- Chương 5 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gần chùa chả được ăn xôi,

Gần nàng chả được sánh đôi cùng nàng."

''

Cái trời gì mà nóng bức oi ả, phải để cậu Hiển ra trước nhà nằm dài trên cái vạc gỗ, cậu gối đầu lên chân của nàng, tay phải của Thi Kiều thì cầm quạt, đung đưa đung đưa cây quạt giấy để lấy chút gió nhẹ. Ấy thế mà cậu nằm im ru, không cựa quậy, bực tức hay làm khó dễ, cậu cứ nằm im ở đó với nàng. Thi Kiều thì làm tốt cái bổn phận của một người vợ, phải chăm lo cho chồng từ miếng ăn tới giấc ngủ.

"Cái thằng này, mấy tuổi rồi mà còn mắc vợ ru cho ngủ."

"Dạ không sao đâu má, trong buồng nóng nực quá nên ảnh ra đây nằm thôi, con thấy xót quá nên..."

"Kiều nè, con làm gì làm đi, để nó ở đây cho má được rồi."

"Dạ..."

Nàng Kiều đặt nhẹ đầu cậu xuống, má thì chêm cái gối vào cho cậu, tay giật lấy cây quạt từ Thi Kiều, nàng bất ngờ nhưng không nói năng gì. Má lật đật ngồi lên chiếc vạc gỗ, tay đung đưa cho từng cơn gió nhẹ làm mát mặt của cậu, tay kia thì lau mồ hôi cho cậu, chắc là Thi Kiều không làm thỏa cái cơn nóng nực này nên cậu vẫn cứ đổ mồ hôi như tắm. Cậu Hiển lim dim thấy má thì quay vào hướng ngồi của bà, tay kia gác lên đùi bà. Cậu nũng nịu khi thấy bà, chỉ nghe được thoang thoáng giọng bà kêu "Sao hả? Con trai của má, nóng lắm hả con." Câu nói ấy cứ lập đi lập lại, nàng thấy ngồ ngộ nhưng cũng chỉ nói.

"Vậy... con đi nha má."

Bà quơ quơ tay cho nàng đi. Thi Kiều bước vào buồng ngủ của hai vợ chồng. Từ cái hồi nàng về đây cũng chả có dịp mở hết mấy món đồ mà cậu tặng, Thi Kiều mở tủ trang điểm của mình thấy mọi thứ đều đầy ấp cả hốc, nào là son, nào là nước hoa mà cậu tặng. Mùi thơm nức nở nhưng nghe đâu là nó mắc tiền nên nàng cũng chẳng dám xài nhiều chi cho phí, chỉ lấy ra ngửi một chút rồi đậy lại.

Môi nàng có màu hồng nhạt nên cũng chẳng mấy khi động đến son phấn. Cái hồi nàng còn ở Cà Mau thì đã được đặt cho cái danh là hoa khôi xứ Năm Căn, nàng là con nhà gia giáo, cha nàng tùy không làm lớn nhưng lại được mọi người kính trọng, nàng được cha dạy là con gái phải thục nữ, phải điệu đà thế thì đờn ông mới thích nhưng Thi Kiều nhà này chỉ được cái nét thục nữ đoan trang, cái điệu đà thì chẳng thấy đâu, có khi là do nàng giống má nên mới hưởng cái tính mộc mạc, giản dị này.

Nàng bước đến bên cạnh tủ đựng quần áo, mở nhẹ cái cửa thôi mà nó đã kêu cót két rợn cả người. Đúng là gia đình có của cải, đầy ắp người ăn kẻ ở có khác, mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp theo tôn ti trật tự. Quần áo nàng đều được người ở trong nhà xếp gọn không một nếp gấp, Thi Kiều lia mắt nhìn đến một bộ áo dài được trùm lại kĩ lưỡng, nàng với tay lấy xuống.

Rõ là bộ áo dài hồi nàng cưới được cất gọn ở đây ấy thế mà nàng chẳng để tâm đến nó nhiều. Bỗng giọng nói ấy đi ngang qua nàng. "Thế thì tốt rồi." Thi Kiều lại nghĩ đến câu nói Hiên Khanh. Nàng ướm thử lại bộ áo dài cưới lên người rồi soi trước gương, quả thật là vừa y, chẳng bó sát nhưng cũng chẳng quá thùng thình vướng víu, vãi lại mềm mại, đúng là loại vãi hạng sang nàng chưa từng mặc trước đây, Thi Kiều đặt tay lên giữa ngực áo, mỗi nét chỉ thêu đều tỉ mỉ, không một tí chỉ thừa. Rõ là chưa từng gặp nhau nhưng cô ba lại có thể may được chiếc áo dài như thế này thì đúng thật nàng cũng phải khâm phục cái tài lẻ này của cô.

Nhưng đã mấy ngày kể từ hôm đó, nàng cũng chẳng mấy khi nói chuyện với cô, Hiên Khanh thì cứ quanh đi quẩn lại với cái nhà may đó còn nàng thì cứ suốt ngày ở nhà lớn. Lúc gặp thì cũng chỉ dạ dạ thưa thưa cho có lệ.

''

Khi nàng đem cơm cho cô, Thi Kiều bắt gặp chiếc ô tô đậu trước nhà may, còn cửa đóng kín. Nàng cứ tưởng cô đang nằm nghỉ như mọi khi giống như lời của gia đinh hay nói. Hiên Khanh hay nghỉ trưa, cửa thì đóng kín chỉ muốn ở một mình, cũng có lúc cô ngồi may rồi cắt nên cũng chẳng muốn ai đá động gì đến.

Nàng mở cửa thì thấy cô Kim Lệ đã cởi áo ngoài hết và chỉ chừa lại mỗi áo lót ở trong, Thi Kiều thấy thế thì bối rối chẳng biết làm gì ngoài đặt mâm cơm xuống bàn thật nhanh rồi quay đi, chẳng thèm ngước mắt nhìn biểu cảm của đối phương. Chỉ là nàng có hơi xấu hổ khi thấy cơ thể của người phụ nữ khác, đỏ mặt, sau là ngượng ngùng.

''

"Mợ, mợ!"

Nàng giật mình, ngoảnh đầu lại thấy con Na đang đứng gọi mình, nó ở ngoài cửa chỉ dám vọng vào chứ chẳng dám đặt chân bước vào trong đây cũng bởi cậu ghét nó nhất nhà, cậu cấm nó bước chân vào phòng của cậu, Thế Hiển sợ mùi bẩn thỉu, hôi hám của nó ám vào người từ khi nó bước vào cái nhà này.

"Ông về rồi thưa mợ, cậu biểu con kêu mợ ra thưa ông."

Nàng gật đầu: "Ừ, cứ ra đó trước, tôi ra theo."

Thi Kiều lại cất gọn áo dài vào tủ, để nó giữ nguyên hiện trạng như ban đầu, nàng chỉnh lại đầu tóc, quần áo trước khi gặp mặt ông Hồ. Dù gì nàng cũng là dâu, là mợ hai của nhà may Hồ Nam, nàng không muốn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình trước mặt cha chồng.

Thi Kiều điềm đạm bước ra nhà trước, nàng từ tốn đi đến đằng sau chồng mình rồi thưa. "Cha mới về nhà."

Ông liếc nhìn nàng một cái, rồi húp một ngụm trà bắc đắng nghét. Tay ông cầm cây gậy gỗ, treo trên đó còn có mấy chiếc cà rá lấp lánh, trên cổ tay là mấy cái lắc cũng chẳng thua kém gì, nhìn vào là biết ông vừa đi tiếp khách quý, ông đi tuốt trên tỉnh lận kia mà. Trước khi nói mấy câu, ông ho vài tiếng.

"Con Khanh đâu?"

"Dạ thưa ông, cô ba đang ở nhà may làm công chuyện nên con chưa báo với cô là ông về."

Nghe đến chuyện con Mén chưa thông báo, tay ông cầm chặt đầu cây gậy gỗ, ánh mắt của ông sắc lẹm, cau có, rồi liếc ngang liếc dọc, đến cái lúc mà ông Hồ đưa mắt đến nàng, Thi Kiều không dám nhìn thẳng mặt của ông.

"Mợ ở đây cũng tính bằng tháng rồi, cũng chẳng phải là con nít lên ba lên năm. Tía của mợ ở Cà Mau nói là gởi gắm mơ trên đây mong sẽ được chăn êm nệm ấm. Tôi không biết cái gia trang của tôi có đủ để êm ấm với mơ chưa nhưng tôi không muốn tía của mợ gởi bất kỳ lá thơ nào cho tôi nữa, mợ chuyển lời như vậy với tía của mợ giúp tôi!"

Ông là người rất coi trọng mặt mũi, cái hôm ông đi công việc gấp là để gặp các nhà bá hộ khác để bàn chuyện làm ăn, chẳng hiểu sao lại có lá thư gửi cho ông và bảo phải đưa đến tay của ông, người xung quanh chỉ cười cười rồi quơ tay kêu ông đi đọc, ông Hồ cũng đành phải xin vài phút ra để đọc chỉ đọc vài dòng ông cho là vô nghĩa, phí thời gian.

Giọng nói của ông nghiêm nghị, nàng chỉ biết gật đầu nghe theo. Từ hồi nàng về làm dâu cũng chưa từng nhận bất kỳ lá thư nào từ cha mình dưới quê nhưng khi nghe những lời nói này từ miệng ông Hồ, nàng chỉ biết câm lặng, cúi người nghe theo lời của ông.

Ông chỉ nói tới đó rồi chống gậy đi mất, trước khi khuất bóng, ông còn ngoảnh lại nói với cậu Hiển: "Cậu Hiển, cậu cũng lo cậu đi." Nói xong, ông đi một mạch vào phòng.

Cậu ôm vai nàng rồi vuốt ve: "Mình đừng nghĩ nhiều, cha của tôi đó giờ là vậy, ăn ngay nói thẳng chứ không có ý gì hết."

Nàng gật đầu, chỉ là trong lòng cũng muốn dừng lại cái suy nghĩ ấy lắm nhưng chẳng thế. Mà nàng không muốn ông nói hay nghĩ xấu gì cho cha nàng, Thi Kiều muốn đi thanh minh, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên nàng xa cha của mình, phận làm cha làm mẹ lo cho con mình là điều tất yếu, nàng không muốn cha mình bị coi là rẻ mạt, dù gì ông ấy cũng là người thương con, thương vợ, giờ chỉ có mỗi ông bơ vơ một mình ở trong căn nhà cũ, ông thương nàng nhưng chắc chắn biết điều, ông sẽ không cố tình làm phật lòng ai.

''

Con cá mà nhỏ Na mua mấy hôm trước vô cùng hấu ăn nên giờ nó to tướng, con Na nó đem ra bếp cứ bị tụi gia đinh kia đòi đem đi chiên ăn, mà dù gì nó cũng chỉ là con cá cảnh, đem chiên cũng chỉ đủ nhét kẽ răng, con Na cũng chỉ là đứa mới lớn nên tụi kia cứ dí nó mà chọc miết.

"Ông mà đem nó đi chiên là tui chiên ông luôn đó."

"Tao thách mày đó mà làm đi, tao thảy mày xuống sông cái một."

Chỉ thấy nó với gia đinh khác như chó với mèo, cắn nhau tối ngày, cái bà lớn tuổi nhất trong đó cũng không can nổi hay đứa. Đẩy qua đẩy lại mém nữa lật đổ luôn cái chậu cá, may mà cái tên gia đinh kia giữ nó lại kịp, không thì con Na nó khóc cho banh cái nhà mất. Đang đùa giỡn thì nghe tiếng ho từ xa ơi là xa vọng vào, tụi nó cứ tưởng cái tiếng ho lao của ông Hồ nên lật đật đi dẹp con cá, đứa thì nhảy vào nấu cơm.

Tụi nói sợ lắm vì ông Hồ nghiêm khắc nhưng ông cho luật chứ không đánh bừa, đã là người ăn kẻ ở trong nhà này thì phải làm theo luật mà ông đưa ra. Kể cả cậu Hiển, cô Khanh cũng phải theo khuôn khổ từ khi còn nhỏ nhưng cậu Hiển là con trai, cậu được nới lỏng hơn cô ba nhiều.

Nghe giọng chứ chẳng thấy hình đâu, cả nhóm nhìn chầm chầm ra ngoài cửa thì bỗng nhiên con Mén nhảy vào. "Cô ba giá đáo." Rồi nó cười khặc khặc.

Nó làm cho tụi trong này được một phen hú vía, ra là tiếng ho khan của cô ba, biết được chuyện này tụi nó liền nhẹ nhõm, trong nhà chỉ có gần cô là an toàn nhất. Nhưng dạo này trời nắng nóng thất thường nên dễ trở bệnh, cô Khanh đã ho suốt mấy ngày nay, đã uống biết bao nhiêu thuốc nhưng cũng chẳng mấy khá khẩm hơn, đi khám thì đốc-tờ cũng chỉ bảo là ho khan bình thường không có gì phải lo nhưng lâu dài chưa hết, con Mén bên cạnh cô nó càng lo hơn, lỡ cô có mệnh hệ gì thì nó cũng bị vạ lây.

Hiên Khanh vừa bước vào chỉ thấy nó đứng banh chân trước cửa trông vô ý tứ, chỉ muốn đá cho nó một cái nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi, cái tính khùng khùng điên điên này chẳng biết khi nào mới bỏ được.

"Cô ba không biết đó thôi, chớ tía má con nói là tâm bệnh thì phải chữa bằng cái tâm."

"Sao em biết tôi có tâm bệnh?"

"Chớ gần tháng rồi mà cô chưa hết bệnh, không phải tâm bệnh thì là cái gì?"

"Tao nghĩ vì mày cứ khùng điên bên cô miết nên cô mới sanh tâm bệnh đó đa." Thằng gia đinh kìa nhảy vào nói leo.

Con Mén tức quá vỗ vào vai nó một cái thật đau điếng, nó hét toáng lên một cái "AAAAAA." Đánh xong, con Mén còn bụm miệng nó lại không cho nó la lớn vì ông về rồi, tụi nó mà ồn ào như vậy thì ông lôi ra phạt là tiêu.

"Coi đồ ác nhơn thất đức chưa kìa, con này mà nó lỡ có giàu, nó thuê gia đinh về chắc nó đánh cái chết ngất mấy đứa nhỏ." bà Sáu lớn tuổi nhất đang nấu cơm ở đó coi tụi nó giỡn mà thấy xót da xót thịt, cha sanh mẹ đẻ chân tay lành lặn mà nó đánh còn hơn con của nó.

Mà nghĩ lại thì, có tụi nó nên chỗ này mới có thể cười đùa vui vẻ như vậy. Bà lia mắt qua nhìn cô. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt ấy trìu mến và dịu dàng đến lạ, Hiên Khanh rõ ràng là khác hẳn người trong cái nhà may này.

Cô bước đến gần bà Sáu, ngồi cạnh bên bà. Hiên Khanh không sợ dơ nhưng bà vẫn nhường cho cô cái ghế, bà lấy cho cô một tô nước còn đang âm ẩm, trắng đục, bà để vào đó chút đường rồi khuấy đều lên cho cô uống. Hiên Khanh uống từng ngụm một rồi sau đó ực một hơi hết sạch. Vành môi cô còn đọng lại chút nước, bà lấy cái khăn lau cho cô. Nhìn cô chẳng khác gì hồi bà mới gặp, đứa trẻ có đôi mắt trong veo, niềm nở chào bà cho dù bà là kẻ ăn người ở, là con nợ của gia đình cô.

"Ngon không cô?"

"Nước cơm của bà lúc nào cũng ngon hết."

Bà gật gù, lấy ra trong túi một gói thuốc, một bịch kẹo. Bà nhét vào tay Hiên Khanh.

"Cô ba nhớ uống thuốc cho mau hết bệnh, khỏe thì tui mới chất nước cơm cho cô ba uống tiếp đó nghen, tui biết cô ba sợ đắng nên tui mua thêm kẹo, thuốc này là tui mua từ thầy thuốc có tiếng lắm đó."

"Ý, vậy tốn tiền của bà lắm."

"Trời ơi, có đáng bao nhiêu đâu mà cô lo."

"Dạ, con biết rồi. Thưa bà con đi."

Hiên Khanh đi ra ngoài một mạch, cô bỏ con Mén lại cho chúng nó tự xử với nhau, chuyện của cô ở đây cũng đã xong, Hiên Khanh chỉ muốn có cái gì đó để lót dạ mà giờ thì đã đạt được ý nguyện, cô đi về nhà may làm tiếp cái việc còn giang dở.

Cô chỉ vừa mới ra tới cổng thì tên gia đinh hớt ha hớt hãi chạy ra theo.

"Cô.. cô ba, ông... ông gọi cô ba có chuyện cần nói!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro