Chương 15: Phá vỡ kỉ lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong em liền quay mặt đi, hí húi viết gì đó trên giấy coi như chưa xảy ra mọi chuyện. Nhưng tôi không thể ung dung như em được, những lời em vừa nói không khác gì một cơn gió soạt qua tai tôi rõ tới ù ù. Tôi vừa không tin, vừa hạnh phúc, mãn nguyện tới lạ lùng.

...

Thời gian cứ vậy qua đi, thoáng chốc ngày thi của Quỳnh Giang chỉ còn cách hai tuần. Chúng tôi thêm một lần nữa hội họp tại phòng mĩ thuật. Ngày tháng đối với tôi cứ như một vòng tròn luẩn quẩn, lặp đi lặp lại. Nhưng với ba người họ là niềm vui nối tiếp niềm vui, là sự tuần hoàn của sinh mệnh. Có lẽ tôi đang hi vọng những khoảnh khắc tôi sắp bước tới sẽ dần dần ánh lên sắc màu mới, tươi đẹp hơn những gì trong quá khứ tăm tối của tôi.

Ấy vậy mà... điều đó thật diệu vợi.

Ngày hôm qua, cô chủ nhiệm trao trả toàn bộ bài kiểm tra cho chúng tôi. Trên tay tôi là tờ giấy phẳng phiu với vết mực đỏ tròn vo một con số không, đi kèm điều đó, các thầy cô còn không quên tặng cho tôi vài lời phê yêu thương. Nhưng tất thảy tôi đều không để ý, mọi thứ vẫn chỉ đang xoay vần quanh suy nghĩ của tôi mà thôi.

Xếp lại từng bài thi, tôi úp mặt giấy xuống, đặt một quyển vở khác lên trên. Bấy giờ tôi mới đưa mắt nhìn Quỳnh Giang. Em ngồi ngẩn ngơ bên cạnh tôi, ánh nhìn dán chòng chọc vào tờ giấy, bao nhiêu hoang mang, thẫn thờ đều hiện rõ trên gương mặt.

- S...

- Quỳnh Giang, Quỳnh Giang, cậu được bao nhiêu điểm???

Tôi còn chưa kịp cất tiếng hỏi em thì đã bị Ngọc Hoa quýnh quáng chen vào. Cô bé nghếch đầu lên, ngó vào bài thi của em, hai mắt láo liên dò xét.

- U là trời. - Hoa cảm thán thốt lên.

- Sao vậy?

Nhật Ân hớt hải hỏi Hoa. Cu cậu tò mò không kém gì tôi, mỗi tội tôi lì hơn mà thôi.

- Không phải người... không phải người nữa rồi!

Hoa thảng thốt buông cánh tay bá vai Quỳnh Giang ra, hai chân lùi chầm chậm về sau, vừa lùi vừa quơ tay trong khoảng không rồi bất ngờ túm lấy tay tôi, liên tục lắc đầu:

- Ha... thật vô nghĩa...

Tôi khẽ chau mày, gỡ tay Ngọc Hoa ra, ánh mắt hoang mang quay về phía Quỳnh Giang. Đúng lúc này Nhật Ân chạy tới, cậu ta đánh một phát thật đau vào lưng Ngọc Hoa, không quên tặng cho cô bé một câu "Xem ít phim thôi".

- Được... bao nhiêu?

Tôi bình tĩnh hỏi câu hỏi cụt lủn nhưng ý nghĩa lại đầy đủ vô cùng. Cả ba người không ai trả lời tôi ngay lập tức, phải mất một lát sau, Ngọc Hoa mới não nề ngã uỵch xuống, gương mặt tràn trề thất vọng:

- Chiếc thuyền đưa cả lớp ra ngoài xa nhưng lại đem cậu ta cập bến, thật không công bằng!

Cô bé nói bằng chất giọng như người đọc điếu văn, ê a một hồi bỗng nhiên giãy nảy lên, hét thật lớn như muốn cho cả thế giới này biết:

- Thật không tin nổi trong trường này lại có đứa mười văn!

- Mười?

Tôi tiện miệng nhắc lại, trong lòng thoáng qua rất nhanh vẻ sững sờ nhưng ngay sau đó liền trở lại dáng vẻ điềm nhiên, tĩnh lặng thường ngày. Khoảnh khắc tôi quay lại nhìn em cũng là lúc em chăm chú nhìn tôi. Cả hai ánh mắt lại chạm nhau ở đâu đó, nhưng tôi không còn là kẻ khẽ cụp mắt ngoảnh đi. Tôi thấy rõ trong mắt em nét ngượng ngùng, ái ngại. Chốc chốc dường như em muốn mở lời nhưng lại vô cùng khó nói, sau cùng em và tôi đều im bặt nhưng những gì em muốn thổ lộ ra lại viết rõ rành rành trên gương mặt nhỏ bé.

- Thật giỏi... chúc mừng em.

Tôi khẽ nói, trái tim bỗng tồn tại cảm giác vui mừng đầy xa lạ. Trước giờ tôi khó mà dao động bởi những cảm xúc hằng ngày của chính tôi chứ đừng nói đến vì người khác. Có lẽ đúng như những gì tôi từng nói, từng nghĩ, em chính là ngoại lệ duy nhất trên đời của tôi. Mọi quy luật tồn tại vì em nhưng cũng sẵn sàng thay đổi nếu em muốn.

Dường như đã nhận được lời an ủi thông qua câu nói của tôi, ánh mắt Quỳnh Giang thoạt sáng lên, nhìn tôi không rời. Ngọc Hoa cũng dừng lại, cô bé không hoàn toàn ngốc nghếch nên việc có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện đang diễn ra từ đầu đến giờ. Trên mặt cô bé mất đi vẻ "ố dề", Hoa tiến lại, nhìn điểm mười của Quỳnh Giang, bày lời nhận xét y bà cụ:

- Công nhận cậu giỏi thật, tớ đội tuyển văn còn không được như vầy, huống chi mình học khối A đâu phải khối D, cô nâng điểm cũng là bình thường thôi.

Tôi, Giang, Ân:...

Hoa vừa dứt lời, chúng tôi ai nấy liền cứng đờ như hóa đá. Lời vốn nên thốt ra từ bờ môi liền lập tức quay xe trở lại bên trong. Nhật Ân dở khóc dở cười, đánh cô bé lần nữa:

- Có biết nói chuyện không đấy.

- Bộ tôi nói gì sai sao? - Hoa nhăn nhở, tay xoa xoa chỗ bị Nhật Ân đánh.

Tôi nhìn tràng cảnh này, ngoài cạn lời ra thì không còn cảm xúc gì khác. Mặc kệ hai tên kia chọc chạch lẫn nhau, Giang ngồi xuống, tay mân mê tập bài thi của tôi rồi bất ngờ rút ra cả tập. Em lật từng con điểm một, cuối cùng dừng lại tại bài thi Hóa với 0,25 điểm đầy nực cười. 0,25 này cũng chính là câu 37 em lén khoanh thay cho tôi. Bắt đền em đấy, kỉ lục không điểm của tôi lại bị phá hủy trong tay em.

- ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro