- Chương 6 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghe nói dạo này cô không có còn coi ai ra gì, đến cả anh của cô mà cô còn dám lớn tiếng."

Ông Hồ ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt sắc lẹm hướng về phía của cô. Hồ Hiên Khanh quỳ dưới chân của ông mà chỉ dám gục mặt nhìn xuống sàn nhà.

Cô khẽ lắc đầu. "Con không hỗn với anh Hiển, là anh trộm đồ của con nên con mới trả lời lại."

Tay của ông cầm tách trà còn lang man khói trắng, nóng hổi. Ông Hồ thổi nhẹ cho làn hơi nóng tỏa đi mất. Ông lại nhìn cô với đôi mắt đó, chỉ là Hiên Khanh không dám ngước mặt lên nhìn nên mới không thấy được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Cô thì hay rồi, còn trả treo với cha của cô." Ông chặc lưỡi một cái rồi nói tiếp. "Cũng chỉ là một chiếc đồng hồ cũ kỹ không đáng một xu."

Nói xong thì ông Hồ đứng dậy, đi loanh quanh căn phòng nhỏ của mình, ông sờ lá, cây cảnh, những thứ mà được ông tận tay chăm sóc từng li từng tí. Cái thú vui tao nhã này còn đáng tiền hơn thứ kia gấp mấy lần, đối với ông là thế.

Còn cô, Hiên Khanh nắm chặt bàn tay mình như dồn nén hết thứ xúc cảm vào đấy, siết chặt đến mức lòng bàn tay đỏ ửng lên. 

"Đó là kỉ vật của má thì sao mà cha hiểu được." Hiên Khánh đáp.

Nghe cô nói vậy, ông liền khựng lại rồi liếc cô một cái, ông cầm cây gậy gỗ của mình chĩa thẳng vào mặt của cô.

"Đừng có nhắc đến mụ đàn bà đó."

Ông liền đổi tông giọng của mình lên cao như hét vào mặt cô. Trông ông Hồ giờ đây như nổi đóa lên khi nghe thấy Hiên Khanh nhắc đến người kia. Ông đi đến chiếc bàn rồi húp hết chén trà được đặt trên đó để bình tâm lại. Lão vuốt ngực một cái rồi thở phào.

"Đó là má của con, là người sanh con ra nên cha đừng gọi bà ấy là mụ này mụ nọ." Hiên Khanh đứng dậy, cô phủi đi lớp bụi dính trên quần.

Lần này cô nhìn vào mắt ông tỏ vẻ kiên định.

"Mày nên nhớ, tao mới là người cho mày cái quyền được sống, cho mày cơm áo gạo tiền chứ không phải con mụ kia, nếu mà mày cứ theo con mụ đó thì chắc đã chết bờ chết bụi từ lâu rồi. Mày là con của nhà Hồ Nam, là cô ba của cái nhà may này chứ không phải là mấy đứa không ăn không học, đầu đường xó chợ."

Lão rặn từng chữ một như muốn khắc sâu vào tâm trí của cô để nó ở đó mãi mãi, lão muốn cho cô biết đã là người có tiền có của phải chú trọng lời ăn tiến nói, biết cái nào là có ích cho bản thân, phải là của riêng bản thân mình. Hiên Khanh lắc đầu, cô không chấp nhận điều mà cha của mình nói.

"Bà ấy vẫn là..."

Hiên Khanh chưa dứt câu thì đã bị ông Hồ giáng xuống một cái tát thật mạnh, chiếc nhẫn vàng của ông cũng quẹt một đường dài trên má của cô. Hiên Khanh như chết lặng ở đó mặc cho má đã rơm rớm máu, môi dưới của cô run lên bần bật kìm nén cảm xúc.

"Biến đi cho khuất mắt tao!"

Cô cúi gằm mặt xuống rồi thỏ thẻ đáp. "Thưa cha con đi."

Nói xong, Hiên Khanh bỏ đi một mạch ra khỏi cửa, cô vừa bước ra đã thấy chị dâu của mình đứng đối diện.

"Khanh, cô bị làm sao vậy? Mặt của cô..."

Nghe Thi Kiều hỏi, cô chỉ lấy tay che phần bên má đỏ ửng đó lại rồi cúi người đi.

"Khanh à!"

Thi Kiều cứ gọi nhưng cô cũng đã chạy đi mất tích không thèm ngoảnh mặt nhìn lại.

Nàng sờ vào cánh cửa vừa được đóng lại, ắt hẳn là có chuyện gì vừa xảy ra ở trong này. Thi Kiều từ xa chỉ nghe thấy giọng của hai người lớn tiếng với nhau. Mặc kệ bản thân dự định làm gì, nàng chạy theo cô ba để xem cô có ổn hay không.

''

Tiếng gõ cửa lộc cộc từng nhịp một vang lên. Nàng nghe thấy tiếng khúc khích ở trong nhà may.

"Khanh à, cô sao vậy? Tôi vào được không?"

Cạnh bên nàng còn có tụi gia đinh hóng chuyện, có con Mén lo cho cô, có con Na đứng sát bên cửa. Con Mén nó biết rằng cô sẽ không bao giờ mở cửa cho tụi nó vào nên đành nhờ vào mợ hai.

Tụi nó không nghe tiếng động nào nữa, mặt của con Na hiện rõ vẻ lo lắng. Nó sợ cô ba buồn tức rồi sanh ra nong nỗi, bây giờ trong lòng nó sót ruột, nó chỉ muốn đẩy cửa vào ngay bây giờ để thăm cô.

Con Mén kêu mợ hai né sang một bên, nó vén cả hai tay áo rồi lấy trớn với dự định sẽ tông cửa vào, nó thấy lo cho cô lắm rồi. Trong miệng thì vừa lẩm bẩm, một... hai... b -

Nó vừa dơ tay lên thì cửa liền tự mở, nó nhìn cô còn cô thì nhìn nó, bốn cặp mặt nhìn nhau một hồi lâu. Hiên Khanh ho một cái thì nó mới thôi.

"Cô ba có sao hông cô ba, cô ba còn đau hông cô ba, có trầy xước gì nữa không cô ba."

Nó ôm lấy chằm lấy cô rồi hỏi thăm đủ thứ trên đời, nó như muốn khóc tới nơi vừa nói xong, nó thấy má của cô bị trầy một đường dài liền khóc òa lên.

"Huhuhu, cô vàng cô bạc của con mà bị mẻ một miếng rồi gì còn gì là lá ngọc cành vàng nữa, con chăm cô từ bé tới lớn cô không bị trầy xước gì cả mà giờ lại thành ra thế này."

Nó than trời than đất sao dám đối xử với cô ba của nó thế, chỉ có vậy thôi mà nó đã ồn ào tới vậy. Con Na phải liền bụm mỏ nó lại, không cho nó than vãn nửa, bình thường nghe nó nói chuyện thôi đã mệt mà giờ còn thêm khóc la inh ỏi nữa tới lúc dân chúng bâu vào đánh nó thì chạy có mà không kịp.

"Cô ba có sao không, vừa nãy tôi còn thấy còn rớm máu đó đa."

"Không sao đâu mợ, ngoài da thôi."

Cô cầm tay lấy tay nàng, Thi Kiều có chút ngơ ngác nhìn cô.

"Mợ vào đây với em, em muốn may đồ cho mợ."

"Vậy mợ với cô ở lại đây nha, con dắt nhỏ này về nhà lớn." Nhỏ Na cúi đầu chào cả hai người rồi lôi con Mén về.

Miệng con Mén bị bịt chặt nên nó chỉ ớ ớ mấy câu rồi cũng bị dắt đi mất. Hiên Khanh nắm tay nàng vào trong nhà may rồi đóng cửa cẩn thận.

Đã mấy hôm rồi nàng không bước vào trong này, cũng chẳng khác gì mấy, vải lụa vẫn được treo ở đó, vẫn hương thơm này, có điều nàng thấy rất nhiều xấp vải được đặt trên bàn, Thi Kiều tiến đến gần liền sờ vào từng xấp một.

"Mềm thật... " Nàng thì thầm.

"Mợ thích cái nào cứ lựa đi."

Nàng nghe vậy liền xoay qua nhìn cô. Va vào mắt Thi Kiều là bóng dáng của người đối diện, thân người cao ráo, sáng sủa, tóc được búi lên gọn gàng. Hiên Khanh đeo cặp kính lên trên sống mũi cao của mình, trong cô chẳng thua kém gì các tiểu thơ được ăn diện lộng lẫy, có khi là hơn cả nhan sắc. Cô soạn ra từng món đặt trên bàn, nào là thước dây, phấn, sổ tay.

Thi Kiều lựa xong rồi, chọn một tấm vải có màu hồng nhạt rất hợp với người có làn da trắng trẻo như nàng. Hiên Khanh thấy thế liền cười mỉm một cái, không phải vì nàng lựa màu quá sến mà là vì nàng rất có mắt nhìn.

"Không... không hợp hả cô?"

"Dạ không phải, rất đẹp."

Cô lấy dây thước, dùng tay ra hiệu cho nàng đứng dậy để lấy số đo. Nàng có hơi lúng túng.

"Có cần phải... cởi đồ không?"

Cô nhăn mặt. "Hả?" Tỏ vẻ khó hiểu.

"Hôm trước tôi thấy cô Kim Lệ cởi áo nên... "

"À... không phải." Nói xong cô bật cười, lắc đầu rồi giải thích cho nàng hiểu.

"Cô Lệ muốn may một bộ đồ bó sát người nên chủ động cởi áo để lấy số cho chính xác thôi à, còn mợ thì không cần đâu."

Thi Kiều ngượng ngùng đỏ mặt, cũng chỉ là hiểu lầm thôi mà, không có gì phải mắc cỡ cả, nàng tự trấn an mình. Thấy nàng cứ gục gục mặt xuống, cô ba chẳng hiểu gì cả.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nha."

Cô gật đầu, dù gì Hiên Khanh cũng chẳng hiểu chuyện gì cho lắm nhưng cứ mặc kệ, cô cũng bắt đầu công việc của mình. Hiên Khanh lấy số đo vai, ngực, eo rồi mông. Đến lượt phần lưng, nàng muốn áo phải dài dưới thắt lưng một chút. Cô hiểu rồi gật đầu tỏ ý. Hiên Khanh dùng tay kéo dây thước từ phần cổ xuống đến tới thắt eo, cô làm theo cách mà mọi khi vẫn thường hay làm nhưng đến phiên nàng thì khác.

Cô chỉ sờ đến phần giữa lưng thì bỗng dưng nàng ưỡn ngực, lưng thẳng bất thường.

"Có chuyện gì hả mợ?" Cô hỏi.

"Hơi... nhột một chút."

Ra là thế. Cô lại tiếp tục nói. "Mợ giữ nguyên như thế một chút nhé."

Nàng ráng chịu đựng một chút, đây là lần đầu tiên nàng biết lưng của mình nhạy cảm đến thế. Xong, cô viết từng số đo kỹ càng vào cuốn sổ nhỏ chi chít số. Thi Kiều muốn thử nhìn lại nhưng có điều...

Chữ của cô xấu quá!

Thi Kiều nhìn chầm chầm vào sổ nhưng chẳng nhìn ra được đó là số mấy, thuộc về cái nào. Cô thấy nàng nhăn mặt cố gắng đọc thì đậy cuốn sổ lại dẹp vào hộp rồi gãi đầu.

"Em viết tượng trưng thôi à, mợ thông cảm."

Nàng cũng chỉ cười cười qua cho chuyện. Cô quay lại chuẩn bị lấy thước để cắt vải thì bỗng dưng bị nàng ngăn lại.

"Khoan đã, chờ tôi một chút." Chả biết từ đâu mà nàng lôi ra một chai thuốc sức, nàng nắm lấy tay cô kéo vào ghế ngồi.

"Không cần đâu mợ."

Nàng suỵt một cái, nặn ra một chút thuốc trên tay rồi nâng mặt cô lên rồi kéo cặp kính ra. Nàng vừa bôi thuốc vừa nói. "Con gái quan trọng nhất là khuôn mặt." Nàng nhẹ nhàng xoa lên vết xước trên khuôn mặt của cô.

Mặt của cô và nàng gần sát nhau, Hiên Khanh có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, gần gũi đến lạ thường.

"Cô ba không tự thoa được thì để tôi thoa giùm cô, dù gì cô cũng là em chồng của tôi, tôi giúp cô là chuyện bình thường."

Hiên Khanh gật đầu hiểu chuyện.

Thơm thật, mùi cơ thể của nàng lan tỏa xung quanh cô, mùi hương dịu nhẹ tựa như tính cách của nàng.

"Được rồi."

Lần thứ hai nàng làm chuyện này với cô nhưng cảm giác ấy lúc nào cũng khiến Hiên Khanh bỡ ngỡ. Nàng đeo lại kính cho cô rồi vén tóc sau mang tai. Hiên Khanh cầm lấy tay nàng, chỉ là trong bất chợt chạm lấy, rất thân quen.

"Chuyện gì hả cô ba?"

"Mợ cứ kêu em là Khanh được rồi... Dù gì mợ cũng lớn tuổi hơn em."

"Vậy em Khanh cũng đừng gọi tôi là mợ nữa nghe, nghe già quá."

"Dạ." Nói xong, cô cười lên trông vô cùng tươi rối.

Thi Kiều cảm thấy người em chồng này cũng không khó gần lắm, cô cười lên trông xinh đẹp vô cùng. Thế là cả hai cùng đo vải rồi rồi cắt, may. Nàng nhìn theo từng cử chỉ mà cô đang làm, thấy Thi Kiều chăm chú như thế, cô cũng làm chậm rãi để nói cho nàng nghe, làm đến đâu thì Hiên Khanh liền nói đến đó cho nàng hiểu.

"Sau này để tôi phụ em cho em đỡ cực, làm một mình chắc vất vả lắm em ha?"

Nàng đề nghị giúp đỡ cô, Thi Kiều liền gật đầu đồng ý, dù gì thì có hai người cũng đỡ buồn hơn, có chị có em, cô cũng không cảm thấy trống vắng.

''

"Mình ở đâu mới về vậy?" Cậu Hiển hỏi nàng.

"Em ở nhà may, Khanh may cho em một bộ đồ mới." Trên tay nàng còn cầm bộ quần áo vừa may xong, mới toanh.

"Khanh? Sao hôm nay mình gọi thẳng tên nó thế?"

"Dù gì thì cũng là người trong gia đình cũng nên gọi nhau thân thương một xíu, từ nay em sẽ ra nhà may phụ Khanh làm việc."

Nghe được chuyện của nàng, mắt của cậu sáng rực lên. Cậu đi lại gần bên nàng rồi nhẹ giọng thủ thỉ vào tai.

"Mình thân với nó rồi hả? Nó có chỉ gì cho mình không?"

"Khanh chỉ em cách cầm kéo cắt vải, cách may sao cho đường chỉ đẹp,..."

"Không phải." Cậu ngắt lời của nàng, nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải như đang canh chừng ai đó.

"Nó có chỉ mình chỗ để tiền không?"

Thi Kiều nhăn mặt khó hiểu, đây là chuyện riêng của người khác nên nàng chẳng để tâm đến nó làm gì, hơn hết đó là tiền bạc thì ai mà lại đi tiết lộ cho người khác làm chi? Thấy mặt nàng tỏ vẻ khó chịu, cậu không hỏi nữa mà phủi tay đi coi như không có gì xảy ra cộng thêm trên người cậu toàn mùi rượu, người ghét rượu như nàng lại đâm ra khó chịu hơn.

"Người gì đâu mà hôi rượu quá, mình đi tắm giùm tôi cái đi."

Cậu Hiển nghe nàng chê liền áp sát người vào hơn nữa đến nổi nàng phải bịt mũi chạy đi còn cậu thì rượt theo nàng chạy lòng vòng khắp nhà. Chả hiểu sao người thì say xỉn lại có thể chơi đuổi bắt tỉnh đến thế.

Nghe giọng của hai người cười đùa như vậy, ông Hồ chống gậy bước ra trước cửa. Thấy ông ở đó, hai người có hơi sượng thêm cái tình cảnh người này đang trong lòng người kia.

"Cậu Hiển vào đây tôi biểu."

Thế Hiển nghe cha kêu liền buông nàng ra, Thi Kiều hiểu chuyện liền cúi đầu chào ông một cái rồi cũng về phòng mình.

Thế Hiển bước vào phòng thì từ từ đóng cửa kín lại, không lọt một tiếng động nào ra bên ngoài.

Còn nàng về được đến phòng liền mở đồ ra xem lại, dù đã được thử tại nhà may nhưng nàng cũng muốn xem thêm một lần nữa, vải này làm tôn da của nàng vô cùng, Thi Kiều thích lắm, cứ soi gương rồi sờ sờ vào tà áo.

"Khéo tay quá." Nàng lẩm bẩm khen Hiên Khanh, cô em chồng giỏi giang của mình.

Nhắc đến khéo tay nàng mới nhớ, tấm vải bọc quần áo của nàng cũng được cô thêu tên lên trên đó.

Nguyễn Thi Kiều, họ và tên của nàng được cô nâng niu trên từng đường kim mũi chỉ đến như thế nên suy đi tính lại, có thể cô thật sự rất để tâm đến các sản phẩm mà mình làm ra. Chỉ là một tấm vải bình thường mà cũng có mùi hương dịu, rõ là cô đã bỏ rất nhiều công sức nên nhà may mới có tiếng tâm đến bây giờ, nàng thích thú hửi đi hửi lại mùi hương ấy cảm giác như bị mê muội, không thể dứt ra được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro