Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!
---

Giyuu đã cố gắng từ bỏ tình cảm của mình dành cho Obanai. Anh đã quyết định không bám theo cậu, không làm phiền cuộc sống của cậu nữa. Nhưng dù đã cố gắng, anh không thể phủ nhận rằng trong sâu thẳm trái tim, tình cảm của anh vẫn còn đó, như ngọn lửa nhỏ không bao giờ tắt. Dù anh đã tự nhủ hàng trăm lần rằng mình nên buông tay, rằng mình cần phải giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần gặp cậu, trái tim anh vẫn nhói đau.

Sáng hôm nay, khi vô tình gặp Obanai trên hành lang, Giyuu đã nhận thấy điều gì đó không ổn. Vẻ mặt cậu có chút xanh xao, mắt cậu lộ vẻ mệt mỏi. Anh đã định hỏi han cậu, nhưng Obanai lại lướt qua anh nhanh chóng như một cơn gió, không để lại chút cơ hội nào cho anh. Giyuu đã lo lắng suốt cả ngày hôm đó, nhưng anh tự nhủ rằng có lẽ cậu chỉ hơi mệt, chắc chắn không phải chuyện gì nghiêm trọng.

Tuy nhiên, khi màn đêm buông xuống, sự lo lắng trong lòng Giyuu càng lớn hơn. Anh không thấy Obanai trở về từ nhiệm vụ. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, từng phút từng giây, như những chiếc kim đồng hồ đang đâm vào lòng anh. Giyuu cố gắng tự trấn an bản thân. Anh thầm nghĩ rằng có lẽ nhiệm vụ mà Obanai được giao hôm nay hơi khó, nên cậu cần thêm thời gian. Hoặc có thể, Obanai đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng chưa muốn trở về, vì cậu không muốn đối mặt với anh.

Nhưng những suy nghĩ đó không đủ để xua tan nỗi lo trong lòng Giyuu. Anh không thể ngăn mình tưởng tượng ra những viễn cảnh tồi tệ nhất. "Sao còn chưa về nữa bộ ghét nhìn thấy mình đến vậy à?" Mỗi suy nghĩ đó đều như một lưỡi dao cắt vào lòng anh.

Giyuu đứng dậy, đi lại trong phòng, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa, như thể mong chờ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Obanai đã trở về. Anh không thể ngồi yên, không thể nào tìm thấy sự bình yên trong lòng. Những kỷ niệm giữa anh và Obanai, dù ít ỏi và xa cách, nhưng vẫn rõ ràng trong tâm trí anh. Từ những lần cậu mắng anh, chửi anh, đến những lúc cậu lặng im nhìn anh từ xa. Tất cả những điều đó giờ đây làm anh càng thêm lo lắng.

Trong khi đó, ở một nơi khác, sâu trong khu rừng tối tăm, Obanai đang phải chịu đựng những đau đớn khủng khiếp. Bọn quỷ không ngừng hành hạ cậu, từng vết thương trên cơ thể cậu bị chúng khai thác triệt để. Mỗi cú đấm, mỗi lần cào cấu của bọn chúng đều khiến cậu như muốn gục ngã. Cậu đã cố gắng chống cự, nhưng sức lực của cậu đang dần cạn kiệt, và trong tâm trí mờ nhạt vì cơn sốt và đau đớn, những hình ảnh về Giyuu vẫn hiện lên mơ hồ.

Obanai không thể hiểu tại sao, giữa lúc đau đớn cùng cực như thế này, hình ảnh của Giyuu lại xuất hiện trong tâm trí cậu. Có phải cậu đang hối hận vì đã từ chối tình cảm của anh? Hay chỉ đơn giản là cậu nhớ đến ánh mắt lo lắng của anh khi sáng nay? Dù là gì đi nữa, Obanai biết rằng mình đang đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Và điều duy nhất mà cậu hy vọng lúc này, là có thể được nhìn thấy Giyuu một lần nữa, dù chỉ trong giây lát.

Giyuu không hề biết rằng Obanai đang trải qua những điều khủng khiếp đến nhường nào. Anh chỉ biết rằng mình không thể ngừng lo lắng, không thể ngừng quan tâm đến cậu, dù anh đã cố gắng từ bỏ. Tình cảm của anh dành cho Obanai vẫn còn đó, sâu đậm và mãnh liệt, như thể không gì có thể dập tắt được.

Một ngày dài đã trôi qua, và Giyuu vẫn không thấy Obanai trở về. Nỗi lo lắng trong lòng anh đã đạt đến giới hạn. Suốt cả ngày hôm qua, anh đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng Obanai chỉ đơn giản là đang bận rộn với nhiệm vụ. Nhưng giờ đây, khi bóng tối lại phủ xuống, anh không thể ngồi yên thêm nữa. Anh biết rằng có điều gì đó không ổn, và anh phải tìm ra sự thật.

Giyuu rời khỏi Sát Quỷ Đoàn, đi qua những con đường tối tăm và vắng lặng, tim đập mạnh trong lồng ngực. Anh cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của Obanai, nhưng tất cả đều vô ích. Mỗi bước chân của anh đều nặng trĩu lo âu và sợ hãi. Càng đi, anh càng cảm thấy tuyệt vọng. "Chắc chắn gặp nguy hiểm rồi!" Giyuu không ngừng tự hỏi, những hình ảnh tồi tệ nhất không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Ở một nơi khác, trong khu rừng sâu tối, Obanai đang phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Bọn quỷ đã biết Giyuu đang tìm kiếm cậu, và chúng quyết định lợi dụng tình huống này để tra tấn Obanai một cách tàn nhẫn hơn. Trong bóng tối ẩm thấp, lạnh lẽo của hang động nơi chúng giam giữ Obanai, tiếng cười man rợ của bọn quỷ vang lên không ngừng. Chúng khoái trá nhìn thấy cậu đau đớn, nhìn thấy cậu gục ngã dưới sự tra tấn của chúng.

Một con quỷ lớn, với đôi mắt đỏ rực và móng vuốt sắc nhọn, bước đến gần Obanai. Nó cúi xuống, ghé sát vào tai cậu và thì thầm, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Tên kia đang tìm ngươi, nhưng đừng hy vọng hắn sẽ cứu được ngươi. Hắn sẽ không cứu được ngươi đâu" Nói xong, nó cười lớn, vang vọng khắp không gian, âm thanh ấy như dao cắt vào lòng Obanai.

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Bọn quỷ bắt đầu tra tấn Obanai bằng những cách thức tàn nhẫn và man rợ. Chúng dùng móng tay sắc nhọn của mình chọt vào vết thương trên cơ thể cậu, từng lần một, chậm rãi và đau đớn. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, nhưng cơn đau thể xác không thể nào sánh bằng nỗi tuyệt vọng trong lòng Obanai. Mỗi lần chúng chạm vào, cậu như muốn ngất đi, nhưng chúng không để cậu nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Chúng biết rằng cậu đang yếu ớt và chúng không ngừng tấn công vào điểm yếu đó.

Một con quỷ khác nắm lấy cánh tay bị thương của Obanai và bẻ mạnh, tiếng xương gãy vang lên trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy đau đớn đến tận tâm can. Obanai cắn chặt răng, không để một tiếng kêu nào phát ra, nhưng nước mắt đã rơi từ đôi mắt hai màu tuyệt đẹp của cậu. "Giyuu...," cậu thì thầm trong đau đớn, nhưng lời nói ấy chỉ như gió thoảng, không ai nghe thấy.

Bọn quỷ tiếp tục với những trò tra tấn của chúng. Một con lấy một thanh sắt nóng đỏ, dí vào vết thương trên lưng cậu, để lại một vết sẹo cháy đen. Mùi thịt cháy lan tỏa khắp nơi, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Obanai đau đớn đến mức gần như không thở nổi. Cậu cảm thấy cơ thể mình như bị xé ra thành từng mảnh, nhưng tệ hơn cả là tâm hồn cậu dần chìm vào bóng tối, không còn ánh sáng hy vọng nào.

Bọn quỷ không ngừng cười nhạo sự yếu ớt của cậu, chúng gọi cậu là "Trụ cột mà yếu như sên ", "kẻ đáng thương". Những lời nói ấy như những vết dao cắt vào trái tim Obanai, làm cậu cảm thấy mình như đang chìm vào địa ngục, nơi không có lối thoát.

Mỗi giây phút trôi qua là một cuộc tra tấn mới, và Obanai biết rằng mình không thể cầm cự lâu hơn. Cậu đang dần mất đi ý thức, cơ thể lạnh dần đi trong khi những cơn đau vẫn không ngừng hành hạ. Bọn quỷ tiếp tục kéo lê cậu, ném cậu xuống đất như một món đồ vô giá trị, nhưng ánh mắt chúng vẫn đầy sự khinh miệt và khoái trá.

Trong khi đó, Giyuu vẫn đang lang thang trong khu rừng, lòng đầy lo lắng và bất an. Anh không hề hay biết rằng người mình yêu thương đang phải chịu đựng những điều tồi tệ nhất. Dù đã từ bỏ tình cảm, dù đã cố gắng quên đi, nhưng trái tim anh vẫn không thể ngừng quan tâm đến Obanai. Và chính điều đó đang giày vò anh, khiến anh không thể ngừng bước, không thể dừng lại cho đến khi tìm thấy cậu.

Nhưng liệu Giyuu có thể đến kịp thời? Liệu anh có thể cứu được Obanai trước khi quá muộn? Những câu hỏi đó vang lên trong tâm trí anh, nhưng câu trả lời thì vẫn mờ mịt trong màn đêm đen tối.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro