Chương 4. Yêu là đúng hay sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần lễ sau đó.

"Thưa chị, giám đốc mời chị lên văn phòng có chút việc." thông báo của thư kí.

"Cám ơn em!."

Phòng giám đốc:

"Cô Vân, chúng tôi rất cám ơn vì những đóng góp của cô cho công ty. Nhưng tôi buộc lòng phải nhắc nhở cô rằng trong thời gian gần đây năng suất làm việc của cô giảm hẳn. Và gần nhất là trong tuần lễ qua, cô đã phạm phải những sai lầm mà theo năng lực của cô thì không nên để xảy ra. Cô hiểu những gì tôi muốn nói chứ?"

"Vâng, tôi hiểu thưa giám đốc.''

Trở về phòng làm việc, lời của giám đốc còn bên tai. Đúng là từ khi “đồng sàng dị mộng”, con người cô như chia làm hai nữa. Một con người rất vui vẻ hạnh phúc với tình yêu hiện tại, một con người luôn bị hành hạ mỗi khi đêm về, sự tập trung dành cho công việc của cô đã giảm rất nhiều.

Còn một tuần lễ gần đây, kể từ khi cô nhìn thấy một bóng dáng khác sau xe của My, cô gần như điên dại. Nỗi lòng không thể ngỏ cùng ai. 7 đêm qua, đêm nào cô cũng khóc, nước mắt cứ rơi không kềm chế được. Hình bóng My theo vào từng giấc ngủ chập chờn và cô lại choàng tỉnh khi nghe đâu đó loáng thoáng tiếng nói của người yêu dấu.

Hihi, Vân nhìn em nè….”

“Yêu Vân quá cơ….”

“Vân ơi…”

“Em nhớ Vân quá. Mình bên nhau mãi nha, hứa với Em đi!”

“Cưng của em ơi…. Hihi

“Hôn một cái nè…. Cưng ơi…”

“Vân, Vân, thức dậy đi em!” cô giật mình, chới với. Anh đang lay cô thật mạnh, ánh mắt anh có vẻ hoảng hốt.

"Em sao vậy? Nằm mơ thấy ác mộng hả em?"

"Đâu có. Sao tự nhiên anh lại lay em dậy? Em đang ngủ mà.''

"Tự nhiên em khóc, rồi giơ tay ra níu lấy hình bóng ai đó. Anh còn nghe em kêu tên một người. My là ai vậy?"

"Hơ, có ai đâu. Tại em nằm mơ thấy gì kì cục lắm. Không sao đâu anh." cô nhận ra đúng là mình đã khóc, mi mắt còn hơi ướt.

"Thật là không có ai chứ?" giọng nói lẫn ánh mắt anh đều có sự nghi ngờ.

"Dạ thật. Ngủ đi anh, sáng mai anh phải đi công tác sớm đó."

Đèn ngủ tắt, chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường xuyên qua tấm rèm. Cô hít thở sâu để bình tĩnh và điều hòa lại hơi thở. Trong cơn mơ, cô thấy My đi với người con gái khác, âu yếm,  họ lướt qua mặt cô tựa người xa lạ, cô khóc… khóc, giơ tay ra cố níu lấy hình bóng thân yêu ấy, nhưng không hiểu sao xa lại càng xa.

Sáng dậy, anh đã đi từ sớm. Anh phải đi chuyến công tác ra Hà Nội cùng đồng nghiệp trong 2 ngày, chỉ còn lại mình cô trong căn nhà rộng lớn. Ước gì…..

"Oẹ" cô lao vội vào wc, cơn buồn nôn ập đến bất ngờ.

Khoảng hơn một tháng này cô thấy trong người có gì khác lạ. Hay mệt mỏi, không ăn được thức ăn có mùi nồng, hay buồn nôn vào buổi sáng… cô nghĩ mình chỉ bị suy nhược cơ thể nhẹ thôi, có thể lướt qua được nên cô không quan tâm.

Làm việc. Nghỉ trưa, cô tựa ban công nhìn xuống đường. Có người con trai vừa đi vừa mút kem, vóc dáng từa tựa My. Trời không mưa, sao có giọt nước rơi nhanh trong không gian?

“Em thích ăn kem lắm. Giống con nít vậy đó, hihi. Cưng đừng cười em nha!”

***

Lúc họ còn bên nhau. Ở quán café trên đường TQT:

"Há miệng ra nào. Ngoan nào. A…."

"Ư, không ăn kem đâu. Vân không thích thật mà. Em ăn một mình đi."

"Hông. Em muốn Vân ăn chung với em cơ, một miếng thôi. A…"

"A…."

"Hihi, Vân ngoan quá đi!"

"Sợ em luôn, gần 30 mà như trẻ con a!"

"Nhỏ hơn Vân thì là Trẻ con rồi . Người lớn phải chiều trẻ con đó nha.. hihi. Nhìn trẻ con ăn kem nè… Ùhm."

"Chiều, Trẻ con muốn gì cũng được hết. Người lớn yêu trẻ con nhất trên đời, chịu chưa?" ly nến soi lên nét mặt cô đang ửng hồng.

"Chịu. Người ta ăn xong rồi nè, người lớn lau tay cho người ta đi" vừa nói My vừa xoè tay.

"Thiệt tình hà. Lớn rồi, ăn kem còn dính tay tùm lum, dính miệng nữa nè. Xích lại đây, người lớn lau cho."

"…….."

"A, em kì quá!" – cô rụt nhanh tay lại, My vừa đặt lên đó nụ hôn mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh.

"Hihi…"

Bãi cỏ trong công viên nọ:

"Cưng ơi, ngồi xuống đây đi!"

"Thôi, dơ đồ hết. Vân đang mặc đồ trắng mà!"

"Đừng lo, ngồi vào lòng em nè." My ngồi bệt xuống.

"Người ta nhìn, kì lắm."

"Bây giờ ngồi hông thì nói 1 tiếng đi. Ngồi không thì bảo?"

"Thôi mà!."

"1, 2… 2 rưỡi… ngồi hông? Hông ngồi em giận á."

"Ư…"

"2 bảy lăm. Cơ hội cuối cùng, NGỒI HÔNG?"

"Ngồi… sợ em quá đi." – cô ngồi vào lòng My, ngoan ngoãn như chú mèo con.

"Mình bên nhau mãi nha. Hứa với em đi!"

"Dạ, hứa." – cô dấu mặt vào lòng My.

"Bên em đến khi nào cưng không cần em nữa nha… hứa với em luôn đi.!"

"Dạ!"

Từng tia nắng xuyên qua vòm cây soi rọi mặt đất xanh mướt cỏ non. Hình như có vô vàn giọt nắng mang hình trái tim đang nhảy múa xung quanh… mong sao… mong sao… thời gian ngừng đọng để đôi ta mãi bên nhau…

***
"Chị ơi, chị không đi ăn trưa sao?" - tiếng nói ai đó kéo cô về hiện tại.

"Ơ, chị thấy hơi mệt nên chưa muốn ăn. Em đi trước đi." – cô lau vội giọt nước mắt.

"Dạ, vậy em đi trước. Chị cũng đi ăn nha, dạo này em thấy chị hay bỏ bữa lắm!."

"Được rồi, cám ơn em."

2 ngày sau. Vừa mở cửa bước vào nhà cô đã thấy anh ngồi sẵn trên sofa. 7h30pm, hôm nay cô về hơi muộn.

"Em về trễ, tại sao?"

"Em nghĩ sáng mai anh mới về nên đi ăn, em không có nấu cơm ở nhà."

"Chứ không phải em đi gặp người nào à?"

"Anh nói gì vậy? Gặp ai? Có ai đâu để mà gặp?"

"Ngồi đây, anh có chuyện muốn hỏi em!"

"Chuyện gì? Mai nói được không? Em không khoẻ!"khi sáng cô vừa thử và biết mình đã có thai, không biết nên vui hay buồn, cô cũng không muốn cho anh biết vội.

"NGỒI XUỐNG!" anh gằn giọng.

"Gì dữ vậy? Anh bị gì thế?"  cô ngồi xuống đối diện.

"Có người nói với anh là họ cứ thấy em đi với một người đàn ông, em và người đó rất vui vẻ khi bên nhau. Nhưng có người đính chính, người đó không phải đàn ông mà là phụ nữ. Một phụ nữ với tâm hồn bệnh hoạn khi lúc nào cũng nghĩ mình là đàn ông. Họ thấy em và người phụ nữ đó thường xuyên cặp kè với nhau vào buổi tối, những ngày cuối tuần. Không chỉ là cặp kè mà đúng hơn là giống đôi tình nhân. Có đúng không?"

-"Ai nói với anh kì vậy?"

"Đồng nghiệp. Không chỉ 1, mà là 2, 3… cái quán café chỗ em hay ngồi là của bạn anh."

"Vớ vẩn. Anh nghe lời người khác à?"

"Anh cũng muốn không nghe lắm. Nhưng so những gì người ta nói và những thay đổi của em gần đây, kể cả thời gian cũng trùng hợp. Em nói sao đây?"

"Linh tinh. Để em yên."

"CÔ NGỒI XUỐNG, TÔI CHƯA NÓI CHUYỆN XONG VỚI CÔ." anh gằn từng tiếng.

"Anh làm gì lớn giọng với tôi?"

"Tôi là Chồng cô. Vợ tôi đi ngoại tình kìa trời… mà lại ngoại tình với một phụ nữ  khốn nạn, coi có đựơc không?"

"Anh dùng từ cẩn thận chút. Đừng nói bậy bạ khi không có chứng cứ."

"Sao? Đau lòng khi nhắc đến con nhân tình bệnh hoạn của cô hả?" – anh cao giọng, anh đang ghen.

"Thôi, anh không có chứng cứ gì cả. Im đi và đừng xúc phạm đến bạn bè tôi."

"Hay nhỉ? Thì ra thời gian qua cô lạnh lùng với tôi là do cô đáp ứng cho con đó phải không?"

"Anh đừng nói năng hàm hồ. Anh dựa vào đâu mà nói tôi như vậy?"

"Cô bênh nó quá nhỉ? Càng chứng tỏ cô có gì với nó."

"Mặc tôi. Anh đừng nghĩ là chồng thì nói gì cũng được."

"Này thì mặc… BỐP" cái tát tay của thằng đàn ông đang ghen không chút thương tiếc.

Cô mất đà ngã xuống sofa, choáng váng. Như con thú điên, người đàn ông đó nhào tới:

"Hôm nay tôi mặc cô. Cô thoả mãn cho con đó, không lẽ cô không thoả mãn cho tôi được sao?" dồn nén bao nhiêu ngày qua được bùng phát qua đôi bàn tay đang xé áo cô không thương tiếc.

"ANH BUÔNG TÔI RA… Á…"

Điên, người đàn ông đó đang “say mồi”, càng điên hơn với hành vi chống cự của cô. Anh xô mạnh cô xuống, bỗng..

"Á… Đau quá!"

Dòng máu tươi rỉ ra chảy dọc theo chân cô xuống sàn nhà. Anh chợt tỉnh sau cơn ghen khi thấy cô quằn quại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gl