Chương 17: Tình bạn thuần túy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước mắt tôi vô thức lăn dài trên gò má, tuôn theo khóe mắt ướt cả mảng gối tôi nằm. Tôi vùi đầu vào trong chăn, hơi thở của tăm tối, túng quẫn, bất lực bủa vây. Bất chợt trong đầu tôi lóe lên nụ cười của người ấy nhưng rất mau chóng nó lại vụt tắt, đúng hơn là chẳng thể đủ để thắp sáng cả màn đêm. Tôi khóc lên nức nở, khóc tới khi mình đã ngủ quên lúc nào không hay.

Một giấc mơ như thường ngày lại đến, bước chân tôi vẫn lạc loài, cô độc. Đi giữa miền kí ức vốn là của tôi nhưng lại chẳng có bất kì nơi nào cho tôi thuộc về.

...

- Ẩn Nguyệt, tay chị sao vậy? - Quỳnh Giang cất tiếng đánh thức tôi trong dòng hồi tưởng tràng cảnh của ngày hôm qua. Tôi giật mình đưa tay lên, nhìn bàn tay băng trắng quấn sơ sài rồi lại khẽ phủi phủi, giả lả cười:

- Không sao cả, chỉ bất cẩn một chút mà thôi.

- Thật ư? Đưa em xem nào!

Giang nghiễm nhiên không tin. Cô bé bày ra dáng vẻ như người lớn đang trách phạt con nhỏ mỗi khi chúng làm sai điều gì đó. Tôi cũng không phản kháng lại, thuận theo ý em, để em tháo lớp băng ra.

- U là trời.- Hoa thốt lên

- Bỏ cái câu u là trời đi! - Nhật Ân lườm nguýt Ngọc Hoa một cái rồi chăm chú dõi theo Quỳnh Giang.

- Làm... làm sao mà...

Nét mặt em xen lẫn giữa bất ngờ và hoang mang. Tôi nhìn vết cắt ngang bốn ngón tay, máu vẫn còn chưa ngưng chảy hoàn toàn mà không biết nên giải thích ra sao. Phải biết là... để cạy ổ khóa ấy tôi đã dùng lực rất mạnh. Dao dọc giấy tôi cất giữ, lưỡi dao tuy mảnh nhưng vô cùng bén, đủ sức để cứa đứt một cành cây thân gỗ đang thì bánh tẻ. Tuy không đến nỗi sâu tới tận xương, nhưng vết cứa cũng chẳng hề nhẹ nhàng gì.

- Lấy giúp tớ hộp thuốc ra đây đi, đừng đứng đó mà u là trời nữa!

Giang bắt đầu cuống lên, em vội vàng nhờ vả tới Ngọc Hoa. Hoa cũng ậm ờ, mau chóng làm theo, chỉ khổ nỗi cô bé này quá mức ngáo ngơ, sợ thuốc còn chưa lấy ra thì vết thương ở tay tôi lại chảy máu thêm lần nữa. Đến cuối cùng, Quỳnh Giang trực tiếp lao tới, với một hộp thuốc ở trên tủ rồi lại hớt hải chạy về phía tôi, cẩn thận cầm tay tôi lên.

- Chị không cẩn thẩn cái kiểu gì vậy? Có đau lắm không? Ai cho chị băng bó như thế kia? Có biết làm thế dễ bị nhiễm trùng lắm không hả???

- ...

Giang nói luôn miệng, lầm bầm một tràng dài không ngừng nghỉ. Tay tôi ban đầu vốn dĩ có một chút đau, nhưng sau khi bị em tra hỏi, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Nhìn dáng vẻ đầy nghiêm trọng ấy, tôi bất giác phì cười. Dường như nghe được tiếng cười của tôi, Giang càng bực dọc cố tình dí một cái khiến tôi trợn mắt lên, cơn đau xông thẳng tới đỉnh đầu.

- Chị còn cười.

Không cười chứ chẳng lẽ tôi lại khóc? Giang ngước đôi mắt đầy ấm ức nhìn tôi, tay cẩn thận thắt một cái nơ thật xinh rồi lí nhí trong cổ họng:

- Rõ ràng không phải là bất cẩn.

Đương nhiên, lời của em chỉ có tôi nghe thấy mà thôi. Tôi gượng cười, theo bản năng muốn ôm ấp, chở che liền đưa tay lên xoa xoa mái tóc em khiến ai nấy đều kinh ngạc đến đứng hình. Đặc biệt là Nhật Ân, cậu bé mắt chữ A, miệng chữ O, vội vàng lao tới gỡ tay tôi ra.

- Ha... ha, Quỳnh Giang sắp đi thi rồi, hay bây giờ ta chụp một tấm ảnh chung để cổ vũ cậu ấy đi.

Ngay lập tức, thằng bé gượng gạo tìm lí do đánh trống lảng, nhưng vô tình bằng một cách nào đó, tôi đã thấy gì không đúng giữa thái độ của Ân dành cho Giang. Không phải bây giờ mà là từ lần đầu gặp gỡ, một thứ gì đó hơn cả bạn thân thuần túy!

Nhưng rồi tôi cũng không để ý được nhiều như vậy. Bàn tay vừa băng bó được Quỳnh Giang nâng niu, dắt xuống cuối lớp. Nhật Ân bắt đầu đặt máy ảnh, canh góc chụp rồi vội vã chạy lại với ba đứa chúng tôi.

"Tách" một tiếng, Giang ôm lấy tay tôi, đầu dựa vào vai, miệng nhoẻn cười. Ngọc Hoa nhí nhảnh hơn, cô bé bày ra bộ dáng "say hi" giống như một chiếc nhãn dán nào đó mà tôi cũng chẳng rõ tên. Còn Nhật Ân, tôi không biết phải miêu tả cậu ta đã làm những gì, nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong đôi mắt của cậu ta toàn là hình bóng của em. Thì ra... ngoài tôi, đã có người thương em đến nhường này.

Chụp ảnh xong, Ân lấy lại máy ảnh, tẩn mẩn xem từng bức ảnh một ở trong máy. Ba đứa chúng tôi ngồi chung một cái bàn, vừa đợi chờ Nhật Ân vừa tranh thủ nói chuyện trên giời dưới đất.

- Mà này, tay Ẩn Nguyệt làm sao vậy?

Hoa vẫn không chịu buông tha cho tôi, cô bé hỏi đi hỏi lại câu hỏi này. Nããy giờ đều hỏi, lúc nào cũng hỏi khiến tôi đau hết cả đầu. Nhưng dường như không chỉ mình cô bé nghi hoặc mà ngay cả em cũng vậy, chỉ là... em không dám, cũng không nỡ động chạm tới mà thôi. Chẳng biết đây có được coi là giống tôi hay không? Hay cách làm của em cao thượng hơn nhiều. Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát trốn chạy, còn em chính là lựa lời để không làm tổn thương người khác.

- Bài kiểm tra hôm qua... bố chị... nói gì chị sao?

Quỳnh Giang ngập ngừng hỏi. Tôi thoáng sững sờ, tuy nhiên sau đó lại cảm thấy hết thảy vô cùng bình thường. Cũng đúng thôi, em thông minh như vậy mà, nếu không đoán ra truyện này thì em đâu còn là em của tôi nữa. Tôi toan gật đầu, nhưng thấy vẫn có điều gì đó sai sai, ngẫm nghĩ một hồi liền lên tiếng giải thích:

- Cũng không hẳn, bố tôi đã quen rồi, chẳng qua là vì một vài xích mích có từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro