Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin nhắc lại lần nữa OOC RẤT NẶNG!!
---

Sanemi không phải là kiểu người thích dính líu vào những chuyện tình cảm rắc rối của người khác. Đặc biệt là khi chuyện đó chẳng có liên quan gì đến mình. Nhưng lần này lại bị kéo vào cuộc một cách bất đắc dĩ, và điều đó khiến Sanemi cảm thấy vô cùng bực bội.

Vào một buổi sáng sớm, khi Sanemi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, nên quyết định phải giải quyết chuyện này một lần cho xong. Dù cho y không ưa gì Giyuu, nhưng việc bị Obanai lôi mình vào cái màn kịch tình cảm này khiến y cảm thấy như mình đang bị chơi đùa. Sanemi không thể chịu đựng được điều đó thêm nữa.

Sanemi tìm thấy Giyuu đang đứng lặng lẽ ở sân tập, vẻ mặt trầm lặng như thường lệ. Không mất một giây nào, Sanemi tiến đến và túm lấy cổ áo của Giyuu, kéo anh ra khỏi khu vực đông người.

"Đi theo tao, Tomioka," Sanemi gằn giọng, ánh mắt lộ rõ sự bực tức. Giyuu không phản kháng, chỉ lặng lẽ đi theo sau, đôi mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Khi cả hai đến một góc khuất, Sanemi thả áo Giyuu ra và hít một hơi dài để kiềm chế cơn giận. Y quay lại đối mặt với Giyuu, đôi mắt tím đầy sự quyết tâm.

"Nghe này, Tomioka," Sanemi bắt đầu, giọng điệu cứng rắn. "Tao không biết mày đã nghĩ gì hay mày đã thấy cái gì, nhưng để tao nói rõ ràng một lần cho xong. Tao với Obanai không có gì với nhau. Mày hiểu chưa?"

Giyuu chớp mắt, gương mặt anh dần dần giãn ra khi nghe những lời của Sanemi. "Vậy... Obanai và cậu không yêu nhau?"

Sanemi thở hắt ra, không giấu nổi sự chán ghét. "Đúng vậy, bọn tao không yêu nhau. Cái thằng Obanai ngu ngốc đó chỉ dùng tao làm cái cớ để đuổi mày đi thôi. Tao bị kéo vào chuyện này cũng đủ phiền rồi, nên mày đừng có mà nhầm lẫn nữa."

Nghe những lời thẳng thắn từ Sanemi, Giyuu cảm thấy một chút nhẹ nhõm trong lòng. Anh nhìn Sanemi, đôi mắt sáng lên chút hy vọng. "Vậy là... tôi vẫn còn cơ hội?"

Sanemi nhìn Giyuu, cảm thấy vừa bực mình vừa thương hại cho thằng ngu này. Dù cho Giyuu có kiên nhẫn đến đâu, cũng không thể phủ nhận rằng tình cảm của anh dành cho Obanai đã trở thành một gánh nặng không thể bỏ qua. Nhưng Sanemi không có ý định can thiệp thêm nữa.

"Nghe này, Tomioka," Sanemi nói tiếp, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn. "Tao không biết mày muốn gì từ Obanai, nhưng mày nên biết rằng thằng đó rất cứng đầu. Nó không dễ thay đổi đâu. Nếu mày thực sự muốn tiếp tục, thì phải chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với câu từ của nó. Tao nói thế thôi, còn quyết định là ở mày."

Giyuu gật đầu, đôi mắt anh ánh lên sự kiên định. "Cảm ơn cậu, Sanemi. Tôi biết mình phải làm gì."

Sanemi chỉ nhếch môi, không nói thêm lời nào. Y quay lưng đi, bỏ lại Giyuu đứng đó với những suy nghĩ của riêng mình. Dù cho Sanemi không muốn dính líu thêm vào chuyện này, nhưng ít nhất y 9cũng đã làm rõ mọi chuyện, giải tỏa phần nào hiểu lầm giữa ba người họ.

Giyuu đứng đó một lúc lâu sau khi Sanemi rời đi, trong lòng anh có một cảm giác lẫn lộn. Những lời của Sanemi như một tia sáng hy vọng le lói trong màn đêm u tối của anh. Biết rằng Obanai và Sanemi không có tình cảm với nhau, dù chỉ là cái cớ, khiến Giyuu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra rằng con đường phía trước không hề dễ dàng. Obanai không dễ thay đổi, và có lẽ cậu sẽ còn làm mọi cách để đẩy anh ra xa hơn. Nhưng Giyuu không ngại điều đó. Anh đã quyết định sẽ không từ bỏ, sẽ tiếp tục yêu Obanai một cách chân thành, dù cho điều đó có mang lại bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa.

Trong khi đó, ở một nơi khác, Obanai đang ngồi yên lặng trong phòng, lòng đầy lo lắng. Cậu biết rõ rằng việc lôi Sanemi vào chuyện này là một sai lầm. Nhưng cậu không còn cách nào khác. Cậu đã thử đủ mọi cách để đẩy Giyuu ra xa, nhưng dường như càng làm vậy, Giyuu lại càng kiên quyết hơn.

Obanai không biết làm sao để đối mặt với tình cảm của Giyuu, cũng như không biết làm sao để đối phó với chính cảm xúc rối ren trong lòng mình. Cậu chỉ biết rằng, dù cậu có làm gì, Giyuu vẫn sẽ không từ bỏ. Và điều đó khiến cậu cảm thấy bối rối và bất an hơn bao giờ hết.

Obanai vừa mới biết rằng Sanemi đã nói cho Giyuu biết về việc cậu lôi y vào làm cái cớ để đẩy Giyuu đi. Cảm giác lo lắng bắt đầu nhen nhóm trong lòng Obanai. Nếu Giyuu biết được sự thật, điều đó có thể phá hủy mọi nỗ lực của cậu bấy lâu nay. Obanai không muốn Giyuu hiểu lầm thêm, nhưng cậu cũng không muốn đối diện với tình cảm của Giyuu. Thế là Obanai quyết định tìm Sanemi để nói chuyện, cố gắng giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình.

Obanai tìm thấy Sanemi đang ngồi nghỉ ngơi sau buổi tập luyện căng thẳng. Trước khi tiến đến gần, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Obanai biết Sanemi không phải là người dễ bị lừa, nhưng cậu phải thử xem sao.

"Sanemi!" Obanai gọi lớn, giọng cậu cố tình pha chút ấm ức.

Sanemi quay đầu lại nhìn, thấy Obanai đang chạy về phía mình. "Gì đây? Lại có chuyện gì nữa?"

Obanai lập tức đưa tay lên che mắt, giả vờ khóc. "Cậu kì cục quá, Sanemi! Tại sao cậu lại nói hết mọi chuyện cho Giyuu biết chứ? Cậu không biết tôi đã cố gắng đến mức nào để đuổi cậu ta đi sao?"

Sanemi nhíu mày, nhìn Obanai với vẻ khó chịu. "Điếc lỗ tai quá, Obanai. Đừng có la lối ở đây nữa."

Obanai tiếp tục nũng nịu, cố gắng tạo ra vẻ đáng thương nhất có thể. "Cậu là bạn thân của tôi, sao cậu không giúp tôi gì hết vậy hả? Tôi thực sự không biết phải làm gì với Giyuu nữa."

Sanemi nhắm mắt, thở dài một hơi dài tỏ vẻ không hài lòng. "Obanai, tao nói rõ rồi nhé: thân ai nấy lo. Tao không có nghĩa vụ phải giúp mày xử lý chuyện tình cảm rắc rối của mày."

Nghe lời nói thẳng thừng của Sanemi, Obanai cảm thấy có chút thất vọng. Cậu đã hy vọng rằng Sanemi sẽ đứng về phía mình, nhưng rõ ràng là Sanemi không có ý định can thiệp thêm. Tuy nhiên, Obanai không dễ dàng từ bỏ. Cậu lại bước thêm một bước về phía Sanemi, cố gắng thuyết phục bạn thân của mình.

"Sanemi, cậu chơi kì quá vậy! Bạn thân không giúp nhau lúc khó khăn thì còn gọi là bạn thân gì nữa?" Obanai năn nỉ, giọng nói đầy vẻ bất mãn.

Sanemi mở mắt ra, nhìn Obanai với vẻ mặt nghiêm túc. "Obanai, nghe cho rõ này. Tao không thích bị kéo vào mấy cái trò này, và tao cũng không ưa gì Tomioka. Nhưng nếu mày không muốn đẩy hắn ta đi nữa, thì tốt nhất là mày nên đối mặt với cảm xúc của mình thay vì chơi mấy trò vớ vẩn như vậy."

Obanai im lặng trong giây lát, cậu không biết phải trả lời sao. Sanemi đã chạm đúng vào điểm yếu của cậu, nhưng Obanai vẫn không muốn thừa nhận điều đó. Cậu chỉ muốn mọi chuyện kết thúc mà không phải đối diện với cảm xúc thực sự của mình.

"Cậu không hiểu đâu, Sanemi," Obanai nói nhỏ, giọng nói đầy mệt mỏi. "Tôi chỉ muốn yên ổn thôi. Giyuu cứ bám riết lấy tôi, tôi không thể chịu đựng nổi nữa."

Sanemi khoanh tay trước ngực, nhìn Obanai với ánh mắt nghiêm nghị. "Nếu mày muốn yên ổn, thì hãy nói thẳng với cậu ta. Đừng lôi tao vào mấy cái trò này nữa."

Obanai biết rằng Sanemi nói đúng. Nhưng cậu không biết phải làm sao để dứt điểm mọi chuyện. Giyuu quá kiên quyết, và mỗi lần cậu cố gắng đẩy anh ra xa, thì anh lại càng tiến gần hơn. Obanai cảm thấy mình đang bị dồn vào một góc, không có lối thoát.

Sanemi thấy bạn thân của mình im lặng, cũng không nói thêm lời nào. Y biết rằng Obanai đang đấu tranh với chính bản thân mình, nhưng Sanemi không muốn can thiệp thêm. Y đã nói rõ quan điểm của mình, và bây giờ quyết định là ở Obanai.

Obanai rời đi với tâm trạng nặng nề. Cậu biết mình không thể tiếp tục dựa vào Sanemi để đẩy Giyuu đi được nữa. Nhưng cậu cũng không biết phải đối mặt với tình cảm của mình như thế nào. Obanai cảm thấy mình đang lạc lối trong mớ cảm xúc rối ren và mâu thuẫn.

Cậu không thể phủ nhận rằng Giyuu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, nhưng cùng lúc đó, cậu lại cảm thấy sợ hãi và bối rối. Cậu không muốn đối diện với tình cảm của Giyuu, cũng không muốn đối diện với chính cảm xúc của mình. Nhưng có lẽ đã đến lúc cậu phải quyết định. Liệu cậu có thể chấp nhận tình cảm của Giyuu, hay sẽ tiếp tục cố gắng đẩy anh ra xa?

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro