Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!
---
Ba ngày đã trôi qua, và mỗi ngày lại như một lưỡi dao cắt sâu vào trái tim Giyuu. Anh đã tìm kiếm không ngừng nghỉ, nhưng mọi nỗ lực đều trở nên vô vọng. Sự lo lắng và bất an trong lòng anh không ngừng gia tăng, khiến anh gần như phát điên vì không biết điều gì đã xảy ra với Obanai. Giyuu tự trách mình, cảm thấy bất lực và vô dụng khi không thể tìm thấy người mình yêu.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Obanai đang phải đối mặt với những cơn ác mộng tồi tệ nhất của cuộc đời mình. Ba ngày qua là những chuỗi ngày kinh hoàng, nơi mà cậu dường như đã chết đi sống lại vô số lần. Địa ngục trần gian đó là cách duy nhất để miêu tả nơi mà cậu đang bị giam cầm và tra tấn bởi bọn quỷ.

Ngày đầu tiên, Obanai đã bị chúng lôi vào sâu trong khu rừng, nơi ánh sáng mặt trời không bao giờ chiếu tới. Những cây cổ thụ cao vút che khuất bầu trời, tạo ra một không gian tăm tối và ẩm ướt. Bọn quỷ đã chuẩn bị sẵn một nơi cho cuộc tra tấn của chúng - một hang động sâu trong rừng, nơi mà không một ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu. Obanai bị ném mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, vết thương trên cơ thể cậu rỉ máu không ngừng. Bọn quỷ đứng xung quanh, đôi mắt đỏ rực nhìn cậu với vẻ khoái trá. Một con quỷ cầm lấy một cây gậy sắt, đầu gậy đã được nung đỏ rực trong lửa. Nó từ từ tiến đến gần Obanai, mỉm cười đầy gian ác. "Ngươi đã sẵn sàng để cảm nhận nỗi đau chưa?" nó thì thầm, rồi không đợi câu trả lời, nó dí mạnh cây gậy sắt vào lưng cậu.

Tiếng rít vang lên trong không khí, theo sau là mùi thịt cháy khét lẹt. Obanai cắn chặt răng, không để cho một tiếng kêu nào thoát ra, nhưng ánh mắt cậu đã mờ đi vì đau đớn. Cơn đau như muốn xé nát cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ lại chút tự trọng cuối cùng, không để mình gục ngã trước mặt kẻ thù. Tuy nhiên, sự chịu đựng của con người có giới hạn, và Obanai dần dần cảm thấy ý thức của mình bị rút cạn. Cậu ngất đi, để lại tiếng cười vang vọng của bọn quỷ.

Ngày thứ hai, khi Obanai tỉnh dậy, cậu nhận ra rằng mình vẫn còn sống, nhưng lại không mong muốn điều đó. Cậu cảm thấy như mỗi hơi thở đều là một sự tra tấn, từng ngón tay, từng thớ thịt trên cơ thể đều đau đớn không ngừng. Cậu bị trói chặt vào một cột gỗ, đôi chân yếu ớt không thể giữ nổi cơ thể, chỉ có những sợi dây thừng cột cậu lại để không ngã xuống đất. Bọn quỷ không dừng lại ở đó. Chúng dùng dao rạch từng đường dài trên da thịt của cậu, máu chảy ra từng giọt, từng giọt, nhuốm đỏ mặt đất dưới chân. Cơn đau đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của con người, nhưng Obanai vẫn không kêu la, vẫn không cầu xin sự tha thứ. Cậu biết rằng không có sự thương xót nào dành cho mình ở nơi này, và càng yếu đuối, bọn chúng sẽ càng tàn nhẫn hơn.

Một con quỷ khác bước tới, miệng nó nhếch lên đầy vẻ đắc ý. Nó cầm một con dao sắc bén, từ từ cắt vào lòng bàn tay của Obanai, mỗi lần cắt đều sâu đến tận xương. Cậu cảm thấy máu của mình dần rút cạn, nhưng cơn đau đó chỉ là sự khởi đầu. Chúng còn dùng kim sắt đâm vào móng tay của cậu, từng lần một, khiến cậu đau đớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tiếng rít của kim chạm vào xương vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe thật rợn người.

Đến ngày thứ ba, Obanai gần như không còn nhận biết được gì nữa. Cậu nằm đó, trên mặt đất lạnh lẽo, cơ thể chỉ còn là một khối đau đớn rỉ máu. Cậu cảm thấy mình như đang trôi giữa hai thế giới, giữa sự sống và cái chết. Mỗi nhịp tim đập, mỗi hơi thở đều là một cuộc chiến sinh tử. Cậu biết rằng mình không thể chịu đựng lâu hơn, nhưng cũng không có ai đến cứu cậu. Bọn quỷ không cho cậu bất kỳ khoảnh khắc nào để nghỉ ngơi, chúng tiếp tục tra tấn cậu bằng những phương pháp mới, mỗi lần lại ác độc hơn lần trước.

Bọn chúng dùng những chiếc móng vuốt sắc nhọn rạch sâu vào da thịt cậu, vết cắt chồng lên vết cắt, đến mức cậu không còn cảm nhận được đâu là đau đớn nữa. Cậu bị hành hạ đến mức không còn cảm giác gì, chỉ còn lại sự trống rỗng và tuyệt vọng. Bọn quỷ cười cợt khi nhìn thấy tình cảnh của cậu, chúng coi sự yếu ớt của cậu như một trò tiêu khiển.

Tuy nhiên, trong tận cùng của nỗi đau, Obanai vẫn cố gắng giữ lại chút ý thức cuối cùng. Cậu không muốn gục ngã hoàn toàn, cậu không muốn cho bọn quỷ thấy rằng cậu đã bị đánh bại. Nhưng sức lực của cậu đã cạn kiệt, và cậu biết rằng mình không thể cầm cự thêm nữa. Trong tâm trí mờ ảo của mình, cậu nghĩ đến Giyuu, đến ánh mắt lo lắng và quan tâm của anh, và cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm.

"Chẳng lẽ đây là cách mọi thứ kết thúc?" Obanai tự hỏi, nhưng không có câu trả lời. Cậu chỉ còn lại bóng tối và sự cô đơn, và cảm thấy mình đang dần chìm vào cái chết. Ở một nơi xa, Giyuu vẫn không ngừng tìm kiếm. Anh đã đi khắp nơi, hỏi thăm mọi người, nhưng không ai biết gì về tung tích của Obanai. Nỗi lo lắng trong lòng anh lớn dần lên theo từng phút, từng giây, và anh cảm thấy như mình sắp mất đi lý trí. Giyuu không thể chấp nhận rằng Obanai đã biến mất, anh không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng cậu ấy có thể đang gặp nguy hiểm.

Ba ngày qua, Giyuu không ngủ, không ăn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải tìm thấy Obanai. Nhưng mỗi nơi anh đến, mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt. Sự tuyệt vọng dần xâm chiếm trái tim anh, nhưng Giyuu không cho phép mình từ bỏ. Anh sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy Obanai, dù cho đó có là điều cuối cùng anh làm trong cuộc đời này.
---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro