Chương 2.Duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay cô có cuộc gặp với đối tác của công ty để kí hợp đồng làm ăn. Dừng xe trước cổng khách sạn, anh dặn: “Chừng nào xong em gọi, anh sẽ lại rước, đừng đi taxi về 1 mình anh không yên tâm!”

Đêm nay cô mặc chiếc đầm đen đơn giản, trang điểm cũng nhẹ nhàng, nhưng tất cả rất hài hoà làm tôn lên vẻ đẹp vốn có nơi người phụ nữ vừa chạm chân vào ngưỡng cửa ba mươi.

Hợp đồng kí kết ổn thoả dù bên đối tác vắng đi một người khá quan trọng. Ra ngoài sảnh dự tiệc, mặc cho mọi người cười nói, cô đứng lặng lẽ nơi góc phòng rồi bỏ ra ngoài ban công để tìm chút không gian thoáng đãng. Tựa nhẹ vào ban công, nhìn cô càng rạng rỡ hơn dưới ánh sao đêm.

"Vân! Hay quá, lại được gặp Vân ở đây".

Cô quay lại, là My. My trông thật lịch lãm trong bộ veston được cách điệu.

"Ơ, sao My lại ở đây?"

"Công ty hôm nay kí hợp đồng, tại My đến hơi trễ. May mà đã giải quyết êm đẹp rồi."

"Trùng hợp vậy , Vân đến đây cũng để kí hợp đồng. Hồi nãy trong bàn thiếu 1 người, thì ra là My?"

"Uh, tại xe hư giữa đường. Ngại quá. Vậy là mình hợp tác với nhau phải không nè? Hihi, vậy là có cơ hội gặp Vân thường xuyên rồi, mừng quá đi."

"Lớn rồi mà giỡn như con nít đó, sợ My luôn."
………….

Cô thấy mình nhỏ bé khi đứng bên My, cảm thấy mình yếu đuối mong được My che chở. Cảm giác thật mới lạ, giống như cô gái đang tuổi xuân thì vừa biết yêu lần đầu tiên với vẻ bối rối thẹn thùng khi đứng bên cạnh người mình yêu dấu. Khiêu vũ, slow dìu dặt vang lên, My khẽ nghiêng người:

"Mời Vân!"

Cả hai bước đi trong điệu slow, bỗng cô tựa đầu vào vai My và cô thấy tim mình rung động. Một rung động mà đáng ra cô phải có sau bao nhiêu lần khiêu vũ bên anh.

Nốt nhạc cuối cùng ngân lên rồi ngừng hẳn, cô vẫn đứng yên, My khẽ gọi:

"Vân… Vân sao vậy?"

"Xin lỗi, Vân không sao." Cô vụt chạy ra ngoài ban công. Trong cô cái gì đó đang vỡ oà.. tức tưởi.. cô khóc!

My bối rối trong giây lát rồi đuổi theo. Đến sau lưng, ôm nhẹ bờ vai đang rung lên vì tiếng nấc:
"Vân đừng khóc. Ai chọc Vân không vui, My đánh đòn nó nha… lớn rồi, khóc xấu lắm, mọi người cười đó. "

Nước mắt cứ chảy với bao nỗi uất nghẹn trong tim. Nghiệt ngã, tại sao đến hôm nay cô mới biết yêu lần đầu tiên? Cô yêu người cô không gọi là chồng, cô yêu cái người đang đứng sau lưng cô… người con gái xa lạ quen biết rất tình cờ. Xoay người, ôm chầm lấy My….cô nức nở như đứa trẻ:

"My.. My… tại My tất cả!"

"Tại My? My hư quá… My làm Vân ko vui… My tự đánh mình, được không?" Vụng về lau dòng nước mắt trên khuôn mặt cô, My thì thầm.

................

"Nhìn sắc mặt Vân xanh quá, My dìu Vân vào trong nghỉ nha"

Mọi người cười vui, không ai biết được sofa nơi góc phòng có hai người con gái lặng lẽ bên nhau. Không 1 lời nói được thốt ra, cô nhắm mắt với vẻ mệt mỏi, My dõi mắt theo ánh sáng đang nhảy múa trên tường… lặng im! Tiệc tàn, khách lục tục ra về.

"Vân có đi xe không?"

"Không… có người đưa Vân tới."

"Vậy My đưa Vân về nha, chứ Vân đi một mình My không yên tâm đâu."

Nước mắt đã thôi hoen mi, cô đứng tựa vào tường chờ My lấy xe, trống rỗng. Ba mươi tuổi đầu, là một phụ nữ thành đạt trong công việc, giải quyết bao nhiêu mâu thuẫn rắc rối trong kinh doanh… vậy mà nay cô lại không  giải quyết được mâu thuẫn rắc rối đang đến trong đời mình.

Từ đây, sẽ bao nhiêu đêm cô phải nằm bên anh mà nhớ thương về người khác? Đồng sàng dị mộng, thế giới nội tâm của cô nay lại chào đón thêm vị khách mới, dày vò cô từng đêm trong giấc mộng yêu ko trọn vẹn! Di động rung, giọng anh:

"Kết thúc chưa em, anh đến rước?"

"Dạ, có vài người bạn mời em đi ăn khuya, rồi họ sẽ đưa em về, em sẽ về trễ 1 chút. Anh ngủ trước đi, đừng thức khuya!" Sau 2 năm làm vợ, cô đã biết nói dối.

"Đừng đi khuya quá, em đang mệt trong người đó."

"Dạ…"

Vén lại chiếc đầm, xe hoà vào dòng người đang tấp nập của thành phố về đêm. Cô nhoài người:

"Mình đi đâu chút nữa đi My, Vân chưa muốn về nhà trong lúc này".

"Đi đây bây giờ? My thấy Vân mệt mỏi lắm rồi, về nhà nghỉ đi, ngày mai còn đi làm nữa."

"Đi vòng vòng cũng được. Vân căng thẳng quá, không muốn về nhà đâu."

"Có việc gì, nếu không ngại thì nói My nghe đi!"

"Chỉ là cuộc sống vợ chồng thôi. Thời gian gần đây Vân thấy mình đang xao lãng trách nhiệm của người vợ. Và….."

"Và điều gì?"

"Thôi, không có gì. Gió mát quá, Vân rất thích khi trời về đêm.. Vân thích bóng đêm lắm".

"My thấy Vân sống nội tâm quá. Sẽ đau buồn lắm đó!"

"Bản tính rồi, không sửa được đâu."

Dừng xe ở bến sông Bạch Đằng, cô đứng tựa vào lan can ngắm dòng sông đêm. Gió sông thốc ngược vào mặt mang theo cái lạnh khi trời về khuya, cô vuốt dọc hai cánh tay và khẽ co người. My cởi áo vest ngoài, khoác lên người cô. Áo vest ấm quá, ấm cả lòng người được khoác áo. My chống tay vào lan can, nâng nhẹ người mình chồm ra sông:

"Lúc trước My cũng thường đến đây lắm, nhưng sau này bận quá nên quên mất. Cám ơn Vân nha!"

"Cám ơn Vân điều gì?"

"Vân giúp My nhớ lại thói quen mà My đã bỏ quên vì mãi theo đuổi cuộc sống cơm áo gạo tiền."

"My nè…"

"Gì hử?"

"Nếu Vân được như My thì hay quá. Không phải suy nghĩ, cứ cười, cứ đùa vui mà không phải vướng bận chuyện hôn nhân gia đình. Vân xin lỗi… nhưng hình như My còn vô tư quá, phải chi Vân cũng vậy".

"Hihi, vô tư… ừ, cứ cho là vậy."

"Là sao hả My?"

"Cứ cười chứ làm sao bây giờ? Vui cũng cười, buồn cũng cười… cười để biết mình đang tồn tại Vân à."

"Để biết mình đang tồn tại? Vân không hiểu."

"Vấp ngã nhiều quá trong cuộc sống, trong tình cảm, My nghiệm ra một điều, cười để tự vực mình dậy, để tự an ủi chính bản thân mình, vậy đó!" My nheo mắt, cái nheo mắt tinh nghịch nhưng không phải của trẻ con, mà là của một người đã từng trải qua nhiều nỗi đau.

"Vân xin lỗi. Vân nghĩ sai cho My rồi."

"Không sao, mình về nha, đứng đây một hồi My sợ Vân bị cảm lạnh đó."

"Cho Vân đứng thêm chút nữa. Bất chợt Vân lại sợ cái không khí gia đình, sợ khi phải nằm bên người đàn ông Vân không yêu. Sợ…"

"Người đàn ông Vân không yêu? Ý Vân là…?"

"Thôi, linh tinh thôi. My, giúp Vân một việc được không?"

"Được, nếu trong tầm tay."

"My đến đây, Vân muốn được tựa vào My. Vân muốn được đứng trong vòng tay My, có được không?"

_.............

Ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt soi lên bóng hai người quyện vào nhau, ánh mắt xa vắng, họ đang nghĩ gì? Xin để phút giây yên tĩnh cho hai người. Có những điều… không cần nói nên lời!

Đồng hồ chỉ 23h.

"Mình về nha Vân, khuya rồi, về kẻo chồng Vân đang mong."

"Vân lạnh quá My ơi!"

"Mình đi, đứng nữa là Vân bị nhiễm lạnh đó, không tốt cho sức khoẻ đâu!". Nới lỏng cà vạt, My đỡ cô bước đi.

Đường thưa, My chạy hơi nhanh, một chiếc xe cắt đầu, thắng gấp, cô mất đà ôm trọn vòng eo My trong tay. Vòng eo nhỏ nhắn trong chiếc sơmi nam rộng lùng nhùng. Xiết chặt vòng tay, cô ngã đầu vào vai My, bờ vai phụ nữ mềm mại và nhỏ nhắn nhưng cô thấy ấm áp hơn khi cô ngã đầu trên bờ vai rắn chắc của người đàn ông cô phải gọi là chồng. My đang nghĩ gì?

"Thật sự Vân ko muốn về nhà đâu My à, Vân muốn đi như thế này mãi."

"Nhưng Vân phải về, có người đang lo cho Vân đó."

"Mình uống chút rượu vang nha, Vân đang thấy lạnh quá."

"Nếu Vân muốn…."

Ghé vào nhà hàng trên đường Nguyễn Trãi. Ly rượu vang Pháp sóng sánh đỏ bên ánh đèn cầy, tiếng hoà tấu nhè nhẹ. Ly rượu vơi dần, hai gương mặt ửng hồng. Qua đôi mắt kiếng, ánh mắt My như có lửa, ánh lửa như thiêu đốt tim cô khi cô nhìn sâu vào đôi mắt đó.

1h sáng, dừng xe trước cửa nhà Vân, con đường giờ này thinh lặng ko một bóng người. Cuống quýt, vội vã, nồng say… bóng đêm đồng loã, che dấu lỗi lầm của người phụ nữ phản bội khi trao nụ hôn đắm đuối cho kẻ khác, ngoài chồng mình.

"My, My… xin lỗi." Giật mình chợt tỉnh, My vội rồ ga khuất bóng.

Cô lững thững mở cửa bước vào nhà. Anh đã ngủ say, nhẹ nhàng trút bỏ bộ đồ đang mặc, cô bước vào nhà tắm. Thân thể người phụ nữ tràn trề nhựa sống hiện ra trong gương.

Bầu ngực căng tròn, vòng eo thon nhỏ với đường cong mềm mại. - tất cả như bừng lên sức sống mãnh liệt. Cô dựa vào tường, mở vòi sen, nước nóng chảy từng dòng trên làn da mịn màng.

Bờ môi vẫn còn vương vị ngọt của nụ hôn vội vã, cơ thể cô đang khát khao, đang đòi hỏi – nhưng không phải là cái đòi hỏi cô cần ở người đàn ông đang nằm ngoài kia. Lần đầu tiên sau khi trưởng thành, cô mới biết thế nào là cảm giác “mong muốn”.

Vén chăn, cô cố gắng thật nhẹ nhàng tránh làm anh thức giấc. “Em về rồi à?”

Cô thấy gai người khi bàn tay đàn ông ve vuốt. “Em mệt, ngủ đi anh!”

Anh hôn lên má cô “Uhm, ngủ ngon nha em!”

Tuần lễ ơ thờ. My đã đi như chưa từng đến, không một tin nhắn, không một lần điện thoại. Cô thẩn thờ trong sự khắc khoải chờ mong, thẩn thờ trong sự nhung nhớ: nhớ từng giọng nói, nhớ từng tiếng cười, nhớ ánh mắt tinh nghịch…. nỗi nhớ dày vò trong từng đêm. Cái ôm nhẹ nhàng:

“Mấy ngày nay em sao vậy? Em không khoẻ sao? Anh đưa em đi bác sĩ nha”

“Em không sao, chắc tại áp lực công việc thôi”

“Anh thấy em mệt mỏi lắm. Cuối tuần này mình đi chơi đâu đó cho em khuây khoả, em chịu không?”

“Dạ, cũng được”

Bãi biển Vũng Tàu sáng thứ 7 huyên náo, anh và cô chọn một chỗ nằm gần bãi đá. Anh lăng xăng trải chỗ, thoa kem chống nắng, che mát cho chỗ cô nằm. Cảm giác thương hại dâng lên trong lòng, cô với tay lấy chiếc di động, suốt tuần nay cô on phone ko lúc nào off, chút ngập ngừng rồi off phone, dành trọn cho anh 2 ngày này vậy.

Mang theo hơi gió của miền biển, cô về lại thành phố với tâm trạng cũng không thoải mái hơn lúc đi gì mấy. Sáng thứ 2 đi làm, di động vừa ON trở lại, tin nhắn đến.

Tay cô run lên khi tên My hiện ra: “Mình gặp nhau, My có chuyện muốn nói, được không?”.

Chỉ vài chữ mà cô đọc đi đọc lại đến cả chục lần, reply: “Được, gặp ở đâu?”.

“Quán café lần đầu mình gặp nhau, 7h tối nay, My chờ Vân”.

“Ok, 7h tối nay gặp!”.

Quán café vắng người tối thứ 2, cô đến sớm 15p. Từng phút nặng nề qua, 7h đúng, My chưa đến. 7h5p… 7h10p.. 7h15p... 7h30p, vẫn ko thấy My.

Di động im lặng, cô im lặng, cô phải chờ, nhất định phải chờ, chờ để được gặp My, cô sẽ chờ đến lúc quán đóng cửa. Cô nào biết trong một góc khuất, có người đang âm thầm ngắm nhìn cô suốt 30p qua. Sau 30p đắn đo, người đó bước ra khỏi bóng tối.

"My, cuối cùng thì My cũng đã đến." Cô bật dậy trong sự vui mừng.

"Uh, My đã đến. Xin lỗi vì để Vân phải chờ."

"Không sao, đến bao lâu Vân cũng chờ mà."

Chẳng ai nói một lời, ánh nến vô tư nhảy múa trong mắt từng người. Rồi bất chợt 2 ánh nến ấy gặp nhau, thẹn thùng…

"Hôm nay My nói có chuyện muốn nói mà, My nói đi."

"My… cho My xin lỗi vì cả tuần qua ko liên lạc với Vân. My cần có thời gian yên tĩnh để suy xét lại lòng mình."

"Không ai có lỗi đâu My, Vân hiểu mà. My có lỗi, vậy Vân thì sao? Giải thích thế nào khi Vân không tự kềm chế được bản thân mình?"

"Trong lần gặp này, My muốn nói… chỉ 1 điều thôi. My nói xong rồi, Vân có thể xem My như chưa từng quen biết, nếu Vân muốn."

"Được, My cứ nói."

"My… My…. My thương Vân. Thương chỉ sau lần đầu mình hẹn ra gặp mặt. Vân tin hay không tùy Vân, nhưng đó là sự thật. My không dám nói vì Vân đã có chồng, nhưng nụ hôn đêm đó đã giúp My hiểu rõ lòng mình, My không thể dằn nén, My phải nói cho Vân hiểu. Dù có thể sau khi hiểu rồi My sẽ mất Vân thật sự." – My rành rọt từng lời và vẫn là ánh mắt lấp lánh sau gọng kính, ánh mắt ấy đang xoáy thẳng vào cô.

"My nói thật?"

"Tất cả đều là thật."

"Vân!!." Cô nghẹn lời hay đúng hơn là cô đang khóc.

"Vân, đừng khóc. Nhìn Vân khóc My đau lòng lắm. My xin lỗi… đúng ra My không nên nói, phải không?"

"Không… My đã làm đúng rồi."

"Vậy… Vân cho em cơ hội để chăm sóc Vân nha, được ko?"

Thay cho câu trả lời, cô cầm tay My vuốt nhẹ lên gương mặt mình rồi khẽ dụi đầu trong bàn tay ấy. Trên bầu trời đêm, có vì sao không tên vừa xuất hiện. Vì đêm nay, một tình yêu nữa đã được hình thành trong giọt nước mắt chứa chan niềm hạnh phúc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gl