Chương 3. Nghi Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạo này em hay đi vào buổi tối, công việc có gì sao?"

"Dạ, có ít rắc rối. Em chịu trách nhiệm về công việc này nên phải đi gặp khách hàng."

Cô trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại không đủ để thôi nghĩ về nhau, họ muốn được bên nhau nhiều, thật nhiều.

Buổi sáng quay cuồng với công việc, chỉ có buổi tối mà thôi. Với anh, mọi lý do được đưa ra để biện minh việc cô hay đi khỏi sau bữa cơm của gia đình. 1 lần, 2 lần... anh không nói. Anh ít nói, chỉ chu đáo, sâu sắc, quan tâm và góp ý khi cần thiết. Câu hỏi của anh làm cô giật mình, anh đã có sự nghi ngờ về việc này.

"Chồng Vân nghi ngờ về việc Vân hay đi vào buổi tối rồi My ơi!".

"Anh ta nói gì?".

"Chỉ hỏi tại sao Vân dạo này hay đi vào buổi tối thôi?".

"Vân trả lời sao?"

"Vân nói tại bận công việc".

"Uhm, Em nghĩ tụi mình nên hạn chế gặp nhau. Để chồng Vân biết thì rắc rối lắm đó!".

"Hạn chế gặp nhau? Không được, Vân sẽ nhớ em nhiều lắm".

"Haizzz, Chịu thôi Vân à! Chúng mình đang lén lút, em sợ Vân gặp rắc rối.".

"Ngày mai em gọi điện thoại cho Vân nha, tụi mình nói chuyện chút"

"Ok! Vân Ngủ đi nè"

"Chúc My ngủ ngon"

----------
"Alô Vân nghe."

"Em đây!"

"Sao không gọi vào di động mà lại gọi vào số điện thoại bàn này thế My?"

"Bất ngờ mà. Không cho sao?"

"Cho, em muốn là được hết."

"Chuyện Hôm qua Vân nói. Em nghĩ bây giờ tạm thời mình ít gặp nhau thôi. Nhắn tin hay điện thoại là được rồi. Về phần em, em không ngại, nhưng em sợ Vân sẽ gặp rắc rối với chồng của Vân đó!"

"Vân không sợ. Chấp nhận yêu em là Vân lường hết mọi việc rồi. Không gặp em, Vân cũng chẳng thể cười vui với ai hết."

"Biết là vậy. Nhưng!!"

"Nhưng gì? Em không yêu Vân thật nên em mới lo sợ chứ gì?"

"Không, em yêu Vân, sẵn sàng làm tất cả vì Vân. Nhưng mình phải nghĩ đến chuyện lâu dài Vân à, không phải xốc nổi cho vừa ý mình rồi thôi đâu. Vân có nghĩ đến hậu quả nếu chồng Vân phát hiện ra mối quan hệ này không?"

"Bất quá thì ly hôn thôi. Vân chưa yêu anh ta dù chỉ một ngày."

"Đừng bướng như vậy. Em rất mừng vì tình cảm Vân dành cho em, nhưng dù sao Vân và anh ta cũng đã là vợ chồng. Em và Vân đều đủ lớn để nhận ra tình yêu của 2 ta là trái với bình thường , coi như dùng anh ta làm bình phong che cho Vân tai tiếng của dư luận đi."

"Vân biết em nghĩ cho Vân. Nhưng mà!!!"

"Vân Có nghe em nói không? Vân phải nghĩ nhiều nữa, chứ không phải chỉ để thoả mãn mình trong phút chốc rồi thôi. Tình cảm phải qua thử thách mới bền vững được Vân à. Nếu chúng ta yêu nhau thật thì chẳng có gì ngăn cản được đâu."

"Uh, thôi được, Vân nghe lời em vậy!"

- ................

----------
Chính thức yêu My được 3 tháng, cũng là 3 tháng dài cô phải gánh chịu cô đơn khi đêm về. Gối chăn lạnh lùng, không thì miễn cưỡng đáp ứng mà người cô lạnh như khúc gỗ. Bất mãn:

"Em sao vậy? Mấy tháng gần đây em như người xa lạ, em không muốn thì cứ nói, anh sẽ không đụng đến em nữa."

"........"

"Anh làm chuyện gì có lỗi với em? Anh làm em không hài lòng về chuyện gì? Em nói anh nghe đi."

"........"

"Anh cảm nhận được sự thay đổi của em chứ, anh cũng tự suy xét lại bản thân mình. Anh thấy mình vẫn chu đáo, vẫn làm tròn trách nhiệm của người chồng. Vậy tại sao gần đây em lạnh lùng với anh đến thế?"

".........."

"Em lên tiếng đi chứ. Im lặng hoài vậy là sao?"

"Tụi mình.... ly hôn nha anh!"

"EM NÓI CÁI GÌ?" Anh nhảy nhổm.

- À ko, tạm thời mình ngủ riêng nha, đừng gần nhau nữa. Cho em thời gian suy nghĩ đi, được ko?

- Em điên rồi à? Mình đang hạnh phúc sao em lại nghĩ đến chuyện đó. Tại sao? Em... em có người khác rồi phải ko?

- Anh đừng nói vậy. Chẳng có ai hết. Chỉ tại em ko ổn mà thôi.

- Ko ly dị và cũng ko ngủ riêng gì hết nếu em ko đưa ra được cho anh lý do chính đáng. Anh còn yêu em, chúng ta vẫn còn yêu nhau, chỉ là giây phút xáo trộn thôi, phải ko em?

- Anh nghĩ sao cũng được. Khuya rồi, cho em ngủ, sáng mai em còn phải đi làm.

- Ok, em cứ ngủ. Anh sẽ tìm ra nguyên nhân em thay đổi cho em xem.

- Tuỳ, nếu anh thích. - cô quay mặt hướng khác.

----------

"Thưa chị, có người tìm." - Thư ký gõ cửa văn phòng cô.

"Mời vào đi em!"

"Dạ, mời theo lối này." Cánh cửa khép lại sau khi người khách bước vào.

Cô vẫn đang nhìn màn hình vi tính. Tiếng kéo ghế:

"Siêng quá ta ơi, có người vào mà cũng ko nhìn nữa."

"Oh, trời. My, sao em lại đến đây?" - Cô ngạc nhiên.

"Dù sao Em cũng là đại diện cho đối tác làm ăn với công ty Vân mà. Không lẽ đến gặp để bàn công chuyện cũng không cho sao nè?"  trong bộ đồ công sở, kiểu nam, My rất chững chạc.

"Cho. Hì, bàn công việc thật không đó?"

"Thật, nhưng công việc của hai đứa mình. Hôm qua đọc mail của Vân, em suy nghĩ suốt đêm. Sao Vân lại làm việc xốc nổi thế? Tại sao lại đòi ly hôn?"

"Vân chỉ nói những gì mình muốn mà thôi. Em có biết kể từ khi quen em, vân sợ mỗi khi trời về đêm. Sợ phải nằm bên cạnh người đàn ông đó, sợ mỗi khi anh ta chạm vào người mình. Em có biết không?"

"Em hiểu. Em đã từng trải qua cảm giác đó, em hiểu mà!"

"Em hiểu vậy sao còn trách Vân?"

''Em khuyên Vân hoài, làm việc gì nên nghĩ đến hậu quả của nó. Vân tưởng ly hôn xong rồi thì tụi mình sẽ được bên nhau sao? Vân tưởng nói ly hôn là ly hôn sao? Anh ta còn yêu Vân đến thế, chắc gì anh ta đã để yên mà kí vào tờ đơn ly hôn do Vân viết?"

"Vân hỏi em nha, em có biết ghen không?"

"Biết, sao lại không?. Em là người mà."

"Vậy em có cảm thấy ghen, cảm thấy bực bội khi nghĩ đến mỗi đêm Vân phải kề cận người khác, phải đáp ứng cho người khác không?"

"Này...Em...em!"

"Không trả lời được à. Vậy em nói yêu Vân có thật không vậy? Hay chỉ muốn đùa cho vui?" Kết thúc câu nói, cô nhận ra mình đã lỡ lời.

"Vân nói gì? Đùa cho vui? Vân nói nhầm hay tại em nghe nhầm vậy? Cả hai chúng ta đã đủ lớn rồi, đùa vui là sao hả Vân? Nếu em không yêu Vân thì em có cần nghĩ nhiều cho Vân vậy không? Có cần phải dằn nén sự căm tức của mình khi Vân bên người khác không? TRẢ LỜI Em ĐI." My gằn giọng.

"Ơ, Vân xin lỗi!"

"Không lỗi phải gì hết. Nếu Vân nghĩ là em đùa vui thì cứ cho là đùa vui đi. Còn có, khuyên Vân không chịu nghe thì thôi, lớn cả rồi, nói nhiều quá cũng không tốt. Xin lỗi, em bận. Gặp sau!" My đứng dậy.

"My... Em đừng đi mà. Đừng, Vân xin lỗi... Đừng đi mà My!" Cô níu áo My.

"Tôi bận, cô vui lòng buông tay."

".........."

Trời mưa. Trên đường phố tấp nập người qua lại, có bóng hình người con gái lặng lẽ bước đi. Mưa không mang đến niềm vui, cũng không mang đi nỗi buồn, nhưng ít nhất mưa xoa dịu đi nỗi lòng cô trong lúc này. Có gì đó đè nặng lên ngực cô, nghèn nghẹn, khó thở và đắng chát. My luôn nhẹ nhàng, thế mà khi nãy My nổi giận như vậy chứng tỏ My rất bực mình. Cô quá bướng, cứ muốn nói cho thoả ý , sai lầm làm sao khắc phục?

Chiều về.

"Sáng nay em đi đâu? Anh điện lại công ty kiếm em thì thư ký báo là em đã ra ngoài."

"Đi mua ít đồ thôi. Em lớn rồi mà, đi cũng phải về, anh có cần tra hỏi em vậy không?"

"Thời gian này em thay đổi nhiều lắm. Trước giờ em đi đâu cũng muốn có anh chở đi, nói chuyện với anh cũng không hằn học như thế. Áp lực công việc nhiều quá ư? Em chia sẻ với anh được không?"

"Không có gì đâu anh à. Em xin lỗi. Ăn cơm xong anh chở em đi vòng vòng chút nha. Trong nhà nóng quá, em thấy khó thở lắm."

"Được, em muốn đi đâu anh cũng chở hết." giọng anh hân hoan

Cô cúi gầm mặt vào chén cơm, dấu đi giọt nước mắt chực rơi khi nghĩ đến cuộc cãi vã ban chiều.

----
Quán Bar. Nhạc ầm ĩ đập vào tai, dội vào lồng ngực đến ngạt. Mùi rượu bia, mùi nước hoa, quyện với nhau trong không gian thành một mùi rất đặc trưng.

"Sao anh ngồi một mình buồn thế? Em Ngồi chung được không?'' cô gái khá xinh, vóc dáng thon thả trong bộ đồ tân thời.

Tiếng kéo ghế chứng tỏ người ngồi đó đã đồng ý.

"Buồn thế, nói gì đi. Mình đứng dậy nhảy chút nha. Ngồi ủ rủ trong bar thì còn gì vui."

"ĐỂ TÔI YÊN, CÔ PHIỀN PHỨC QUÁ ĐI!"

- Ý nha, con gái, xin lỗi hen. Thì ra là.... Hihi, con gái sao mà đẹp trai quá vậy trời!"

"Đẹp trai thật không?" My đùa. Trên bàn có vỏ của 2,3 chai Ken.

"Thật, đẹp và bảnh hơn tụi con trai bình thường nữa. Thôi, kêu bằng anh nha. Có được không?"

"Anh? Ha ha, được thôi nếu cô ko sợ."

"Có gì đâu mà sợ nè? Mình giống nhau mà."

"Giống? Ha ha, vậy để tôi mời cô." vài chai Ken nữa được mang ra.

"Thôi, uống rượu đi. Bia chán lắm."

"Ok, thích thì được thôi."

Nhạc remix dội ầm ĩ.
Chai rượu tây vơi dần. Trước cổng quán bar:

"Nè, cô có sao hông dạ? Sao đòi uống rượu mà uống gì kì quá vậy nè?" My dìu cô gái bước đi.

"Uống đi.. uống nữa đi... oẹ.."

"Trời trời, ói vậy mà uống gì nữa. Cô đi bằng gì tới vậy? Mà thôi, để tôi kêu taxi cô về nha."

"Uống.. tôi không có say.. uống...''

"Tay chân quơ tùm lum vậy mà uống gì nữa. Cái này sao đi taxi, tôi đưa cô về. Nhà cô ở đâu."

"Về nhà hả? Hihi, được ... được đó... đi ra quận 1 đi. Nhà tôi ở đó đó."

"Lên xe đi cô hai. Tự nhiên lại rước cục nợ này vào người hà."

My vừa chạy vừa vịn cô gái ngả vào người mình.
----------
Đường phố khá đông., 10:00pm.

"Mình về được chưa em?"

"Chạy thêm chút nữa đi anh. Về chi sớm? Về nhà cũng không có làm gì mà."

"Anh sợ em mệt."

"Không có đâu. Anh chạy vòng qua bến Bạch Đằng đi rồi mình về." cô còn nhớ ngày nào nơi bến sông ấy, cô đã được đứng trong vòng tay My. Kỷ niệm ngọt ngào...nhưng hiện thực thì đắng cay.

"Uh!"

Đường ra bến Bạch Đằng.
"Anh chạy nhanh lên chút đi. Theo chiếc xe Piaggo phía trước đó."

"Chi vậy em?"

"Hình như người bạn em lâu rồi không gặp, em muốn nhìn thử."

Còn một đoạn, cô thấy biển số xe, tim cô như bị bóp chặt đến ngạt thở. Vì ngoài chủ nhân chiếc xe, phía sau còn có một người con gái đang ôm rất tình tứ. Xe chạy song song, cô quay qua: "Trời......." - lách tách, lách tách, tiếng vụn vỡ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gl