Chương 13: Ba mũ hai bằng sáu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ai nói thế!

Tôi với Ngọc Hoa lại một lần nữa đồng loạt bật dậy. Quỳnh Giang đứng ngơ ra khiến tôi nhận thức được bản thân mình vừa thất thố. Nỗi xấu hổ bất chợt trào dâng khiến tôi cúi gằm mặt cố gắng giữ bình tĩnh đối diện với em.

- Thôi nào, Toán Lý Hóa cũng đâu có khó quá đâu.

Quỳnh Giang ôm lấy cô bé, cái ôm dường như tượng trưng cho sự an ủi. Tuy nhiên lời an ủi của em qua tai tôi và tai Ngọc Hoa lại giống như một lời chế giễu. Dường như đã đi đến điểm cuối cùng của sự bất lực. Ngọc Hoa gục xuống dưới chân Quỳnh Giang gào khóc thảm thiết:

- Giang ơi là Giang, cậu hãy nể tình nghĩa bạn bè ít nhất ba năm nay mà cứu vớt mình đi, Giang ơi, cậu hãy thương lấy thân xác bé nhỏ sắp sửa bị Toán Lý Hóa chôn vùi này mà vui lòng bảo bài cho tớ. Nhá, nhá, nhá!!!

Trước thái độ nài nỉ, van xin đầy "mãnh liệt, cháy bỏng" của Ngọc Hoa, Giang chỉ còn cách im lặng đẩy cô bé ra, dở khóc dở cười khuyên nhủ:

- Giá như cậu học cũng nhiệt tình như lúc xin chép bài thì tốt nhỉ. Thôi, mấy ngày nữa cố gắng ôn đi, không thì ôn cùng tớ.

Hoa bĩu môi đứng dậy rồi bày ra bộ dạng giận dỗi. Vừa nhìn tôi cũng đủ hiểu rằng cô bé chỉ muốn làm nũng Quỳnh Giang mà thôi, tiếc rằng với một người như em thì lại không thể biết được điều đó. Em lại dỗ dành Hoa một cách nhiệt tình:

- Được rồi, cậu bảo Ân đi, biết đâu cậu ấy sẽ giúp.

- Hả?

Thằng bé đang đứng cạnh cửa sổ đột nhiên bị Quỳnh Giang lôi ra làm bia đỡ đạn liền ngơ ngác tới mức hóa đá ngay tại chỗ. Không dừng lại ở đó, em tiếp tục thêm dầu vào lửa:

- Tớ học tự nhiên chỉ để thi tốt nghiệp mà thôi, người thật sự giỏi tự nhiên ở trước mặt cậu đây này.

Ánh mắt của Hoa dần dần chuyển từ người Quỳnh Giang sang Ân. Đôi mắt cố tỏ vẻ thâm sâu, thần bí khó lường như đang ấp ủ một âm mưu thâm độc, gian xảo nào đó. Không để Ngọc Hoa kịp cất tiếng nhờ vả, Ân đã vội vàng cắp lấy cặp sách, co giò bỏ chạy. Cậu ta sợ hãi tới mức quên cả việc mở cửa phòng khiến cho đầu đập mạnh một cú vào cánh cửa. Nhưng dường như nỗi đau đó không thấm là bao so với việc phải giúp Ngọc Hoa gian lận. Đau thì có vẻ đau đấy, tuy nhiên Nhật Ân vẫn chạy biến một cách bình thường, thậm chí còn nhanh hơn.

- Giờ làm sao...

Ngọc Hoa thất vọng tựa đã đến mức tuyệt vọng não nề ngã sụp xuống. Giang cố gắng cười giả lả an ủi con bé. Đến cuối cùng, nhóc ta dường như cũng đã chấp nhận sự thật phũ phàng này dù cho gương mặt có đang trương phồng ra, ỉu xìu như cái bánh đa ngâm nước.

Tôi lại chẳng quan tâm những vấn đề này cho lắm. Học hay không học thì tôi vẫn cứ nhận trứng ngỗng mà thôi, không bằng bây giờ cứ thong thả ngắm nhìn em - nhìn cách em cố gắng vỗ về, khuyên nhủ Ngọc Hoa.

Nắng vẫn đổ sâu xuống mảnh thinh không lặng ngắt. Hoa lại cầm violin lên kéo một khúc nhè nhẹ. Giai điệu du dương tiếp tục ngân nga khắp căn phòng. Mà lúc này Nhật Ân cũng quay trở lại. Cậu ta hề hề đi vào, tay cầm máy ảnh tranh thủ nháy một kiểu khiến chúng tôi không kịp nhận thức.

- Eo, Ẩn Nguyệt, cười một cái coi nào.

Ân bĩu môi, tỏ vẻ chán nản nói với tôi. Dứt lời, Giang với Hoa liền bật cười khanh khách. Quỳnh Giang đặt cọ vẽ xuống khay màu rồi đứng dậy. Cô bé tiến lại chỗ tôi, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra nhéo má tôi, xếch hai khoé môi tôi lên tạo thành một nụ cười méo xệch.

-...- Tôi đứng hình nhìn em.

- Được rồi, chụp nào.- Giang cười thật tươi hướng về phía Nhật Ân, cậu bé khom khom người, đếm từ một đến ba rồi vội vàng bật dậy.

- Xong rồi! Nắng hôm nay chiếu vào đẹp tuyệt luôn.

Nghe Ân nói, Giang vui vẻ buông khoé môi tôi ra. Hai tay em vắt ra đằng sau lưng, nắm lấy nhau như đang chơi trò dung dăng dung dẻ, còn đôi môi thì tủm tỉm mỉm cười như vừa làm được chuyện gì vô cùng thích thú.

...

Sáng thứ hai tuần sau, tôi cố gắng đi học thật sớm nhưng dù cho có sớm cỡ nào vẫn không bằng được Quỳnh Giang. Vừa bước vào tôi đã thấy em ngồi trên bàn đầu cùng Ngọc Hoa. Tay em cầm bút gạch liên tục trên giấy nháp, dáng vẻ đầy đăm chiêu, tập trung giảng bài cho nhỏ bạn.

- A... Ẩn Nguyệt.

Hoa vừa thấy tôi liền mếu máo bật khóc. Gương mặt cô bé còn viết rõ mấy chữ: Nếu cậu mà không tới thì Giang giết tớ mất, mau, mau dẫn Quỳnh Giang đi đi.

Tôi nhìn thấy, lòng không nhịn được cười nhưng sắc mặt vẫn dửng dưng như chẳng có gì. Nghe Ngọc Hoa đánh tiếng, Giang cũng ngẩng đầu lên. Mặt mũi em nhăn nhó, đỏ bừng như quả cà chua. Chắc là giảng bài cho Ngọc Hoa cũng bất lực lắm – tôi thầm nghĩ.

- Kệ cậu luôn đấy, tý nữa đừng có gọi tớ.

Giang cả giận buông bút xuống, tay xách cặp rồi hậm hực chạy tới ôm lấy cánh tay tôi, kéo tôi một mạch về chỗ cũ.

- Chị cũng không được chỉ bài cho cậu ấy. - Em phồng má, đến tức giận cũng trông vô cùng đáng yêu.

- Ơ kìa, tình nghĩa anh em có chắc...

Hoa nghe vậy liền vội vàng phản bác lại. Nhưng chưa nói dứt câu đã bị tiếng hờn dỗi của Giang xen vào:

- Vỡ rồi, tan rồi, hết rồi, hết từ lúc ba mũ hai bằng sáu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro