Chương 2: Một bức phù điêu và hội họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vừa nói xong, cả lớp trở nên im ắng lạ thường. Cô giáo lúng túng đứng trên bục giảng, cười giả lả gợi ý thêm cho tôi:

- Em ở đâu? Có sở thích gì?...

Trước những câu hỏi dồn dập của cô tôi chỉ đứng lắc đầu và hoàn toàn câm lặng. Dường như phần nào cảm nhận được khoảng cách tôi tạo nên, cô giáo cuối cùng cũng dừng lại để gỡ rối. Tôi ngồi xuống, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mà lúc này cô cũng đã bỏ đi ý định để hỏi han tôi thêm nhiều thứ.

Tiết chào cờ vẫn diễn ra như bình thường. Lớp trưởng, lớp phó, các cán bộ lớp lần lượt đứng dậy đưa ra ý kiến. Mấy vấn đề này với tôi hầu như đều vô nghĩa, tôi không lắng tai nghe, chỉ đến khi cô nhắc tới hai chữ "hội hoạ" tôi mới bắt đầu để ý. Dù chỉ là một con người khô khan nhưng không phải là tôi không để mắt tới bất kì thứ gì. Thời con gái... tôi yêu một bức phù điêu liền dành mọi thứ cho hội hoạ:

- Quỳnh Giang thì sao rồi? Thầy bên đoàn nói bao giờ các em tham gia cuộc thi vẽ?

Dãy bàn trong cùng, vị trí thứ ba, một bóng dáng nhỏ bé bỗng dưng xuất hiện. Tôi sững sờ, hai mắt dán chặt lên hình hài ấy. Có lẽ thứ khiến tôi ấn tượng đầu tiên đối với em không phải là niềm đam mê chung với nghệ thuật mà là thân xác gầy gò, trắng nhợt của em so với bạn bè đồng trang lứa. 

Tôi cứ nhìn cô bé ấy, ánh nhìn từ tò mò dần dần chuyển thành đê mê, quyến luyến. Tôi không biết thứ gì đã khiến tôi muốn ngắm nhìn em đến như vậy, phải chăng đó là sự sắp xếp của chúa, chúa đã đưa em tới với tôi, khiến tôi mặc nhận em ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ.

Một cơn gió khẽ thoáng qua, trái tim tôi đột nhiên ẩn ức cảm giác say sưa tới lạ!

Sau chào cờ, các môn học vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ có tôi là kẻ không bình thường. Từ đầu chí cuối, tôi đơn nguyên đưa mắt nhìn mỗi em, nhìn cách em cười, cách em nhẹ nhàng phác từng nét bút trên tờ giấy trắng. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy cứ in hằn vào tâm khảm tôi một cách dễ dàng nhưng không bao giờ quên lãng. Bất chợt tôi tự hỏi... nắng trông như thế nào, liệu nắng có xinh đẹp được như em ở trong ánh mắt của một kẻ "vô tình".

- Quỳnh Giang, cậu có ý tưởng cho cuộc thi chưa?

Bỗng dưng có một cậu bạn chạy tới, hồ hởi ngồi lên bàn trên, quay người đối diện lại với em, từ đôi mắt lấp lánh, lẫn cái chống tay, quan tâm hỏi han của cậu bạn đó đều ẩn chứa một hàm ý gì đó. Tôi vô thức nhíu mày lại, khó chịu nhìn cậu ta, nhìn em ngừng tay mỉm cười duyên dáng:

- Có... mình có rồi.

Giọng em thì thào như một người khó thở. Tôi dỏng tai lên lắng nghe, bỗng nhiên, hai tay tôi như thiếu vắng, chẳng biết từ khi nào cái suy nghĩ muốn ôm em vào lòng, áp mặt lên ngực em, cảm nhận nhịp tim em đang run rẩy đập lại chình ình trên não. Tôi vẫn nhìn, nhìn cậu bạn kia đưa em một cuốn album, cậu ta cười tươi rói lật mở từng trang một:

- Cậu cầm lấy đi, nó có thể giúp cậu đó.

- Cảm ơn!

Em đưa tay nhận lấy cuốn album rồi nâng niu đặt vào trong cặp. Tôi nhìn em với cậu ta vui vẻ, cõi lòng liền trở nên lặng ngắt. Đột nhiên, em quay mặt về phía tôi, ánh mắt tôi và em chạm nhau, tôi sững sờ tới mức đần thối ra rồi hốt hoảng ngoảnh mặt đi. Tôi thầm liếc mắt lại, chỉ thấy em bụm miệng cười thật tươi, nụ cười khiến trái tim khô cứng của tôi rung lên bồi hồi, xao xuyến.

Những tiết còn lại trôi qua trong cảm giác đợi chờ chán nản. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết để ý tới một người, biết mong đợi và dường như là có cả hi vọng. Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, tiếng chuông cuối cũng reo lên. Học sinh vui vẻ, hét vang như kiến vỡ tổ, đứa nào cũng nhanh tay cất sách vào cặp, cô giáo viết nốt những chữ cuối cùng rồi cũng mau chóng rời đi.

Tôi lại trộm đưa mắt ngắm nhìn em, nhìn đôi tay nhỏ bé chậm rãi cất từng quyển sách, cẩn thận tới mức vuốt lại chúng cho thật phẳng phiu. Tôi không ngờ, em lại kĩ tính tới như thế, khác hẳn với sự tuềnh toàng, nhếch nhác của tôi. Cậu bạn kia hết giờ lại ríu rít chạy tới, lần này còn thêm một cô bạn cao hơn em nửa cái đầu. 

Em ôm quyển phác hoạ vào trong lòng, vui vẻ đứng dậy theo hai người bạn. Lúc này học sinh cũng đã về hết, chỉ còn tôi như một bức tượng bất động ở cuối cùng. Đột nhiên em dừng lại, nghiêng nghiêng đầu nở nụ cười thật tươi:

- Ẩn Nguyệt, cậu có muốn đi cùng bọn mình không?

Tôi ngây ngốc, cả người ngơ ra, hai mắt tròn xoe nhìn dáng vẻ cởi mở ấy. Nếu có gương ở đây, tôi chắc chắn sẽ thấy được mặt mình đang đỏ lên, không có, tôi chỉ còn cảm nhận được cảm giác nóng ra ở hai bên mang tai.

Chúa ơi... là em ấy đã bắt chuyện với tôi đầu tiên nhưng tôi chẳng có gì để hồi đáp lại cả. Giá như em cứ mãi mỉm cười như thế thì tôi sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nổi, may thay em đã ngưng cười, thay vào đó là ánh mắt đầy mong đợi, tôi khẽ gật đầu, đứng dậy trong sự do dự. Chỉ thấy em cầm lấy tay tôi rồi lôi mạnh một cái, tôi hốt hoảng, tâm thức như bừng tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro