Chương 3: Suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em kéo tôi ra tới cửa cùng hai đứa bạn, tôi vội vã thu tay, em cũng không ép tôi phải nắm lại. Ba người họ đi trước, tôi bẽn lẽn theo sau, giữa chúng tôi vẫn vô hình tồn tại một khoảng cách. Dọc đường đi, tôi nhìn em miệng nói miệng cười, thi thoảng em có quay đầu lại, nhưng tôi lại ngoảnh đi đầy né tránh, đối mặt ánh mắt ấy, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác không còn là bản thân của xưa cũ.

Em dẫn tôi tới câu lạc bộ mĩ thuật, người ở lại trong phòng vẽ chỉ có bốn đứa chúng tôi. Ba người kia như đã quen thuộc nơi này, rất mau chóng họ tự tìm cho mình một vị trí để vẽ vời, ngắm nghía. Còn tôi chỉ biết đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn ánh nắng hồng lọt qua ô cửa sổ, tưới lên bức phù điêu được làm bởi thạch cao. Gió xào xạc bên ngoài, cuốn lá bay lên tạo thành một bản hoà ca của mùa hạ. Quỳnh Giang đặt cặp sách xuống, em tỉ mỉ căng tấm vải canvas rồi lắp lên giá tranh. Thoạt em định đặt bút nhưng rồi nhưng lại, hướng ánh nhìn về phía của tôi:

- Quên mất không hỏi ý Ẩn Nguyệt, cậu có thích hội hoạ không? Xin lỗi vì đã tự tiện dẫn cậu tới đây.

Em hỏi, nhưng ý em tưởng chừng như đã biết. Tôi không tự chủ mà gật đầu, tuy nhiên sau đó lại cảm thấy chưa đủ, tôi lấy hết can đảm của bản thân mà cất tiếng trả lời:

- Tôi có thích.

Nhận được những lời này dường như Quỳnh Giang vui lắm, con bé cười tíu tít không ngưng. Bấy giờ em mới yên tâm đặt bút vẽ, em còn không quên giới thiệu cho tôi hai người bạn kia:

- Đây là Ân, cậu ấy có sở thích chụp ảnh, sưu tầm tranh vẽ, còn đây là Ngọc Hoa, tài chơi đàn siêu lắm. Bình thường tụi mình thường ở đây, mình với Nhật Ân vẽ tranh còn Ngọc Hoa sẽ kéo đàn cho bọn mình nghe. Ẩn Nguyệt muốn nghe thử không?

Em mời mọc tôi bằng tất cả những mong đợi, tôi miễn cưỡng gật đầu, chấp nhận thêm một loại âm thanh bên tai. Mọi thứ đối với tôi đều vô nghĩa, những sống động hằng ngày là của cuộc sống xô bồ ngoài kia, dù có thêm một loại âm thanh, chắc cũng chẳng làm sao cả. Nhưng... tôi đã sai, từ ngày gặp em cuộc đời của tôi hoàn toàn sai, đó là âm thanh hay nhất trên đời mà tôi nghe được sau giọng nói của em!

Tiếng đàn violin vang lên, nỗi sầu buồn trải dài theo đọt nắng, giai điệu nhẹ nhàng, vởn vơ ngân nga trong căn phòng đầy nắng... nắng của một buổi chiều tà... nắng vương vãi rơi ra theo từng nốt nhạc. Tôi chôn chân đứng nhìn khung cảnh đẹp như thiên đường ở trước mắt, nó không đơn giản là mỗi người với mỗi sở thích riêng, dường như giữa ba người họ đang kết hợp để biểu diễn, có một thứ gì đó gắn kết đến vô cùng. Cả ba đều có những ước mơ, những khát khao đang chờ họ chạm tới... chỉ có tôi - con người đơn độc bước trên kỳ khu, thậm chí là đôi khi lọt giữa mê lộ mà bản thân không muốn được giải thoát.

Trong phút chốc, tôi không kìm nổi nước mắt, giữa trốn tránh và đối mặt với thực tại tôi vẫn chấp nhận quay lưng bước đi. Quỳnh Giang thấy vậy liền vô cùng bất ngờ, em đứng dậy đuổi theo tôi ra ngoài, miệng không ngừng gọi tên tôi nhưng tôi không thể dừng lại. Cho tới lúc, tiếng gọi của em hoàn toàn biến mất, xung quanh tôi chỉ còn sự vắng lặng, tiêu điều của không gian. Khoé mắt tôi cay cay, giọt nước trong veo, nóng hổi lăn dài theo gò má. Tôi hậm hực đưa tay lên lau đi, hai cánh môi mím lại chán ghét chính bản thân mình. Phải chăng tôi đang ghen... ghen cách họ bước ra ánh sáng còn tôi thì phải chìm trong bóng đêm trải dài vô tận.

Vẫn như mọi ngày, tôi lại lầm lũi bước trên con đường về nhà. Xung quanh ánh đèn chiếu xuống thật xa hoa, con người cũng thật là nhộn nhịp, dường như giữa cả ngân hà rộng lớn này vẫn chỉ có một mình tôi cô đơn lẻ bước.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, bố tôi ngồi vắt chân bên bàn uống trà, ông cầm tờ báo, chăm chú đọc báo tới mức lúc tôi về chỉ ngẩng đầu lên liếc một cái rồi lại tiếp tục. Trước kia, mỗi lần đi về, tôi luôn có ý định chào ông nhưng lâu dần, tôi đã chẳng quen việc cất tiếng nói chuyện với bố mình nữa. Hai bố con tôi nhìn nhau rồi ngay lập tức cúi đầu xuống, tôi cởi giày để qua một bên rồi lặng lẽ đi lên phòng của mình.

Vứt cặp sách xuống đất tôi như vứt được những phập phồng lắng lo đeo đẳng trí óc cả một ngày dài. Tôi nằm bệt xuống giường, vắt tay lên trán. Trong khoảng không tối đen, nụ cười của em hiện ra càng rực rỡ, dáng hình nhỏ bé ấy cứ ngự trí mãi trí nhớ của tôi. Tôi nhớ từng ánh mắt, bờ môi em khi em vui vẻ, nhớ hơn cả là sự si mê em dành cho nghệ thuật.

Tôi cứ mải mê nghĩ, chẳng biết thời gian đã âm thầm trôi qua được bao lâu, chỉ biết cho tới khi điều thuốc cuối cùng trong bao tàn thì tiếng bố tôi cũng vang lên. Bố gọi tôi xuống ăn cơm, một chữ "cơm" gọn lọn vốn dĩ chẳng dành cho con người. Tôi ngồi dậy, lục trong cặp sách của mình vài đồng tiền cuối cùng còn sót lại. Xuống tới cầu thang, bố ngồi ở bàn ăn đưa mắt nhìn tôi, trên bàn là nồi cơm từ trưa, rau canh đều nguội lạnh. Bỗng chốc lòng tôi đau đến quặn thắt, trong kí ức của tôi hình như đã từng có một bữa cơm chiều nóng hổi chờ tôi đi học về! Trong mảnh kí ức vụn vặt đó, tôi thấy bóng mẹ dưới nắng hoàng hôn. Nắng ngày ấy đẹp lắm, nắng vàng ươm như những cánh hoa cải mỏng manh trong vườn, nắng tươi rói nhưng cũng không bằng nụ cười của mẹ. Khói bếp lung linh, hoà vào mảnh thinh không lặng ngắt, u uất ẩn trong từng tán cây che rợp vạt nắng vàng soi rọi căn bếp nhỏ. Mẹ bế tôi trên tay, bố kết thúc một ngày dài mệt mỏi, trở về cùng với gia đình thân thương. Bố khẽ hôn lên trán mẹ rồi ôm lấy tôi. Ba người chúng tôi cùng ngồi xuống ngắm ánh hoàng hôn đang đổ dài nhoe nhoét. Ngoài kia thế giới xô bồ, người người bon chen, tấp nập nhưng nơi đây chỉ có một màu yêu thương, tĩnh lặng. Bao nhiêu muộn phiền, lắng lo đồng loạt tan biến, tôi bỗng thấy cuộc đời bao dung với tôi tới lạ thường.

Nhưng đáng tiếc đó chỉ là suy nghĩ bồng bột của tuổi trẻ. Đời không khoan nhượng với tôi, cũng không ác độc với bao người. Tôi chỉ hận, giá như, đời ác liệt với tôi thêm một chút nữa, đừng cho tôi cảm giác hoài niệm thì tôi sẽ chẳng biết thế nào là tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro