của buổi sáng sớm tràn vào phòng trị liệu qua các khe hở của cửa sổ, làm cho không khí càng thêm ngột ngạt. Giyuu đứng bên giường, trái tim anh nặng trĩu với nỗi đau. Obanai vẫn nằm đó, ánh mắt cậu không có vẻ gì là cải thiện. Từ ngày Giyuu bắt đầu chăm sóc cậu, sự từ chối của Obanai không ngừng gia tăng, và hôm nay, cậu đã chuẩn bị để đưa ra một đòn tấn công cuối cùng vào Giyuu.

Giyuu nhìn vào mắt Obanai, đôi mắt anh đầy sự kiên nhẫn và sự đau khổ. Anh đã kiên trì suốt nhiều ngày, cố gắng làm dịu nỗi đau của Obanai và thể hiện tình yêu của mình. Nhưng dường như tất cả những nỗ lực của anh đều vô ích.

"Cậu có thể nói với tôi bất cứ điều gì," Giyuu thì thầm, cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh, "và tôi sẽ nghe. Nhưng tôi mong cậu hãy hiểu rằng tình yêu của tôi không phải là bắt ép. Tôi yêu cậu vì những gì cậu làm, dù cậu có ghét tôi hay từ chối tôi thế nào."

Obanai nhìn Giyuu với một ánh mắt căm ghét mãnh liệt. Cậu không muốn chấp nhận sự hiện diện của Giyuu, và sự cự tuyệt của cậu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. "Anh cút đi!" Obanai hét lên, giọng nói cậu đầy sự tức giận và chán ghét. "Tôi không cần cậu! Tôi không thích đàn ông! Tôi kinh tởm tình yêu đồng giới! Nên cậu hãy biến đi, đừng bao giờ lại gần tôi nữa tha cho tôi đi!"

Mỗi từ của Obanai như một nhát dao đâm vào trái tim Giyuu. Sự tàn nhẫn trong giọng nói của cậu không chỉ khiến Giyuu cảm thấy bị tổn thương mà còn khiến anh cảm thấy như mình đang bị đẩy ra ngoài bờ vực của tuyệt vọng. Mọi tình cảm và nỗ lực của anh dường như trở thành vô nghĩa trước sự từ chối tàn nhẫn này.

Giyuu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng sự đau đớn trong lòng anh ngày càng trở nên tột cùng. "Cậu không hiểu đâu," anh thì thầm, giọng nói của anh yếu ớt nhưng đầy sự chân thành. "Tình yêu của tôi dành cho cậu không phải vì cái gì cả, mà là vì con người cậu. Tôi không thể từ bỏ cậu, dù cậu có nói gì đi nữa. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng tôi yêu cậu vì chính cậu, không phải vì bất kỳ điều gì khác."

Obanai quay đầu đi, ánh mắt cậu đầy sự căm ghét và chán ghét. Cậu không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ Giyuu, không muốn chấp nhận tình yêu của anh. Những lời của Giyuu chỉ làm cho sự đau đớn và sự từ chối của cậu trở nên sâu sắc hơn.

Giyuu đứng lặng lẽ bên giường, cảm giác trái tim anh như bị xé nát. Mỗi lời của Obanai như một đòn tấn công mạnh mẽ vào lòng tự trọng và tình yêu của anh. Anh đã hy vọng rằng thời gian và sự kiên nhẫn của mình có thể làm mềm đi sự cự tuyệt của Obanai, nhưng dường như mọi nỗ lực của anh đều thất bại.

Ngày trôi qua trong sự căng thẳng và đau đớn. Giyuu tiếp tục đứng bên ngoài phòng trị liệu, nhưng cảm giác của anh ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Những lời phủ nhận của Obanai như một vết thương không thể lành, và tình yêu của Giyuu dường như không đủ để chữa lành nỗi đau mà anh phải chịu đựng.

Khi đêm buông xuống, Giyuu trở lại phòng trị liệu, trái tim anh đã nặng trĩu vì nỗi đau. Đôi mắt anh đã trở nên thâm quầng vì mệt mỏi, và trái tim anh cảm thấy như đang bị bóp nghẹt. Nhưng dù mệt mỏi và đau đớn đến mức nào, anh vẫn không thể từ bỏ.

"Obanai ," Giyuu thì thầm khi đứng bên giường của Obanai, "dù cậu có từ chối tôi bao nhiêu lần, tình yêu của tôi dành cho cậu vẫn không thay đổi. Tôi sẽ không từ bỏ cậu, dù cậu có nói gì đi nữa. Tôi sẽ tiếp tục đứng bên cạnh bảo vệ và yêu cậu."

Obanai không trả lời, chỉ nằm im với ánh mắt đầy sự căm ghét và mệt mỏi. Cậu không biết phải nói gì, nhưng cảm giác của mình không thay đổi. Cậu không thể chấp nhận tình yêu của Giyuu, và sự tàn nhẫn của mình chỉ làm cho nỗi đau của Giyuu càng thêm sâu sắc.

Giyuu tiếp tục đứng bên giường, cảm giác nỗi đau trong lòng anh không thể diễn tả bằng lời. Anh đã dành hết tình yêu và sự quan tâm của mình cho Obanai, nhưng sự từ chối không ngừng của cậu đã làm cho mọi nỗ lực của anh trở nên vô nghĩa. Dù vậy, tình yêu của Giyuu vẫn không thay đổi, và anh sẽ tiếp tục đứng bên cạnh Obanai, dù điều đó có khiến anh phải chịu đựng sự đau đớn không ngừng.

Ánh sáng của buổi chiều hắt qua cửa sổ, chiếu lên bức tường của phòng trị liệu với một màu vàng nhạt nhòa. Đêm qua, Giyuu không thể ngủ được, tâm trí anh vẫn ám ảnh bởi những lời phủ nhận tàn nhẫn của Obanai. Mỗi từ mà cậu thốt ra như một lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào trái tim anh.

Giyuu đứng bên giường của Obanai, đôi mắt anh mệt mỏi và đầy sự đau khổ. Anh đã dành cả ngày để chăm sóc cậu, nhưng sự từ chối của Obanai không hề giảm bớt. Hôm nay, cậu có vẻ quyết tâm hơn bao giờ hết trong việc đẩy anh ra xa.

Obanai nằm im trên giường, đôi mắt cậu đã khô khốc vì cơn sốt và sự đau đớn. Khi thấy Giyuu đến gần, cậu không mất nhiều thời gian để thể hiện sự ghê tởm của mình. "Cậu có biết cậu rất phiền không?" Obanai gắt gỏng, giọng nói cậu đầy sự chán ghét. "Mau biến đi cho khuất mắt tôi. Cậu đừng yêu tôi và cũng đừng đặt trọn niềm tin vào tôi nữa."

Mỗi lời của Obanai như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Giyuu. Anh cảm thấy mình như đang đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng, không còn sức để chống đỡ trước sự tàn nhẫn không ngừng của cậu. Giyuu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự tổn thương trong ánh mắt của mình.

"Cậu đừng nói như vậy," Giyuu thì thầm, giọng nói của anh yếu ớt nhưng chân thành. " tôi biết rằng tình yêu của tôi không thể bị thay đổi bởi những lời nói của cậu. Tôi yêu cậu vì chính cậu, không phải vì bất kỳ lý do nào khác."

Nhưng Obanai không để Giyuu có cơ hội để tiếp tục. Cậu lướt qua lời nói của Giyuu như một làn sóng dữ dội, không cho anh một chút cơ hội nào. "Câm mồm lại đi! Tôi không cần cậu, không thích cậu! Người tôi thích là Sanemi, Shinazugawa Sanemi!"

Những lời của Obanai không chỉ là sự phủ nhận mà còn là một cái cớ để đuổi Giyuu đi. Cậu biết rõ rằng mình không có cảm tình với Sanemi, nhưng việc sử dụng tên của Sanemi để đẩy Giyuu ra xa là một cách cậu chọn để làm tổn thương Giyuu một cách tồi tệ nhất.

Giyuu cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Anh đã nhìn thấy sự thật trong ánh mắt của Obanai, biết rằng cậu không thực sự có tình cảm với Sanemi. Nhưng dù vậy, sự phủ nhận này vẫn làm anh cảm thấy như mình đang bị đẩy xuống vực thẳm không đáy. Sự tổn thương của anh không thể diễn tả bằng lời, và tình yêu của anh dường như không đủ để làm mềm đi sự cự tuyệt tàn nhẫn của Obanai.

"Cậu có biết cậu đang nói gì không?" Giyuu hỏi, giọng nói của anh tràn đầy sự đau đớn. "Tình yêu của tôi không phải là một thứ có thể dễ dàng từ bỏ. Tôi yêu cậu vì những gì cậu làm, không phải vì bất kỳ điều gì khác. Tôi sẽ không từ bỏ cậu, dù cậu có nói gì đi nữa."

Obanai quay đầu đi, ánh mắt cậu đầy sự chán ghét và kiệt sức. Cậu không muốn chấp nhận tình yêu của Giyuu, và sự phủ nhận của cậu chỉ làm cho sự đau đớn của Giyuu càng thêm sâu sắc. Cậu đã tạo ra một lớp vỏ bảo vệ xung quanh mình, và không gì có thể làm thay đổi điều đó.

Giyuu đứng lặng lẽ bên giường, cảm giác trái tim anh như bị xé nát. Mỗi từ của Obanai như một cú đấm mạnh mẽ vào lòng tự trọng và tình yêu của anh. Anh đã cố gắng làm mọi thứ để khiến Obanai cảm thấy được yêu thương và quan tâm, nhưng dường như mọi nỗ lực của anh đều thất bại.

Ngày trôi qua trong sự căng thẳng và đau đớn. Giyuu tiếp tục đứng bên ngoài phòng trị liệu, nhưng cảm giác của anh ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Những lời phủ nhận của Obanai như một vết thương không thể lành, và tình yêu của Giyuu dường như không đủ để chữa lành nỗi đau mà anh phải chịu đựng.

Khi đêm đến gần, Giyuu trở lại phòng trị liệu với một cảm giác nặng nề hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh đã trở nên thâm quầng vì thiếu ngủ, và trái tim anh đã mệt mỏi vì sự từ chối không ngừng của Obanai. Nhưng dù mệt mỏi và đau đớn đến mức nào, anh vẫn không thể từ bỏ.

" Tôi yêu cậu," Giyuu thì thầm khi đứng bên giường của Obanai, "Nên xin cậu đừng nói những lời cay nghiệt với tình yêu của tôi."

Obanai không trả lời, chỉ nằm im với ánh mắt đầy sự chán ghét và mệt mỏi. Cậu không biết phải nói gì, nhưng cảm giác của mình không thay đổi. Cậu không thể chấp nhận tình yêu của Giyuu, và sự tàn nhẫn của mình chỉ làm cho nỗi đau của Giyuu càng thêm sâu sắc.

Giyuu tiếp tục đứng bên giường, cảm giác nỗi đau trong lòng anh không thể diễn tả bằng lời. Anh đã dành hết tình yêu và sự quan tâm của mình cho Obanai, nhưng sự từ chối không ngừng của cậu đã làm cho mọi nỗ lực của anh trở nên vô nghĩa. Dù vậy, tình yêu của Giyuu vẫn không thay đổi, và anh sẽ tiếp tục đứng bên cạnh Obanai, dù điều đó có khiến anh phải chịu đựng sự đau đớn không ngừng.
---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro