Chương 4: Như một kẻ cuồng si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không nói thêm gì với bố, im lặng xỏ giày vào chân rồi mở cửa đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa lách cách vang lên, bao buồn đau, phiền muộn đồng loạt được khoá lại. Tôi chậm rãi bước đi, lơ đãng đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Phố đêm đã lên đèn, ánh đèn vàng vọt, lờ mờ nhoe nhoét khắp không gian. Người đi làm về ngày một nhiều, dồn hết sang phần đường bên phải, thậm chí họ còn lấn làn, chen chúc vượt nhau. Tôi mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh này, nhiều quá, chẳng còn để lại cảm giác gì nữa. Vẫn như các bữa bình thường, tôi tìm đến một quán cơm ven đường mà tôi hay ghé lại. Mua một bao thuốc, một đĩa cơm rang, tôi đặt xuống bàn, kéo mũ cao lên lầm lì ăn cho xong việc.

Những ngày tháng nhàm chán cứ thế trôi qua, về tới nhà, bố tôi đã ra ngoài hội họp. Tôi đi lên phòng, tắm rửa xong xuôi rồi lại rút một điếu thuốc ra châm mồi lửa. Cuộc sống này cứ như một vòng quay quanh quẩn không hồi kết, chẳng có bất kì lối thoát nào cho tôi.

Tôi tự nghĩ, sau tấm rèm tối màu kia là gì? Liệu có phải là bầu trời lung linh những ánh sao đêm hay vẫn chỉ là một màu tối đen như mực? Những lúc tôi chạm tay vào nó định vén ra, nhưng bản thân tôi lại chẳng đủ dũng cảm, cứ nghĩ rồi lại thôi, cho tới bây giờ vẫn chưa lần nào tôi thử mở cánh cửa ấy, có lẽ... nó đã kẹt cứng ở đó từ lâu!

Cứ như vậy, tôi ngủ quên lúc nào không hay, tôi chỉ nhớ hình như tôi đã mơ một giấc mơ về một người con gái. Em mặc tà váy dài, màu trắng tinh khôi như sắc của cánh chim bồ câu trên thảo nguyên đầy nắng và gió. Ánh dương chói loà, nhẹ nhàng len lỏi qua mái tóc em rồi đậu lại trên mi mắt. Tôi ngây ngốc mất một hồi, phải tới khi bàn chân em chạm lên thảm cỏ xanh biếc, em bắt đầu chạy, váy trắng tung bay ngang lưng trời tôi mới giật mình, hớt hải đuổi theo. Vừa chạy, tôi vừa gọi em, nhưng tôi không biết tên em.

Em cứ đi, đi mãi, tôi bị em dẫn tới một nơi đầy hoa thơm, cỏ dại. Lúc em dừng lại, tôi cũng đã mệt bở hơi tai, cả người cúi xuống thở hồng hộc. Bỗng nhiên một bàn tay vươn ra trước mặt tôi, tôi khẽ ngẩng đầu nhận ra nụ cười quen thuộc ấy... là em... Quỳnh Giang có phải không...

Tuy nhiên giấc mơ không cho tôi câu trả lời đã vội vàng kết thúc. Tôi hốt hoảng bật dậy, trên trán bịn rịn một tầng mồ hôi mỏng. Là do thời tiết mùa hạ quá nóng hay do trái tim tôi nao nức muốn gặp người, sợ sệt khi mất đi nụ cười ấy. Chẳng thể nghĩ được nhiều, tôi day day trán rồi thở dài một hơi. Sau khi tắm rửa, vệ sinh xong xuôi, tôi hồi phục lại tinh thần, tiếp tục chuỗi ngày nhàm chán đang bắt đầu lặp lại.

Như ngày hôm qua, quần áo tôi vẫn chẳng có gì thay đổi, đơn giản nó chỉ là một bộ mới y hệt bộ kia mà thôi. Tôi tiếp tục lặng lẽ ngồi xuống cuối cùng, khi tôi tới, Quỳnh Giang đã tới rồi, chỉ tiếc nỗi tôi không dám trò chuyện với em, đầu cúi gằm, lẳng lặng nhớ lại mọi thứ.

Tiếng chuông vẫn reo đúng khung giờ như mọi khi, vang lên đủ năm lần rồi vụt tắt trong tiếng nhốn nháo, huyên náo của đám học sinh. Bài vở tôi trắng tinh, cơ hồ chẳng có thứ gì khiến tôi chịu đặt bút. Tôi đứng dậy, tuềnh toàng nhét sách vào cặp cho có, trong đầu nổi lên suy nghĩ trở về nhà thật nhanh. Thế như khi tôi vừa ra tới cửa đã có ai đó gọi tên tôi. Hai chữ "Ẩn Nguyệt" vang lên, lọt vào tai tôi rõ mồn một từng chữ, rõ hơn cả, tôi biết đó là giọng nói của em, của thiên thần nhỏ trong lòng tôi. Vốn dĩ rất muốn ôm lấy em, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại sợ hãi bỏ đi, em càng gọi, bước chân tôi càng trở nên gấp gáp, cho tới khi em hét lên một câu khiến tôi sững lại:

- Ẩn Nguyệt, tớ xin lỗi!

Tôi đứng trong mơ hồ, cảm nhận em từng hơi thở nặng nhọc của em đang lại gần. Một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, cảm giác run rẩy bất ngờ đánh úp khiến tôi chết lặng. Quỳnh Giang nhìn tôi, cố gắng nở nụ cười nhợt nhạt, em nhắc lại câu nói ban nãy:

- Cho tớ xin lỗi chuyện hôm qua, tớ không biết là cậu không thích.

Nhìn dáng vẻ áy náy của em, trái tim tôi đột nhiên trở nên đau nhói. Em nào có lỗi gì đâu, lỗi là do tôi, do bản thân tôi quá hèn mọn, chẳng đủ can đảm mà đứng trước các em, lỗi do tôi đã lựa chọn chạy trốn thay vì đối mặt với mọi thứ. Tôi đỡ Quỳnh Giang lên, sống mũi cay cay nhìn em mà lắc đầu. Tôi mong rằng em sẽ hiểu được tâm ý của tôi, nhưng với một kẻ mới quen được hai hôm thì điều đó dường như là không thể. Mang theo nỗi thất vọng tràn trề, tôi buông tay em ra, vội vã lẩn vào dòng người xa lạ rồi mất hút.

Tâm trạng tôi ngày càng thêm nặng, tôi về nhà cũng chẳng đưa mắt nhìn bố như mọi khi. Giống một kẻ tình si, trong trí óc của tôi cơ man là bóng hình cô gái ấy. Tôi không phải loại người yêu đến điên cuồng, rồ dại, mà mất đi lí trí. Tôi vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ là không có cách nào để ngưng nhung nhớ về em, ngưng hỏi bản thân mình, tại sao lại quan tâm em đến thế, cảm giác kì lạ này là gì, phải chăng đó là tình yêu mà những câu chuyện cổ tích vẫn hay viết tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro