Chương 1. Cuộc gọi bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm. Thành phố đang vào mùa mưa, cái lạnh se người, mưa vẫn chưa tạnh. Cô rúc sâu người vào chiếc chăn bông, người cuộn tròn lại như chú mèo con. Vòng tay người đàn ông: “Em không ngủ được à?”. Cô ậm ừ, bất chợt chiếc áo ngủ bị tốc ngược lên, anh dụi đầu vào ngực cô: “Anh yêu em, chìu anh nha!”. Cơ thể khẽ phản ứng, nhưng cô đẩy anh ra và lại tiếp tục cuộn người trong chiếc chăn, bỏ mặc anh giận dỗi.

Tin nhắn tới, cô chụp lấy điện thoại đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng tiếng càu nhàu: “Tối ngủ không tắt điện thoại đi, phá cả giấc ngủ người khác”

Ngồi lặng trên sofa, vẫn ko phải tin nhắn của My. Hờn dỗi, cô ném mạnh chiếc điện thoại xuống chồng tạp chí, mặc cho nó muốn rơi xuống đất. Cô ôm đầu, tiếng thở dài nghe hoang vắng trong đêm.

--------------

Cô thích cảm giác bấm số điện thoại để gọi cho người khác nên ít khi nào cô dùng chức năng Danh Bạ trong di động. Một hôm, cô nhận được điện thoại:

"Xin lỗi, ai vừa gọi tới số của My thế ạ?" Số máy lạ, giọng nữ.

"Ơ, My nào? Mình không  có gọi, bạn có nhầm số không?"

"Không đâu, số này hiện lên trên máy của My, hồi nãy My đang bận nên không  bắt máy được!"

"Vậy chắc mình nhầm số rồi, xin lỗi bạn nha."

"Không sao. Bye hén!"

Hồi nãy cô định gọi cho thư kí, nhưng không ai bắt máy, thì ra là nhầm sang số của người khác.

Trưa, anh đến rước cô đi ăn. Cô kể cho chồng nghe sự nhầm lẫn của mình rồi cả hai bật cười như đôi tình nhân trẻ đang hạnh phúc như mới lần đầu biết yêu. Cô và anh kết hôn đã 2 năm, vẫn chưa có con vì muốn thăng tiến nữa trên đường công danh. Anh yêu cô hết mực, chìu chuộng mọi điều cô muốn. Cưới anh có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của cô từ trước đến giờ, dù trong quyết định này có gì đó mâu thuẫn: yêu, cô chưa hề yêu anh dù chỉ một ngày. Cô chưa yêu anh cũng như chưa từng yêu người đàn ông nào khác. Đến tuổi thích hợp để kết hôn thì gặp anh, anh là đối tác làm ăn của công ty. Cả hai tương xứng với nhau từ ngoại hình đến học thức, được gia đình ủng hộ nên sau 1 năm quen nhau cả 2 đã đi đến hôn nhân. Có những đêm nằm bên người đàn ông này, trong cô có một cái gì đó âm ỉ cháy… âm ỉ cháy… nhưng nó ko phải là rung động của đời sống vợ chồng.

Hai ngày sau, đang loay hoay với chồng hồ sơ cho buổi họp sắp tới, máy báo có tin nhắn: “Hello, My đây, bạn có nhớ My không? – My là người  bạn đã gọi nhầm số vào 2 ngày trước đó”

Cô bấm lại: “Nhớ, có việc gì không bạn?”

Tín hiệu trả lời: “Xin vui lòng cho biết tên, My muốn  làm quen với bạn được không?”.

Cô vừa đi ra ngoài trao đổi với nhân viên, quay vào thì lại cắm cúi giải quyết hồ sơ, quên bẵng đi chiếc di động. Bản Yesterday once more vang lên, cô bấm phím nghe gần như theo quán tính:

"Alo, Vân nghe đây!"

"Phát hiện rồi nha, thì ra là bạn tên Vân."

"Xin lỗi… ai thế ạ?"

"My đây, đợi hoài ko thấy bạn reply nên gọi đại, không phiền chứ?"

Cô buông bút, xoay ghế hướng ra cửa sổ cho bớt căng thẳng.

"Không, không sao. Vân cũng đang rảnh. Có việc gì không  bạn?

……………
Kể từ đó, mỗi ngày cô đều nhận được tin của My. Chỉ là nói chuyện vu vơ, đôi khi lại là những lời nói đùa để cô xua tan đi mệt mỏi.

Cô đều reply lại cho My, dù đó là chuyện vu vơ đến đâu đi nữa. Những tin nhắn cho thấy hình như My hơi tinh nghịch, vẫn còn một tí gì đó trẻ con, cộng thêm ít ngang bướng như con trai.

Cô nghĩ My vẫn còn nhỏ, dù có lần trao đổi, My nói là đã đi làm. Tin nhắn thường đến vào giờ ăn trưa và sau khi tan sở, giống như thói quen, đến giờ là cô lại nhìn chiếc di động mong nó vang lên tiếng bíp bíp quen thuộc.

Thời gian đầu cô hơi bực khi cứ phải bỏ dở bữa ăn trưa hay phải ngừng lại nơi nào đó trước khi đến nhà xe để reply.

Nhưng nếu ko reply thì y như rằng: “Vân sao thế? Sao không  trả lời My, không thích nói chuyện với My nữa à?”.

Giọng My buồn buồn bất giác làm cô thấy cảm động. Cuộc nói chuyện như thế kéo dài ít nhất 30p và Vân luôn là người chủ động ngừng lại

Nhưng thật sự, cô rất thích nghe tiếng của My, giọng My mềm mỏng, dịu dàng và ngọt ngào lắm, trong trí tưởng tượng của cô hẳn My là 1 cô gái rất nữ tính.

Thời tiết thay đổi: “Vân cẩn thận sức khỏe nha, thời tiết  thay đổi, coi chừng bệnh  đó”.

“Ừ, cảm ơn My, My cũng vậy, nhớ giữ gìn sức khỏe nha”.

Hihi, My hả, khỏe như voi nè. Chỉ sợ Vân thôi, Vân bệnh không ai chat, buồn lắm đó”.

Hihi, được rồi. Hình như trời sắp mưa, nhìn mưa buồn quá!”.

“Mưa làm Vân buồn, vậy My không cho trời mưa, My sẽ làm trời nắng, My không  thích Vân buồn đâu”.

“Làm được hãy nói nha, Vân không thích ai gạt mình đâu”.

”My làm được thì Vân tính gì nè?”.

”Muốn gì cũng được hết!”.

Vân vào phòng họp, trời sắp nhỏ giọt mưa đầu mùa. 2 tiếng sau, cuộc họp kết thúc, trời lại quang đãng, mây đen đã kéo đi hết phương nào.

Máy rung: “Thấy chưa, My nói là làm được mà. Vân thua rồi nha, tính sao với My đây?”.

“Biết giỏi rồi, muốn gì nè?”.

“My muốn gặp mặt Vân!”.

“Gặp để làm gì?”.

“Để tin chắc là cảm nhận của My đúng!”.

“Cảm nhận gì?”.

“Cảm nhận Vân rất dễ thương!”

“Sao lại nghĩ thế?”.

“Vì giọng nói Vân rất ngọt ngào”.

Hihi, My là con trai chắc Vân chết quá, được rồi, gặp thì gặp”.

“Mừng quá, vậy thứ 7 này nhé.
Quán café….. bàn số… My mặc áo màu trắng, quần jean xanh đạm, ok?”.

Ok!”

Cuối cùng cô cũng đã cho My một cái hẹn. Quán nằm trong hẽm, không gian yên tĩnh và bố trí rất đẹp, chiếc bàn nhỏ với ngọn nến lung linh bên cạnh những chiếc ghế mây thật hài hòa.

Nhạc hòa tấu dìu dặt, không gian thích hợp cho những đôi tình nhân. Cô tự nhủ: “Tính My sôi nổi vậy mà lại chọn quán này sao?”.

Cô đi chầm chậm nép vào trong, muốn lén nhìn trước xem My có giống như cô hay tưởng tượng hay không? Cô lắc đầu 2, 3 lần cũng không tin được người con gái mặc áo trắng, quần jean xanh ấy lại chững chạc và…. nam tính nhiều đến thế. Bước đến bàn, My đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi:

"Hello Vân, My đây."

Cô ngồi xuống, hơi ngại: "Hello My."

Im lặng. Cả hai im lặng như để quan sát nhau. “Trông My chững chạc quá, giống con trai nữa”

"Trông Vân còn dịu dàng hơn My tưởng tượng nữa. " Ánh mắt My lấp lánh sau gọng kính trắng.
Cô cúi đầu vân vê tà áo. Cô đang mắc cỡ? Sao kì vậy? Đều là con gái cả mà?

"My cũng khác với những gì mình tưởng tượng quá."

"Thất vọng vì My xấu quá ư?"

"Không, mình nghĩ.. nghĩ.. My nữ tính lắm. Giọng nói My ngọt ngào quá."

…………………

Hai người trò chuyện, gió lả lơi trên ngọn cỏ đang nhuốm sương đêm. Trời trong và nhiều sao quá.

----------------

Đêm đó, lần đầu tiên cô từ chối “đòi hỏi” của anh. Anh ngạc nhiên tột độ, hơi bực mình nhưng vẫn với giọng điềm đạm, anh hỏi: “Em ko khoẻ sao? Có việc gì, có thể nói anh nghe được ko?”

Cô hôn nhẹ lên má anh: “Ko sao, em xin lỗi, nhưng quả thật em ko muốn trong lúc này!”

“Ngủ đi em, anh hiểu mà”. Anh choàng tay kéo cô vào lòng, cô quay mặt hướng khác. Dường như giấc ngủ ko đến với cô đêm nay.

Màn hình hiện lên: “Vừa xa 1 chút là thấy nhớ Vân rồi. Ngủ chưa? Nói chuyện chút nha!” (Má My, má thả thính thấy sợ ( ´ ∀ ' )

“Xin lỗi, Vân thấy không khỏe, hẹn My ngày mai nói chuyện nha”.

“Uhm, cũng khuya, Vân ngủ đi. Good 9”.

Off phone, anh ko thích bị làm phiền giữa đêm khuya, 2 năm chung sống đã giúp cô hiểu rõ tính ý của anh.

Gương mặt My bỗng dưng hiện ra trước mắt. Ánh mắt lấp lánh sau gọng kính, nụ cười duyên với chiếc răng khểnh, mái tóc so le hơi nam tính… với cô sao dường như quá thân quen.

Chỉ 1 vài tiếng ở bên My, cô lại thấy ấm áp lạ thường. Ấm áp hơn cả khi cô rúc đầu vào ngực anh trong những đêm mùa đông giá rét.

Dặm thêm phấn nền để che đi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt, tươi cười với đồng nghiệp khi bước vào văn phòng, cô là thế. Giờ nghỉ trưa, tin nhắn đến: “Vân khỏe chưa? Tối qua ngủ ngon không?”

“Khỏe rồi, nhưng cảm thấy hơi nhức đầu, chắc tối qua ngủ không ngon”.

“Ăn trưa rồi uống thuốc nha, để nhức đầu khó chịu lắm đó”.

“Uh, Vân biết rồi. My cũng đi ăn trưa đi, không đói bụng a”.

Yesterday once more:

"Alo, Vân nghe đây!"

"My đây, Vân nhớ ăn uống đàng hoàng rồi uống thuốc nha. Đừng để bị nhức đầu như vậy."

"Vân biết rồi, My không đi ăn trưa à?"

"Đang ăn. Vân ăn không, My đút cho nè?"

"Hihi, không thèm. Đợi khi nào gặp đút thật đi, đút qua điện thoại không chịu đâu."

"Uhm, mai mốt gặp đút cho Vân ăn. Ok, uống thuốc nha. My có công chuyện rồi, gặp Vân sau. Bye bye!"

"Bye bye!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gl