Chương 12: Âm thanh đẹp nhất của cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một ngày nữa sắp sửa qua đi, nhưng trên đường về không còn mình tôi nữa. Ở đây tôi có em cùng hai người bạn. Những thiên thần nhỏ này dù mới quen nhưng lại khiến tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thế nhưng các em không chỉ có mình tôi, các em còn gia đình, còn những người thân luôn thương yêu các em hết mực. Đến ngã tư đường, chúng tôi tiếc nuối chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Tôi đứng chôn chân tại chỗ thật lâu, cho tới khi không thấy bóng dáng của bất cứ ai mới nặng lòng quay đầu lại. Đột nhiên sau lưng tôi bỗng vang lên tiếng gọi – âm thanh đó thật trong trẻo như át đi toàn bộ ồn ào chói tai của cuộc sống:

- Ẩn Nguyệt. – Quỳnh Giang đứng bên đường vẫy vẫy tay về phía tôi: Hẹn gặp lại chị vào sáng mai.

Tôi quay đầu lại, miệng khẽ cười, trái tim lại vô tình rơi mắt nước. Đúng rồi. Tôi không còn một mình nữa trên đời này tôi đã có em.

Sáng hôm sau, tôi đến lớp thì đã thấy Quỳnh Giang ngồi ở đó tự bao giờ. Em vừa trông thấy tôi liền vội vã chạy ra, trên môi lại nở nụ cười thật tươi như muốn nói với tôi: Chào buổi sáng. Tôi theo thói quen đi về dãy bàn cuối của mình, vừa đặt cặp sách xuống, ngẩng đầu lên đã thấy em loay hoay ôm toàn bộ sách vở lật đật chạy xuống:

- Ẩn Nguyệt, em ngồi đây có được không?

Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn em. Quỳnh Giang hăm hở đặt sách vở xuống, dường như em đã quyết định ngồi ở đây, việc hỏi ý tôi chỉ cho có lệ mà thôi:

- Liệu có ổn không?– Tôi hỏi hơi do dự nói không đầu, không cuối

- Ôi dào chị lo cái gì, thầy cô không để ý chuyện chỗ ngồi đâu. Nếu chị lo thì tý nữa em sẽ đi xin phép cô Lệ (cô chủ nhiệm của chúng tôi)

Nói rồi em vui vẻ ôm lấy tay tôi, đầu tựa vào vai tôi, hai mắt ung dung nhắm lại, thì thầm khẽ nói:

- Cảm ơn... Cảm ơn chị, nếu không có chị em cũng không biết phải làm sao.

Nghe những lời nói ấy trái tim tôi lại rung lên bồi hồi. Mặt mũi vô thức nóng lên như bị ngượng chín từ lúc nào không hay. Đây không phải lần đầu em nói như vậy với tôi, nhưng nếu là em thì cảm xúc vẫn mãi như lần đầu.

- Sắp thi rồi. - Em rầu rĩ dụi dụi mặt vào người tôi rồi đột ngột ngẩng lên cười tít mắt: Trên người chị có mùi gì thơm thật đấy.

- Là hoa anh thảo. – Tôi nhỏ giọng nói.

- Chị cũng thích hoa anh thảo ư?

Tôi khẽ gật đầu nhưng không quên nói thêm "Anh thảo trắng". Trong nháy mắt, gương mặt em liền xụ xuống, đôi mắt hạnh ngân ngấn buồn. Em bấu vào tay áo tôi vùng vằng oán trách:

- Sao lại là anh thảo trắng chứ, chị không thích màu đỏ ư?

Tôi ậm ừ, miễn cưỡng cho là vậy. Cuộc đời đối với tôi, chỉ tồn tại trên hai màu đen trắng. Tôi đã sống cho màu đen còn bông anh thảo kia lại có sắc trắng. Nói một cách văn vẻ, nó còn là hy vọng lẫn khát khao mà tôi vẫn âm thầm gửi gắm.

- Khoan đã! – Quỳnh giang bất ngờ lên tiếng: Em còn thấy cả mùi gì nữa ý... nó... nó giống mùi th...

Em càng ngày càng đưa mũi hít lấy hít để về phía tôi. Nghe vậy, tôi thoáng sợ, vội vã đẩy em ra rồi co người lại ngồi trong góc. Có lẽ dáng vẻ đề phòng của tôi rất đáng sợ nên Quỳnh Giang đành bỏ cuộc:

- Thôi được rồi. Chị không thích màu đỏ thì em thích, chị chỉ cần...

Nói đến đây, giọng em đột nhiên nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Tôi càng dỏng tai lắng nghe em càng ngậm chặt môi. Đến cuối cùng em tự mủm mỉm cười, không biết đang vui một niềm vui ở đâu mà lại vội vàng vớ lấy quyển sách che lên mặt rồi quay đi.

Tôi vốn là con người ít khi vì tò mò, kì kèo với người khác, nhưng có lẽ em là ngoại lệ. Những bí mật của em vừa khiến tôi muốn hé mở ra vừa khiến tôi sợ hãi không muốn bước vào. Cuối cùng tôi vẫn chọn cách im lặng. Thà mãi mãi không biết còn hơn bị em ghét bỏ.

Cứ như vậy, tôi lần đầu tiên nghiêm túc học cho tới cuối buổi. Tôi cũng chẳng muốn nghiêm túc đâu, nhưng mỗi lần ngoảnh đầu đi chỗ khác em lại lấy tay xoay ánh mắt tôi hướng về bục giảng. Tuy nhiên bài vở tôi vẫn trắng tinh không phải là tôi không nể tình em, mà là mức độ lười trong tôi lớn hơn cả đáp án của câu hỏi "yêu em bao nhiêu".

- Quỳnh Giang, Ẩn Nguyệt mau mau lên!!!

Ngọc Hoa to tiếng bằng giọng đầy hớt hải. Nhóc ta vội vàng chạy tới kéo lấy tay tôi và em. Vẫn như ngày hôm qua, ba chúng tôi đi trước, Nhật Ân nhặt cặp sách rồi lật đật chạy theo sau. Chúng tôi chạy đến phòng mỹ thuật. Trên đường đi Quỳnh Giang cố níu tay Ngọc Hoa lại, em chậm rãi cất tiếng thái độ trái ngược hẳn với sự cuống cuồng của Hoa:

- Chậm đã... có chuyện gì sao?

- Có chuyện lớn rồi. Vô cùng gấp luôn rồi.

Hoa như thở không ra hơi, chẳng nói rõ đầu đuôi câu chuyện đã kéo chúng tôi xuống thẳng phòng mỹ thuật. Cánh cửa bật mở ra, bốn người bọn tôi vội vã bước vào. Ân đặt cặp sách lên dãy bàn cạnh cửa sổ. Bấy giờ Hoa mới gấp gáp thở, kể lể đầu đuôi câu chuyện cho chúng tôi nghe:

- Đầu tuần sau thi Toán, Lý, Hóa, cuối tuần thi Sinh, Sử, Anh, Văn, chưa kể còn môn thể dục. Má!!! Tớ muốn biết ai xếp lịch thi. Ai! Là ai!!!

Hoa vừa nói vừa cuống cuồng chạy mấy vòng liền khiến trời đất của ba đứa bọn tôi đều trở nên quay cuồng. Tôi với Giang chưa xem lịch thi. Bởi lẽ một đứa không có điện thoại, một đứa ném điện thoại đâu không biết. Cứ như vậy, lúc lâu sau, máu liều trong tôi nhiều hơn máu não. Tôi hơi cáu, nhắm chuẩn tay Ngọc Hoa rồi vươn tay ra túm lấy tay Hoa, giữ người cô bé lại.

- Dừng. – Giọng tôi hình như hơi gắt nên đã khiến cả người cô học trò nhỏ run lên. Quỳnh Giang vội vàng chạy đến ôm lấy tay tôi cười giả lả.

- Bình tĩnh đã.

Nói rồi, cả tôi và Ngọc Hoa đều đồng loạt dừng lại. Tôi có chút không vui, lặng lẽ ngồi xuống cái ghế ở gần đó. Chân phải tôi vắt lên chân trái, cố để vẻ ấm ức như đang ghen tức với Ngọc Hoa giành giật sự yêu chiều của Quỳnh Giang lộ ra.

- Chỉ là thi giữa kì thôi, cậu cần gì phải căng thẳng như vậy. – Giang thản nhiên nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro