Chương 2: Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi địa điểm, sự kiện, nhân vật trong truyện đều là hư cấu chỉ có OTP là thật (///∇///). Hy vọng mọi người đọc truyện với tinh thần giải trí, đừng áp đặt nội dung vào thực tế cuộc sống. Cảm ơn mọi người rất nhiều.❤️

________________________________________

Đúng 7 giờ sáng, người giúp việc đã gõ cửa phòng đánh thức Chang Ho và Jennie. Theo truyền thống gia đình, mọi người trong nhà sẽ có mặt ở phòng ăn lúc 7 giờ 30 phút, dù ăn hay không ăn thì bắt buộc vẫn phải có mặt. Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Jennie mơ màng thức dậy nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ sáng, cô hoảng hốt ngồi bật dậy nhanh chóng xuống giường mở cửa phòng. Người giúp việc đứng ngoài cửa nói với Jennie bằng giọng cung kính:

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Mời cậu chủ và mợ hai xuống tầng dùng bữa ạ. "

Jennie mỉm cười lịch sự đáp: "Cảm ơn cô! Chúng tôi sẽ xuống ngay bây giờ!"

Jennie đóng cửa, quay trở lại phòng, đi đến bên giường gọi Changho thức dậy. Chắc bởi vì hôm qua uống quá nhiều rượu nên Jennie gọi một lúc lâu anh ấy mới tỉnh dậy hỏi cô bằng giọng ngái ngủ.

"Vợ à, bây giờ mấy giờ rồi?"

"7 giờ rồi. Anh dậy rồi thì mau đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng."

Chang Ho giật mình: "7 giờ rồi à? Anh ngủ quên mất, xin lỗi em nhé!"

Jennie mỉm cười, an ủi: "Em cũng ngủ quên mà. Hôm qua mệt mỏi quá."

Nói xong Jennie vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trước sau đó đi vào phòng quần áo chọn một bộ quần áo tối giản, kín đáo và lịch sự. Cô không thể để ngày đầu tiên về làm dâu mà đã ăn mặc quá phô trương, sặc sỡ sẽ để lại ấn tượng không tốt.

Hai người có mặt tại phòng ăn đúng 7 giờ 30 phút, Jennie còn tưởng mọi người sẽ đến muộn nhưng không cả gia đình đã có mặt trên bàn ăn đông đủ ngoại trừ cô và Chang Ho. Hai người ngồi vào bàn ăn, thấy không khí căng thẳng Jennie định lên tiếng thì Chang Ho đã vội vàng lên tiếng

"Đêm qua thức muộn quá nên sáng nay bọn con ngủ dậy hơi trễ. Con và vợ con xin lỗi mọi người đã để ba mẹ phải đợi."

Ông Kim Sung Hoon xua tay, cười nhẹ: "Không muộn vừa kịp lúc. Thôi mọi người ăn sáng đi."

Jennie thở dài, cô thầm nghĩ các gia đình tài phiệt đều có những quy tắc khắt khe như vậy sao? Jennie để ý đến chiếc ghế trống đối diện, trong tất cả các buổi tiệc của gia đình Chang Ho hay trong những bữa ăn gia đình, đều có 1 ghế trống được chừa lại như thế. Theo như lời kể của Chang Ho thì gia đình anh có năm người: ba mẹ, anh trai, anh và em gái, nhưng kể từ khi quen anh cô chưa từng gặp em gái của anh, cô chỉ biết được mặt của em gái anh qua một vài tấm ảnh. Và Chang Ho cũng không hay nhắc đến em gái của mình, nhưng một lần nhắc đến trong mắt anh chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

Jennie từng nghĩ có phải em gái anh ấy đã qua đời hay không? Nhưng Chang Ho đã phủ nhận chuyện này, anh bảo em gái anh hiện tại đang định cư bên Thụy Điển và có thể cô ấy rất lâu nữa mới trở về. Vậy nên, ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của Chang Ho cũng không có sự góp mặt của cô ấy. Chang Ho cũng đã nhắc nhở Jennie không được phép tò mò bất cứ điều gì về em gái anh bởi vì đó là điều tối kỵ trong gia đình.

Sau khi dùng bữa sáng, Jennie chuẩn bị quần áo cho Chang Ho đi làm xong. Cô quyết định đi dạo một vòng quanh khu biệt thự, dù đã ghé thăm nhiều lần, nhưng Jennie vẫn chưa từng có dịp khám phá trọn vẹn khu biệt thự. Những tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi, làm sáng bừng lên cảnh vật xung quanh, khiến khuôn viên trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Jennie bước chậm rãi trên con đường lát đá, từng viên đá nhỏ được xếp gọn gàng, dẫn lối qua khu vườn rộng lớn bao quanh biệt thự. Những cây cổ thụ cao vút, với tán lá xum xuê rợp bóng mát, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng. Tiếng chim hót líu lo vang vọng từ xa, hòa cùng hương thơm nhẹ nhàng của những loài hoa đua nở trong vườn, tạo nên một bản giao hưởng ngọt ngào của thiên nhiên.

Jennie chạm tay vào những cánh hoa cẩm tú cầu xanh nhạt, cánh hoa mịn màng và mát lạnh dưới ngón tay, như thể chúng đang thì thầm với cô về sự thuần khiết và bình yên. Những khóm hoa hồng trắng nở rộ, được cắt tỉa cẩn thận, tạo thành những hình khối duyên dáng, điểm xuyết thêm nét đẹp thanh nhã cho khu vườn.

Cô đi ngang qua hồ nước nhỏ trong vắt, nơi có những con cá koi lượn lờ dưới làn nước xanh ngọc. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương, phản chiếu bầu trời xanh biếc cùng những đám mây trắng in bóng trên mặt hồ. Tiếp theo là đến khu vực hồ bơi, Jennie dừng lại ngắm nhìn làn nước trong xanh lấp lánh dưới ánh nắng. Những chiếc ghế dài đặt ngay ngắn bên bờ, với những chiếc khăn trắng tinh gấp gọn gàng. Xung quanh hồ bơi là những hàng cây dừa cao vút, tán lá xanh mát tạo nên bóng râm tự nhiên, làm dịu đi cái nóng của ngày hè.

Cuối cùng, Jennie bước đến đài phun nước trung tâm, nơi nước chảy róc rách tạo nên những âm thanh dịu nhẹ và êm ái. Tượng đá được chạm khắc tinh xảo, đứng vững chãi giữa dòng nước chảy, như tượng trưng cho sự vững bền và trường tồn của gia đình HanWon.

Jennie hít một hơi thật sâu, đứng im lặng trước vẻ đẹp của khu vườn, lòng cô đầy những suy tư. Cuộc sống hôn nhân sắp tới của cô đang bắt đầu, nhưng sự thật là cô kết hôn với Kim Chang Ho không phải vì tình yêu chân thật, mà chỉ vì anh ấy đối xử với cô quá tốt, quá ân cần và hơn thế nữa, anh ấy rất giống với người đó. Cô không biết liệu sự tương đồng đó có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô? Liệu thời gian có thể biến những cảm xúc này thành tình yêu thật sự, hay chỉ đơn thuần là sự bù đắp cho những ký ức đã qua?

Jennie nhìn những giọt nước trong đài phun, cảm nhận sự mát lạnh và trong lành, cô hy vọng rằng thời gian sẽ cho cô câu trả lời. Jennie cũng tin rằng cuộc sống mới này, dù không bắt đầu từ tình yêu, vẫn có thể mang đến cho cô những cảm xúc chân thành và hạnh phúc thực sự.

Khu biệt thự rộng lớn, để tham quan hết, Jennie đã mất cả buổi sáng. Khi nhìn vào đồng hồ, cô nhận ra đã là 10 giờ sáng. Cô không vội vàng trở về biệt thự chính để chuẩn bị cho bữa trưa. Chang Ho từng nói rằng bữa trưa có thể ăn tùy ý vì mọi người đều đi làm, nhưng bữa sáng và bữa tối phải đầy đủ thành viên nếu không có việc bận hoặc sức khỏe không cho phép. Mặc dù yêu cầu này có vẻ khắt khe, nhưng đó là nguyên tắc của gia đình anh. Bởi vì chỉ trong những bữa ăn như vậy, mọi người mới có thể quây quần bên nhau, trò chuyện và tâm sự, tạo nên sự ấm cúng và gắn bó.

Vừa bước vào biệt thự, Jennie đã thấy người giúp việc nhanh chóng cúi chào, cung kính mang đôi dép đi trong nhà đến cho cô thay.

"Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời mợ hai vào dùng bữa," người giúp việc nhẹ nhàng thông báo.

Jennie khẽ gật đầu, thay dép rồi hỏi, "Mẹ chồng tôi, bà ấy không ăn trưa sao?"

Người giúp việc đáp, giọng điệu vẫn cung kính, "Thưa mợ hai, phu nhân Chủ tịch đã có việc bận đi ra ngoài rồi ạ."

Jennie bước vào phòng ăn và ngồi xuống chiếc bàn gỗ dài được bày biện vô cùng trang trọng. "Cảm ơn cô," cô nói, lịch sự nhưng vẫn mang chút lơ đãng. Cô ngồi một mình giữa bàn ăn rộng lớn, nhìn qua những món ăn đa dạng và phong phú được sắp xếp cẩn thận trên bàn. Jennie khẽ thở dài, nhiều món ăn như vậy, nhưng chỉ có mình cô thì làm sao ăn hết. Cô chọn vài món yêu thích, thưởng thức qua loa, rồi đứng dậy, trở về phòng trên tầng 2.

Tầng 2 của biệt thự rất dài và rộng, là không gian riêng dành cho vợ chồng cô. Nơi này được chia làm ba khu vực chính: phòng ngủ, phòng làm việc và phòng tắm. Mỗi không gian đều được thiết kế với vẻ đẹp xa hoa và lộng lẫy, thể hiện sự giàu có và quyền uy của gia đình HanWon. Nhưng dù mọi thứ có hoàn hảo đến đâu, Jennie vẫn không thể ngăn lòng mình cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong không gian lộng lẫy nhưng lạnh lẽo này.

_____

Lilyinaugusta:🩷🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro