Chương 14: Điều dễ nhất là yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em nói một lèo, vừa nói vừa bỏ sách vở lên bàn. Tôi cố gắng nhịn cười, tay che môi khẽ khúc khích.

- Chị còn cười à. - Giang quay ra quát tôi một tiếng. Tôi tròn mắt nhìn em, cả người cứng ngắc như bị xịt keo. Gì vậy trời, tai em thính thế sao, tôi cười nhỏ thế mà em cũng nghe tiếng được nữa.

- Được rồi, không giận nữa.

Tôi nhỏ giọng dỗ dành, lúc này mặt Giang mới xụ xuống vẻ buồn rầu. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, Ngọc Hoa ở dãy trong cùng lại chu môi, nhất quyết không chịu thua:

- Ba mũ hai không bằng sau chứ bằng mấy...

- ...

- Bằng ba nhân ba.

Tôi thản nhiên nói, trong câu rõ ý trêu chọc. Tuy nhiên với một cô gái ngốc à mà không ngốc, đúng hơn vì học toán nhiều quá nên hóa lú như Hoa thì vẫn đầy thách đố. Quỳnh Giang đã bất lực tột cùng, em không nói gì nữa, chỉ biết bặm môi, cắm cúi làm bài.

Rồi cái gì nên tới cũng phải tới, giờ thi bắt đầu đếm ngược. Cô vừa phát đề, học sinh trong lớp chúng tôi liền vỡ oà như tổ kiến, đứa nào đứa nấy nước mắt ngắn nước mắt dài. Nhìn cái đề trong tay, tôi cảm thấy lạ lắm, rõ ràng cô bảo học kĩ đề cương là được, nhưng xem ra học cả quyển sách giáo khoa cũng chẳng ăn thua. Thà cô đừng hứa với chúng tôi còn hơn.

...

Thời gian làm bài vội vã trôi. Lớp chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cố diễn vẻ tự tin, cả lớp tuyệt nhiên không một tiếng động. Đúng năm phút cuối cùng, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô lên. Cô hớt hải cầm máy chạy ra ngoài. Đám học sinh trong lớp liền chớp thời cơ ngàn năm có một: đứa cuồng cuống đóng cửa, cả đám nhao nhao đứng dậy hỏi bài.

- Câu 37 Giang ơi!!!

Ngọc Hoa ngồi bàn đầu dãy trong cùng khẩn thiết réo xuống tận chỗ chúng tôi. Tôi liếc mắt nhìn Giang, cô bé cũng mắc tại câu này, cuống cuồng gạch mấy trang giấy, viết rồi lại gạch, vội vã tới mức thở như không ra hơi.

- 37 C

Tôi thản nhiên nói. Cả hai liền trơ ra, bất động nhìn tôi, coi tôi là kẻ không đáng tin. Cũng phải thôi, bài thi của tôi còn trắng giấy cơ mà.

- 37 C. A là C2H4O2, B là C3H6O2 với một nhóm chức A, B là axit hay este. Axit có CH3COOH, CH3-CH2-COOH. Este có HCOOCH3, CH3COOCH3 hoặc HCOOC2H5. Khoanh đi, nhìn gì.

Tôi vừa chòng chọc nhìn Hoa, vừa nhắc lại đáp án thêm một lần nữa, tiện thể giải thích thêm. Hai đứa vẫn chăm chú hướng về phía tôi, thái độ thêm chút nghi hoặc. Tuy nhiên chuông đã vang lên, giờ làm bài kết thúc, không tin cũng phải tin, cả hai cuống quýt tô đáp án rồi đi nộp bài.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, thi xong rồi Quỳnh Giang vẫn không can tâm. Cô bé cúi gằm đầu xuống bàn, cầm cây bút mà như muốn bóp vụn nó trong tay, miệng vừa lẩm bẩm, vừa nháp ra giấy.

- Hai chất A, B kế tiếp nhau trong dãy đồng đẳng có C, H, O từ đó suy ra MB= MA + 14 và cùng có oxi. %O là 53,33%, B 43,24% theo đề bài, nên MA= 60. Công thức chung của A là CxHyOz, thử từng số một ra rượu ete no. Công thức CH3-CH2-CH2OH... Ơ, em sai ở đâu nhỉ???

Giang chau mày suy nghĩ, cô bé đã làm đi làm lại gần chục lần nhưng vẫn không hiểu bản thân đã tính toán sai ở đâu. Tôi bất lực, định không nói nhưng cuối cùng cũng nhếch mắt, chỉ vào công thức trong giấy.

- Thiếu O kìa.

Nghe tôi chỉ điểm, Giang tròn mắt nhìn đám chữ cái rối tung rối mù, chất chồng lên nhau. Em viết thiếu O ngay từ ete đầu tiên khiến cho khi thay z = 2 đã không thể xuất hiện ẩn y. Suy cho cùng cũng chỉ là một lỗi sai cơ bản vậy mà lại khiến mặt mũi cô bé nóng bừng lên, khóe mắt đỏ hoe, rưng rưng như sắp khóc.

Ừ nhỉ, em lú quá rồi.

Quỳnh Giang gãi gãi đầu, cười hề hề với tôi rồi bình tĩnh sửa lại. Nhìn dáng vẻ em cặm cụi nghiêm túc tôi bất giác bật cười. Bé yêu của tôi, lúc nào cũng dễ thương như vậy!

Một tuần chìm đắm trong thi cử dần trôi qua. Chúng tôi khóc từ môn thi thứ nhất, thứ hai, rồi đến thứ ba và tất cả những môn còn lại. Quỳnh Giang vẫn luôn miệt mài làm bài. Có lẽ môn cuối này khá đơn giản nên em đã xong từ lâu. Bấy giờ em mới quay sang nhìn tôi, hai mắt tròn xoe, chứa đầy sự ngạc nhiên, hoảng hốt:

- Ẩn Nguyệt, bài thi của chị...

- Sao?- Tôi vẫn chưa hiểu ý của em.

- Chị vẫn chưa viết chữ nào... chị...

Tôi "ồ" lên một tiếng, coi đó là chuyện rất đỗi bình thường, vừa cười ngờ nghệch vừa nửa thực nửa dối mà trả lời em.

- Chị không làm được.

- Sao có thể?- Giang sửng sốt phản bác lại: Môn này không khó lắm mà.

- Nhưng với chị thì rất khó. - Tôi sát lại gần Giang hơn, tay đưa ra ngoe nguẩy bím tóc em.

- Chỉ có yêu em là dễ nhất mà thôi.

Tôi thì thào tự nói với mình thật nhỏ. Giang không nghe rõ, em hỏi tôi "sao" một lần nữa nhưng tôi chỉ lắc lắc đầu cho qua.

- Kết quả thế nào cũng không quan trọng, nó không có ý nghĩa gì với chị cả.

Tôi cười nhạt, trong mắt hiện rõ vẻ mất mát rồi quay mặt đi. Dường như cũng ngầm hiểu được chuyện gì đó, Giang không tò mò hỏi tôi thêm nữa. Em khẽ cười với tôi, ghé vào tai tôi thủ thỉ:

- Nhưng có chị là một trong những điều ý nghĩa nhất với em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro