Chương 2.2: Debt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2.2: Debt: Món nợ

"Glinda...cô ấy có ở trên không... Ta muốn báo với cô ấy là ta đã trở về... À không...ta nghĩ cô ấy đã quên ta từ lâu rồi...ta chỉ muốn chắc là cô ấy vẫn ổn, Chisteri, ngươi dẫn ta đến chỗ cô ấy được không...những tin đồn ngoài kia..." Elphaba nhìn Chisteri bằng ánh mắt bất lực, cô chỉ nói với những hy vọng nhỏ nhoi nhất còn sót lại trong cơ thể cô, cô dành tất cả nghị lực của mình để tin Glinda chưa bao giờ thực sự ra đi.

"Người vẫn còn sống...bao năm qua...bao năm qua...cô Glinda đều tưởng người đã chết...cô ấy..." Chisteri nói từng đoạn đứt quãng, cậu chỉ không tin được là cậu có thể gặp lại Elphaba tại kiếp này, sau quãng thời gian dài dằng dặc kia, Elphaba đã biến mất và ai cũng biết rằng người đã chết, vậy mà đến bây giờ, khi mọi thứ đã đi đến ngõ cụt thì người lại trở lại với một khuôn mặt khác và nói rằng người muốn gặp Glinda, còn người phụ nữ tóc vàng đầy tổn thương ấy thì đã chết.

"Ta xin lỗi. Ta đã không dám trở về...họ có thể nhận ra ta và giết ta ngay lập tức không phải sao?" Elphaba đã muốn nói điều khác, cô muốn nói rằng cô đã yếu đuối và chạy trốn khỏi Glinda, nhưng không, đó sẽ là bí mật mà cả đời cô muốn giữ trọn.

"Cô ấy đâu rồi?" Lần thứ hai Elphaba hỏi câu này, cô muốn nghe câu trả lời, cô không biết mình có thể chịu đựng thêm bao nhiêu lâu được nữa.

"Glinda đã chết rồi. Tất cả những điều người nghe và trông thấy đều là thật cả. Cô ấy mới chỉ ra đi được vài ngày, còn người thì bây giờ mới trở về." Có lẽ cảm xúc chính là thứ có thể giúp Chisteri nói được như bình thường, cậu nhìn khuôn mặt dần chuyển sang màu trắng bệch của Elphaba mà dừng lại một lúc. "Người biết bao năm quá cô Glinda sống như thế nào không? Ngày nào cô ấy cũng tự trách mình vì sao lại quá hèn nhát đừng nhìn người chết, ngày nào cô ấy cũng sống trong dằn vặt, ngày nào cũng thất thần đứng ngoài ban công cầu nguyện cho người, nhiều khi đứng đến lúc chân mất cảm giác rồi vẫn không nhận ra. 10 năm, người nói xem có dài không? Mỗi ngày trong 10 năm ấy Glinda đều sống như trong địa ngục, cô ấy làm việc đến kiệt sức chỉ vì nghĩ rằng nếu như hoàn thành hết tất cả tậm nguyện của người thì linh hồn của người mới có thể siêu thoát, việc gì làm được cô ấy đều gắng hết sức mà làm, giờ người nhìn xem, nơi này đã thay đổi thế nào rồi thì biết bao năm qua cô ấy vất vả bao nhiêu."

"Năm xưa người bắt cô ấy hứa không được phép rửa thanh danh cho người, cô ấy như cũ đồng ý, nhưng ngày nào cũng tự dằn vặt vì bản thân không thể làm gì để khiến toàn dân xứ OZ thôi gọi người là một loài ác quỷ. Bao năm rồi, vào ngày dỗ của người, Glinda đã luôn khóc, nhưng cô ấy chỉ có thể làm điều đó khi màn đêm buông xuống và không có ai nhận ra cô ấy đang lủi thủi tại một góc tối tăm khóc thương cho kẻ mà cả xứ OZ này căm hận."

"Người biết mà đúng không Ephie, chỉ cần một bức thư thôi, một bức thư nói rằng người vẫn sống, người không cần quay trở lại, nhưng chỉ cần nói cô ấy đừng đi tìm người là được mà. Glinda sẽ luôn nghe lời người, nhưng cuối cùng người đã cứ bỏ đi để mặc cô ấy lại trong mọi thứ quá khó khăn và cô đơn kia." Chisteri nói liên tục, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cậu sống trên đời, cậu có thể bày tỏ tất cả mọi thứ mà mình đang nghĩ ra. Cậu đang tức giận, cậu không hiểu sao Elphie có thể để Glinda phải chịu đựng nhiều thứ đau đớn như vậy.

"Glinda...ta..." Elphaba không biết cô nên nói thứ gì tiếp theo, cô chỉ không biết, không biết Glinda đã phải chịu đựng mọi thứ như thế, không biết cô ấy làm tất cả việc này chỉ vì cô và cũng không biết trên đời này có người chấp nhận vì cô mà hy sinh, vì cô mà đau đớn như thế. Cô đã có khi nào xứng đáng ư?

"Lí do mà Glinda chết..." Chisteri muốn nói nhưng cậu vẫn quyết định dừng lại để nghĩ kĩ, Glinda sẽ không muốn cậu nói, cô ấy sẽ thà im lặng chịu đựng tiếp còn hơn để đến kiếp sau, kiếp sau hai người có thể gặp lại. "...là vì người Elphie. Cô ấy đã dùng lời nguyền hùng mạnh nhất để mang tất cả may mắn và hạnh húc của cô ấy ở kiếp sau nhận được chuyển hết cho người, biến người trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian như những gì cô ấy mong muốn. Một lời nguyền thậm chí còn có thể giúp người chết đi sống lại bằng cách lấy mạng cô ấy đổi lại. Cô ấy đã làm tất cả để chắc rằng kiếp sau người hạnh phúc." Cậu không thể để tất cả công sức của Glinda trở nên vô ích, ít ra, phải ít ra thì hãy cho người đó biết chuyện này, sự đau khổ của Glinda bao năm qua, liệu Elphaba có bao giờ hiểu.

"Cái giá cho phép thuật ấy là gì?" Có kẻ ngu ngốc nào không biết phép thuật luôn đi kèm với một cái giá chứ? Đến phút cuối cùng, vẫn chỉ là Glinda có thể hy sinh mọi thứ cho cô, cô đã quá ngu ngốc đúng không, khi chạy trốn tất cả những thứ tốt đẹp nhất mà cô có trên đời. Cô từng có thể ở bên cạnh Glinda với làn da bình thường này, sống với cô ấy đến cuối đời, thật hạnh phúc và không bao giờ để chuyện này diễn ra. Nhưng chính cô đã tự để tuột mất cơ hội đấy, giờ cô mất tất cả, mất người ấy.

"Cái chết. Người không thể tưởng tượng được những gì lời nguyền đó đã làm để kết liễu mạng sống của cô ấy đâu. Nó là cái chết đau đớn nhất, nó đã vắt kiệt tất cả mọi thứ mà cô ấy có để chuyển thành sức mạnh đủ để khởi động lời nguyền kia. Đối với người như cô ấy, có lẽ người biết nó có bao nhiêu đau đớn."

"..." Elphaba không dám tin vào những gì mà Glinda đã làm cho cô, cô không dám tin rằng nó là sự thật, lại càng không dám tin Glinda là người duy nhất làm thế với cô, bỏ đi tất cả bao gồm cả mạng sống của mình chỉ để chắc rằng kiếp sau cô có được may mắn và hạnh phúc...

"Người nói muốn gặp cô ấy mà, đi theo tôi, tôi dẫn người." Chisteri cố kìm nén đau đớn trong lòng, mở rộng cửa dẫn Elphaba vào trong.

"..." Elphaba như cũ không nói một lời nào nữa, nhanh chóng đi theo Chisteri, trong đầu hoàn toàn là một mảng tối đen ngòm.

"Lời nguyền ấy đã phá tan cơ thể cô ấy, đến một hạt bụi cũng không còn. Đây là phòng cô ấy, hơi thở cuối cùng của cô ấy cũng trút xuống là ở trong căn phòng này, quan tài cũng đặt ở đây, nhưng không có gì trong đó cả. Người cứ ở đây một lúc đi, có thứ tôi phải lấy cho người xem..." Chisteri nói xong rồi nhanh chóng rời ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại, để một mình Elphaba đứng bên trong.

Elphaba thẫn thờ nhìn xung quanh căn phòng, vì không có người ở trong, không khí bắt đầu chuyển sang trạng thái lạnh cóng đến thấu xương, đã vậy, cũng có người chết ở đây mà nó khiến người ta cảm thấy ghê rợn đến vô cùng. Chân cô cứ vô thức mà bước về phía cỗ quan tài trống không, cô nhìn nó, không còn bất cứ từ gì để nói, cô chỉ không thể nghĩ được thứ gì nữa, giờ đây cô biết rằng người bạn duy nhất cô có, người mà cô nghĩ rằng đã quên cô từ lâu, lại trở thành người từ bỏ mạng sống của mình vì cô. Bây giờ cô nên nói gì đây, cô nên nghĩ gì đây, cuối cùng, cô làm gì được...

Không bao lâu sau, Chisteri đã trở lại, tay cậu cầm một chiếc rương lớn cũ kĩ, nó không phải của Glinda, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ để đồ quan trọng của mình trong chiếc hộp gỗ thông đã mục rữa và trầy xước đến biến dạng như thế kia, nó từng thuộc về cô. Chiếc hộp cô tự làm để đựng sách từ khi còn ở Shiz. Bên trong chứa đầy phong bì thư, cái nào cũng được đóng dấu cẩn thận bằng dấu ấn của Glinda. Elphaba chưa kịp hỏi đây là gì, Chisteri đã trả lời hộ: "Đây là thư 10 năm qua cô Glinda viết cho người, thực ra vẫn còn rất nhiều, tôi sẽ mang tất cả lên. Đây là tâm ý 10 năm của cô ấy, vốn định cuối cùng tôi sẽ đem nó đi chôn cùng với chiếc quan tài kia nhưng nay người trở lại, thứ này vốn là thuộc về người, người có thể đọc nó hoặc không... Tôi sẽ để người ở một mình..." Nói xong, Chisteri cũng biết mình nên để cho chủ nhân cũ của mình chút không gian riêng, lẳng lặng đóng cửa phòng rồi rời đi.

Elphaba thất thần, cô nhặt từng tấm phong bì lên, cẩn thận mở nó ra, động tác cẩn thận giống như chỉ sợ nếu mạnh tay một chút sẽ khiến báu vật trong tay cô nhanh chóng biến thành tro bụi. Bên trong, là chữ viết tay ngay ngắn của Glinda. 10 năm rồi không nhìn nét chữ quen thuộc ấy, Elphaba đưa tay lặng lẽ vuốt ve hàng chữ, chữ Glinda vẫn như ngày xưa, từng nét từng nét đều thanh thoát nhẹ nhàng giống hệt như con người của cô ấy.

Elphaba thức cả đêm, đọc đến không còn sót một bức thư nào nữa thì thôi. Mỗi bức thư, phần lớn đều là những lời xin lỗi của Glinda dành cho cô, mỗi lần cô đọc đến đó, cô lại không ngăn được đôi mắt cô đỏ rực cả lên, cô luôn và mãi mãi không thể khóc. Người có lỗi thậm chí chẳng phải cô ấy, cô ấy chẳng làm cái gì cả, còn cô, cô mới là người phải trả giá cho sự lừa dối này. Cô đã đẩy người cô thương yêu nhất đến cái cảnh đau khổ dằn vặt ấy, còn mình thì vui vẻ sống cuộc sống nhàn hạ trong cả chục năm kia. Cô ấy làm mọi thứ cho cô, còn cô thì chẳng được tích sự gì, bao năm qua, từ khi cô được quen biết cô ấy đến nay, mọi thứ, đều là Glinda làm cho cô, cho cô động lực, làm bạn của cô, khiến cô cảm thấy ấm áp,... Nhưng xem cô làm được gì cho cô ấy này, năm xưa là bỏ cô ấy lại Shiz, cướp đi người chồng sắp cưới của cô ấy, khiến cô ấy sống trong mặc cảm tội lỗi suốt 10 năm cuộc đời. Người như cô ấy, đáng ra cả đời phải hạnh phúc, cuối cùng chính là vì cô mà bị huỷ hoại tất cả, rốt cuộc cô nên nói là ai phải chịu số phận tội nghiệp hơn đây, cô hay cô ấy?

Elphaba đã có rất nhiều thời gian để đọc tất cả những bức thư được viết bằng nước mắt ấy, cô không biết mình nên làm gì, cũng không biết rốt cuộc cô nên cảm thấy gì, cô cứ tưởng mình sẽ luôn biết tất cả mọi thứ, nhưng không, thứ gọi là cảm xúc này thì không. Sự đau đớn không có tên này là gì, cô đã không đau đến như thế khi Nessa chết đi, đã không sợ hãi như bây giờ khi Fiyero bị bắt vì liều mạng cứu cô và cũng lại không cô đơn như cách cô từng chịu đựng khi mẹ cô ra đi mãi mãi. Tại sao Glinda lại khác biệt với tất cả những người quan trọng nhất ấy, tại sao một người bạn có thể khiến cô đau đớn như cách mà những người cùng chung máu mủ và người cô yêu đem lại. Cô không hiểu.

Bao năm rồi cô trốn tránh nó, bao năm rồi cô không dám gọi tên nó, sẽ có ai đó ở đây nói cho cô biết được không, rốt cuộc đối với cô Glinda là gì... Cô không biết... Đó là lần đầu tiên kể từ rất rất lâu trước đây, Elphaba Thropp thực sự rơi nước mắt. Cô khóc, vì Glinda, vì tất cả cảm xúc khó chịu cô đang chịu đựng, đau đớn, nuối tiếc, tuyệt vọng, cô đơn và sợ hãi, cô không có cái mạnh mẽ nào để vượt qua nó, vượt qua cảm xúc mà Glinda đã khiến cô cảm nhận.

Bức thư cuối cùng của Glinda không dành cho cô, nó dành cho toàn bộ người dân xứ OZ, nó là lời tuyên bố để rửa lại mọi thanh danh cho cô, cô ấy đã giữ lời hứa cho đến khi nào cô ấy sống sẽ không bao giờ làm việc đó, cô ấy làm được rồi, còn cô thì chưa bao giờ tin cô ấy. Chisteri trước đấy đã đọc nó cho tất cả người dân ở đây như lời hứa của cậu với Glinda. Họ tung hô Glinda là thánh và nói rằng cô ấy chính là truyền nhân của Saint Glinda còn cô, không còn ai trên xứ sở này gọi cô bằng cái tên The Wicked Witch of The West nữa, họ chấp nhận cô, giống như việc mà Glinda đã từng khiến cả Shiz không khinh miệt cô trước đây. Cô ấy luôn tài giỏi như thế.

"Elphaba Thropp không phải kẻ thù của tôi, chúng tôi cũng không phải chỉ là bạn bè, cô ấy là người tôi yêu..."

Đến bây giờ cô mới biết nó là tình yêu, đến bây giờ, khi đã quá muộn, khi người con gái mà cô thực sự yêu ấy đã chết trong cô đơn và tuyệt vọng, cô mới dám thú nhận cảm xúc của mình. Cô đã bỏ lỡ mọi thứ, bỏ lỡ đi Glinda và quãng thời gian có thể hạnh phúc biết bao nhiêu khi cô không bỏ đi. Giờ phút cô muốn nói xin lỗi với Glinda, giờ phút cô muốn nói rằng cô yêu cô ấy hơn bất cứ ai thì cô ấy đã ra đi mãi mãi. Quá muộn rồi, mất tất cả rồi... Giá như cô ấy còn sống và cô trở về kịp lúc, tại sao Chúa có thế đối xử với người con gái thánh thiện đó giống như cách ông làm với cô, chỉ cần cô trở về kịp thôi, biết đâu rằng cô ấy sẽ không chết trong đau đớn như thế. Cô còn có thể hối hận ư, cô có quyền làm việc đấy ư, khi chính cô là người gây ra đau khổ cho Glinda, cô ấy yêu cô, yêu cô hơn cả sinh mạng của cô ấy còn cô thì lại phớt lờ mọi thứ và chạy trốn khỏi cô ấy mà không nói một lời.

Cô đã bỏ mất cơ hội nói cảm ơn, nói xin lỗi và đến một tiếng yêu cũng không thể. "Glinda..." Hai hàng nước mắt lăn dài dưới khóe mắt cô, lần đầu tiên trong đời cô để bạn thân mình khóc như thế, cô không cố kiềm nén thứ cảm xúc này nữa, không thực ra cô không làm được, cô không thể ngăn mình khóc, cô mất Glinda rồi, cô mất cô ấy mãi mãi rồi, làm sao để cô không khóc đây, cô đã sống với mọi sự mạnh mẽ với mọi rào cản để không ai có thể bước vào cuộc đời cô, cô đã từng chấp nhận đi trên con đường cô đơn nhất mặc kệ tất cả nhưng Glinda đã ở đó, đưa cô đến một thế giới ấm áp nơi duy nhất cô có thể cười và hạnh phúc. Nhưng người con gái tuyệt diệu đó đã ra đi, khi cô chưa kịp làm bất cứ thứ gì cho người đó. Chỉ có một người duy nhất có thể khiến cô khóc, chỉ một người duy nhất cho cô cảm giác thực sự ấm áp và cũng là người cô yêu hơn tất cả...nhưng người đó đã ra đi quá sớm còn cô thì đến muộn.

Trong căn phòng rộng lớn của Glinda, khi làn gió đột ngột thổi đến làm bật tung cánh cửa sổ, những lá thư bay tán loạn trong phòng. Elphaba không thế với lấy bất cứ lá thư nào, cô cố gắng trong vô vọng, nhưng những lá thư nhẹ bẫng cứ thế vội vàng bay ra khỏi căn phòng rồi biến mất vào màn đêm. Glinda đã mang nó đi.

"GLINDA! Kiếp sau tớ sẽ làm mọi thứ để chúng ta ở bên nhau. Không cần biết là bao lâu, nhưng tớ chắc chắn sẽ tìm thấy cậu!" Elphaba chạy ra ban công, cô hét lên trời cao, nơi những ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh hơn bao giờ hết, cô gọi tên người cô yêu. Có thể không phải kiếp này cũng được, nhưng kiếp sau sẽ khác, sẽ không còn quá muộn nữa, sẽ không còn bi kịch nào nữa, sẽ chỉ có cô và Glinda hạnh phúc mãi mãi...

---

San Francisco – 2.9.2010

"Kara, cậu cầm theo vé chưa vậy? ... Hả? Sao lại bận đột xuất được?...Vé thì sao?...mua đắt như vậy...ừ...được rồi...để dịp khác đi sau cũng được...cậu cứ lo mà làm việc đi...ừ...ừ...tớ tự giải quyết được...rồi, yên tâm đi, đâu phải con nít đâu..." Sau khi nghe thấy người đầu dây bên kia đã cúp máy, Willemijn hết cách đành thở dài thườn thượt, cầm trong tay cái vé xem nhạc kịch, nhìn nó một hồi rồi cũng đành một mình đi vào trong rạp.

Vốn định hôm nay cô cùng người bạn cũ hồi trung học đi xem vở nhạc kịnh này với nhau, người kia sau khi nghe cô nói ở Hà Lan cô đang diễn vở này thì như tá hoả mà kêu cô bằng được phải dẫn đi xem một lần, ban đầu định để cô ấy đến chỗ cô rồi cô diễn cho xem. Lần này có chút việc riêng mà đến San Francisco, thuận tiện nơi này đang diễn ra "Frist National Tour of Wicked", người kia liền lập tức phóng tiền mua hai vé hạng nhất bắt cô đi xem cùng. Cuối cùng thì vẫn là kêu có việc không đi được, bỏ lại cái vé cho cô.

Willemijn không tính để phí phạm tiền như vậy mà lại không đi xem, dẫu cho có nói là cô diễn vở nhạc kịch này đến hơn trăm lần rồi nhưng cũng không có nghĩa là cô ngán ngẩm nó, dù sao thì cũng là vé hạng nhất. Nghĩ rồi Willemijn liền đi vào trong rạp, tự mình mua một li café nóng và theo chỉ dẫn đến vị trí tốt nhất ngồi xuống.

Trước khi bắt đầu 10 phút, Willemijn đã ngồi không tại vị trí, chán nản chờ đợi, cô đành kéo tờ giới thiệu diễn viên diễn hôm nay ra đọc qua. Vừa nhìn vào, dòng chữ "Alli Mauzey" không biết thế nào vô tình đập ngay vào mắt cô đầu tiên, chưa suy xét cái gì, trong đầu liền lẩm bẩm vài chữ 'Alli...Alli...cái tên cũng bình thường quá rồi.'

"Mời quý khách trở về vị trí, buổi diễn sẽ bắt đầu sau ít phút." Giọng loa thông báo phát lên, nhanh chóng sau đó, đèn dần dần cũng được tắt đi phân nửa, Willemijn cũng nhanh chóng bỏ quên tờ giấy giới thiệu mà háo hức chăm chú xem có gì đặc biệt diễn ra không.

Như cũ, tấm màn bản đồ xứ OZ được những chú khỉ kéo lên, bóng màu xanh lá theo hiệu ứng mà giả như mụ phù thuỷ từ từ bị tan chảy xuất hiện, một nhóm người dân đứng ở ngay sau bức màn, theo nhịp điệu tiến trình mà lập tức vào vị trí đã quy định.

"No one mourns the wicked!" giọng tiếng Anh nghe là lạ bắt đầu được cất lên, Willemijn đúng là đã nghe đến quen thuộc bài hát này, chỉ khác bằng tiếng Đức và tiếng Hà Lan rõ ràng kì lạ hơn, giống như đang chửi nhau ấy, tiếng Anh nghe có vẻ gì đó nhẹ nhàng. Cứ thế, nhìn mấy người dân nhảy múa vui mừng, Willemijn như cũ không quá quan tâm, nói gì thì nói, họ cũng chỉ có một kiểu nhảy, ở hai nơi kia với Mỹ thì có khác gì nhau mấy đâu.

"Look! It's Glinda!" một tiếng vừa phát ra, Willemijn liền lập tức theo phản xạ mà nhìn lên hướng chỉ tay của người diễn viên kia. Ánh sáng được chiếu thẳng vào người con gái đứng trên chiếc "bong bóng", làn da trắng đến không tưởng được chiếu sáng lại càng thêm nổi bật, mái tóc màu vàng xoăn lọn và chiếc váy màu xanh quen thuộc của tất cả các Glinda, Willemijn vốn đã nhìn bộ dạng này đến ngán, nay thấy người con gái này mặc, chút ngán ngẩm cũng nhanh chóng biến mất như chưa bao giờ xuất hiện. Ngồi ở vị trí của Willemijn, rõ ràng là nơi nhìn thấy người con gái ấy tốt nhất, mắt cô cũng được cơ hội mà không rời khỏi người ấy nửa bước.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Willemijn rõ ràng đã ngay lập tức bị cảm nắng với người này, ngoài cô gái ấy, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều là vô hình, có một thứ gì đó đặc biệt nổi bật từ cô ấy, nhất là nụ cười kia. Nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời đột ngột xuất hiện trong đêm tối, ánh sáng của nó như chiếu sáng cả căn phòng đen ngòm mà cô đang ở trong, sưởi ấm trái tim cô, khiến cô cảm thấy ấm áp đến kì lạ. Willemijn không diễn tả được cảm xúc của cô khi cô nhìn thấy người con gái đóng vai Glinda ấy, nó hỗn độn và chẳng tìm được từ nào để diễn tả cả.

Một cảm giác quen thuộc xông thẳng lên đại não của cô ngay khi cô nghe thấy chất giọng đấy, chất giọng cao và trong, thanh thoát đến lạ, dẫu cho lời cô gái đấy đang hát nghe rất trói tai và cái loa thì đang ở vị trí không xa cô là bao, nhưng khoảng cách gần cũng tốt, cô nghe được cả giọng thật của cô ấy trước cả khi cái loa kia bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Giọng nói ấy làm cô nhớ đến thời thơ ấu của mình, mỗi đêm cô mất ngủ, mẹ cô luôn hát ru cho cô nghe, cảm giác ấm áp của lời hát ấy đưa cô vào giấc ngủ, và bây giờ cũng vậy, cô cảm thấy ấm áp khi nghe giọng Glinda.

Thất thần đủ lâu, người đã không thấy nữa, hoá ra cô chẳng để ý đến vở nhạc kịch đang diễn cái gì mà chỉ chú tâm vào độc nhất Glinda, đến cả người đi lúc nào cũng không nhớ rõ. Thuận tiện lúc Elphaba đang bắt đầu đi đi lại lại, Willemijn nhanh tay cầm lại tờ giấy giới thiệu, chưa mất đến 3s để cô nhìn ra tên người đóng Glinda, hai chữ "Alli Mauzey" ngay lập tức in thật sâu vào trong óc cô, đủ để chắc rằng cả đời cũng không được quên cái tên này.

Suốt buổi diễn dài đến 2 tiếng 30 phút, Willemijn như cũ ngồi yên trên ghế, chỉ ngồi tính thời gian đến đoạn Glinda xuất hiện mà chăm chú xem đến không rời mắt, cuối cùng, kết quả, đến mặt Elphaba như thế nào cũng không nhớ. Ít ra lúc rảnh rỗi có đọc qua được, hôm nay người đóng Elphaba là Nicole Parker, coi như là cũng không đến nỗi quá làm mất công người diễn.

Đến phút cuối cùng, vừa nghe Glinda nói nốt câu thoại cuối với giọng khàn khan tưởng như đang khóc, Willemijn cũng không biết sao mình lại bức xúc đến không tưởng, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi 'Đâu cần diễn đạt thế đâu, sao lại khóc như vậy được. Không được khóc như vậy...sao lại khóc chứ...' một việc đáng ra thể hiện sự chuyên nghiệp của diễn viên khi xuất thần vào nhân vật mình đóng, công sức Alli Mauzey bỏ ra nhanh chóng bị Willemijn thẳng thừng phủ định và biến thành việc vô cùng vô cùng không tốt, không được làm. Tìm hiểu cho kĩ nguyên nhân, hẳn là vì có một người đang ghen tuông vì người tên Alli kia đang đi khóc thương cho một cô gái khác.

Ngồi đến gần 3 tiếng trong rạp, người Willemijn ê ẩm đến không chịu được, vốn đang định đứng lên ngay sau khi chỗ này tối om bởi kết thúc màn "Finale" thì mới nhớ ra còn đoạn chào lúc cuối cùng. Cả dàn diễn viên dần dần lần lượt xuất hiện cúi chào khán giả, Willemijn ngồi không yên, đợi mòm cổ mới thấy người mình đợi tay trong tay với Elphaba đi ra, tuy tự nhiên nhìn thấy có vẻ chướng mắt cũng không ngăn được mà tự cười thầm khi nhìn được nụ cười vui vẻ trên môi Alli. Một giây ngay sau đó, tự dưng Willemijn cảm thấy hình như Alli đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người trong vô thức mà chạm nhau, Alli như cũ, vẫn hồn nhiên nắm tay Nicole mà hướng Willemijn mỉm cười. Trong mấy giây ngắn ngủi sau đấy, Willemijn có thể cảm nhận rõ việc tim mình chính xác đã ngừng đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro