Chương 4 Ngoan ngoãn chờ chủ nhân trở về (H) thô tục/SM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau Tô Trinh tỉnh lại, Thường Hoan đã đi rồi. Nàng sờ sờ gối đầu, một mảng lạnh lẽo, giống như chưa từng có ai nằm qua.

Nàng như có điều suy nghĩ. Nhìn vào chính mình trong gương, cơ thể được bao phủ bởi những vết đỏ do hoan ái để lại.

Tối hôm qua mình bị Thường Hoan ấn trên cửa thao, ôm thao, nằm sấp, quỳ, tư thế nào cũng đều thử qua, nàng ở dưới thân Thường Hoan khóc đến đau mắt vừa khóc vừa gọi cô một lần lại một lần "Chủ nhân". Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đỏ mặt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Xưng hô được xác định, cánh cửa loáng thoáng kia liền được mở ra, giữa các nàng nảy sinh một tầng quan hệ mới. Nàng còn không biết, hôm nay Thường Hoan sẽ đối xử với nàng như thế nào.

Hôm nay cô thay ca với đồng nghiệp, Thường Hoan liền ngồi trong phòng bảo vệ ở bãi đỗ xe.

Cô nữa nằm nữa ngồi trên ghế, cắn một biết bánh bao, cách rất xa liền nhiền thấy chiếc Grand G quen thuộc.

Thường Hoan híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Nhưng mà chờ xe đến gần Thường Hoan mới phát hiện, người ngồi trên ghế lái không phải là Tô Trinh, mà là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da.

Thường Hoan nhìn khuôn mặt lạ kia. Cô nhớ Tô Trinh không có tài xế.

Người đàn ông chải một mái tóc bóngmượt, ruồi đậu trên đó có khi còn bị trượt xuống. Hơi béo một chút, những vẫn đẹp trai.

Tô Trinh ngồi bên ghế phụ. Hiếm khi thấy, hôm nay nàng không có như mọi ngày mặc âu phục trang trọng, thay vào đó là một bộ sườn xám màu đỏ thẫm.

Người đàn ông ở trong nhấn kèn một chút, ra hiệu Thường Hoan cho qua. Thường Hoan cũng không có lập tức bấm điều khiển từ xa, cô đứng trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm Tô Trinh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiền ngẫm.

Nếu trực tiếp xé sườn xám của nàng ấy mà thao, nhất định chơi rất vui.

Người đàn ông thấy tiểu bảo vệ đứng ngẩn người, lại không kiên nhẫn nhấn kèn thêm một cái nữa.

Nhưng mà Thường Hoan vẫn cứ nhìn chằm chằm Tô Trinh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Người đàn ông tức giận mở cửa xe ra. Vừa định xuống xe, Thường Hoan liền nhấn nút điều khiển từ xa.

Tô Trinh nhẹ nhàng kéo tay người đàn ông một cái, ý bảo nàng không muốn so đo chuyện như vậy. Người đàn ông tức giận nhìn Thường Hoan, nghênh ngang lái xe rời đi.

Trước khi đi, Tô Trinh nhịn không được nhìn thoáng qua Thường Hoan. Cô vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, ở trong xe nàng nhìn không rõ ánh mắt của cô.

Nhưng chính là không hiểu vì lý do gì, vào mùa hè, Tô Trinh lại rùng mình một cái.

*Hoàn hôn tứ hợp, hoa đăng mới lên.

Trên người Thường Hoan vẫn mặc đồng phục bảo vệ, cởi mũ xuống tùy ý ném sang một bên. Cô vắt chéo hai chân dựa vào ghế văn phòng lớn, trong tay siết chặt thắt lưng mới được cởi ra.

"Ban ngày, người đàn ông kia là ai?".

Tô Trinh quỳ gối trước mặt cô, cúi thấp đầu, không dám nhìn mặt cô, trong mắt tràn ngập e ngại.

"Tiểu tao hóa, nhìn tôi. Tôi cho phép cô nói chuyện, ban ngày người đàn ông đó là ai?".

"Bạn bè".

"Bạn trai?" Đầu ngón tay Thường Hoan nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đáy mắt nổi lên một tia gợn sóng.

"Không phải" Tô Trình quỳ trên mặt đất run rẩy, ngay cả thanh âm cũng run theo.

Thường Hoan ngồi dậy, có chút hứng thú nâng cằm Tô Trinh lên, nhìn chằm chằm khuông mặt tinh xảo của nàng.

"Có bạn trai cũng không sao". Thường Hoan đem thắt lưng trong tay vòng qua cổ tay mảnh khảnh của Tô Trinh, thắt nút trói tay nàng lại. Kéo nàng từ trên mặt đất lên, đặt trước cửa sổ sát đất lạnh lẽo, dán vào bên tai cô nhẹ nhàng nói.

"Dù sao, tôi thích nhất là thao tiểu tao hóa dẫm đãng".

"Rẹt" một tiếng, sườn xám kết cấu tinh xảo của Tô Trinh liền bị xé rách lên tới sát đùi.

"A..." Tô Trinh nhiú mày hừ một tiếng. Nhưng mà trong lòng , thật sự là thích bị Thường Hoan đối đãi thô bạo như vậy.

"Sườn xám xẻ tà cao như vậy, có thể nhanh nhìn thấy tiểu huyệt chảy nhiều nước đi? Hả? Cứ như vậy muốn để người khác nhìn thấy?".

Mặt Tô Trinh dán vào kính thủy tinh lạnh như băng, phía sau lại là vòng tay Thường Hoan giam cầm. Trong miệng nàng nức nở, nàng muốn xoay mặt lại nhìn nhưng không thể nhúc nhích được chút nào.

Thường Hoan cởi một nút trên cổ Tô Trinh. Lại "rẹt" một tiếng, một mảng lớn xuân quang trước người Tô Trinh bại lộ ra bên ngoài.

Đến lúc này, cái sườn xám giá cả không hề rẻ này, Thường Hoan còn chưa kịp tinh tế thưởng thức đã hoàn toàn biến thành một miếng vải rách.

Thường Hoan ôm Tô Trinh ra khỏi cửa sổ sát đất một chút, lấy tay xé áo ngực của nàng một cách thô bạo. Nhũ hoa theo động tác của Thường Hoan bị tác động mạnh, khiến Tô Trinh đau đớn, nhỏ tiếng hừ một cái.

Một giây sau, Tô Trinh một lần nữa bị ấn dựa vào cửa sổ sát đất. Một khối mềm mại bị đè ép, đầu nhũ phấn hồng bị ép chặt vào kính, đầu nhũ rất nhanh liền mẫn cảm dựng đứng lên.

"Nếu để cho mọi người biết, tổng giám đốc lạnh lùng của họ thật ra là một con chó cái nhỏ phóng đãng, cô đoán xem, sẽ như thế nào?".

Thường Hoan đặt cằm lên bờ vai gầy gò của nàng, ngón tay dò xé hạ thân Tô Trinh.

Qủa nhiên, sau khi nghe được những lời này của cô, nước trong tiểu huyệt chảy ra càng nhiều.

"A...chủ nhân....em không...không phải chó cái nhỏ...".

Không biết là trước ngực đè lên thủy tinh quá lạnh, hay là do lời nói đầy kích thích của Thường Hoan. Mà thân thể Tô Trinh liền run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vội vàng giải thích.

Thường Hoan để tay ra sau, vỗ mạnh hai cái vào cái mông mềm mại của nàng, Tô Trinh đau đến kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Sau đó giống như trấn an, Thường Hoan ở nơi đó nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

"Chủ nhân nói cô là chó cái nhỏ thì cô chính là chó cái nhỏ, có nghe thấy không?" Thanh âm Thường Hoan nâng cao vài phần, trong lời nói mang theo ngữ khí không thể nghi ngờ.

"A...vâng...".

"Cô là gì?".

"Là....chó cái nhỏ của chủ nhân....".

Thường Hoan hài lòng cười cười, sau đó vươn hai ngón tay, trực tiếp nhét vào trong tiểu huyệt.

"A ưm...a a ...chủ nhân....thích chủ nhân...a" Tô Trinh cũng không ngờ, hôm nay Thường Hoan lại buông tha cho mình nhanh như vậy. Đáy lòng nàng sinh ra một cổ cảm kích, rất nhanh liền lắc lư cái mông nghênh đón Thương Hoan thao tới.

Thường Hoan ôm Tô Trinh, tay trái vòng ra phía trước đùa bỡn âm đế sưng đỏ của nàng, tay phải nhanh chóng cắm vào. Mỗi một lần đều mang theo rất nhiều dâm thủy, theo chỗ giao hợp nhỏ xuống sàn nhà, tạo thành một vũng nước.

"Chảy nhiều nước như vậy, còn nói mình không lẳng lơ?" Thường Hoan khẽ cười ra tiếng, tay trái vuốt ve hạ thân đầy nước, đem dâm thủy xoa lên ngực nàng.

"A ưm...vâng... chủ nhân nói.... Hừ ưm....chủ nhân chậm một chút.....".

Tô Trinh vô lực nằm dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu thở dốc. Âm thanh của nàng mềm mại, giống như có đường kết dính lại.

Thường Hoan rũ mắt xuống, bàn tay lại vuốt ve cái mông trắng nõn của Tô Trinh, nhẫn tâm đánh mạnh hai cái.

"Chó cái không có quyền lợi yêu cầu chủ nhân".

Tô Trinh run rẩy, miệng nức nở một tiếng. Nhưng mà khoái cảm cùng cảm giác xấu hổ càng tích lũy càng nhiều, nàng cắn môi dưới thừa nhận khoái cảm ngập đầu.

'Ừm a....ưm.....biết sai....chủ nhân a...".

"Ngoan".

Thường Hoan đang chuẩn bị nói chuyện trấn an Tô Trinh, liền cảm thấy điện thoại trong túi rung lên mấy cái. Cô lấy điện thoại ra, vốn định cúp máy, lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng gợi lên một nụ cười nham hiểm.

"Không muốn bị người ta nghe được, thì thức thời một chút".

Còn chưa kịp đợi Tô Trinh cẩn thận suy nghĩ lời này của cô là có ý gì, Thường Hoan liền bấm nghe điện thoại.

"Alo".

"Xin chào..... ngài....tôi bên chuyển phát nhanh.......đơn hàng chuyển phát nhanh...... của ngài đã có, xin ngài.....vui lòng nhớ đến lấy".

Tính hiệu bên kia hình như không được tốt lắm, giọng nói của người phụ nữ bị đứt quãng.

Thường Hoan cũng không vội vàng trả lời, cô đặt điện thoại bên miệng Tô Trinh.

"Ưm....a...." Tô Trinh muốn khóc. Nàng cố gắng nhẫn nhịn không để cho mình rên rỉ ra tiếng, nhưng động tác động tác tay của Thường Hoan lại càng thêm quá phận.

"Alo?....xin chào?" Người phụ nữ ở đầu dây bên kia hỏi lại một lần nữa. Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn, giống như giọng nói của Tô Trinh.

"Ừm...ưm a...được...tối tôi sẽ đi lấy...".

Tô Trinh tự giác thay Thường Hoan trả lời, nàng thở dốc, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường nhất có thể.
Trên mặt Thường Hoan hiện ra nụ cười xấu xa, không đợi bên kia nói cảm ơn, cô liền tắt điện thoại.

"Tiểu tao hóa, học được thông mình rồi a". Nhận thấy ngón tay bị siết chặt, Thường Hoan nảy sinh ý đồ xấu xa, lực đạo trên tay lại mạnh hơn rất nhiều, mỗi một lần thọc vào đều cố tình đâm mạnh vào điểm mẫn cảm.

Ngay khi Thường Hoan vừa cúp điện thoại, Tô Trinh liền nhịn không được mà khóc thành tiếng.

"Ưm a....tới....chủ nhân.....tới a a...." Nương theo tiếng thét chói tai của Tô Trinh, bụng dưới liền phun ra một lượng lớn dâm thủy, run rẩy ở trong ngực Thường Hoan đạt đến cao trào.

Thường Hoan nhìn người mềm nhũn nằm trong ngực mình, Thường Hoan lại nảy sinh một kế.

Ôm Tô Trinh lên, Thường Hoan đặt nàng ngồi lên ghế văn phòng, lấy khóa miệng hình cầu, trứng run, hai bó đây thừng từ trong ngăn kéo ra.

Tô trinh còn đang đắm chiềm trong dư vị cao trào, nàng còn chưa kịp phản ứng mình sẽ phải trải qua cái gì. Chỉ có thể tùy ý Thường Hoan đùa bỡn.

Tách hai chân Tô Trinh ra thành hình chữ M, Thường Hoan cứ như vậy trực tiếp trói hai chân nàng vào ghế, miệng bị nhét khóa hình cầu.

Thường Hoan đem trứng run nhét vào tiểu huyệt ướt sũng không tốn chút sức nào, sau đó như là ban thưởng vuốt ve âm đế.

Lúc đầu Tô Trinh cho rằng Thường Hoan lại nhét ngón tay vào. Cho đến khi quả trứng rung kia bắt đầu chuyển động, nàng mới khó có thể tin mà mở to hai mắt, muốn giãy dụa cũng giãy dụa không nổi, nói cũng không nói lên lời.

"ô ô...a...".

"Ngoan ngoãn chờ chủ nhân trở về". Thường Hoan vỗ vỗ gương mặt phiếm tình triều của Tô Trinh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

"Lạch cạch" một tiếng, Thường Hoan đóng cửa lại, sau đó tiếng giày gõ xuống mặt đất càng ngày càng xa.

Tô Trinh hoàn toàn hoảng hốt.

Cô ấy chắc chắn không có khóa cửa.

Tùy tiện là ai, chỉ cần đẩy cửa tiến vào, liền có thể nhìn thấy miệng tổng giám đốc bị lấp kín bằng một cái khóa miệng hình cầu, hoàn toàn không có một mảnh vải che thân, mở rộng hai chân, tiểu huyệt ướt đẫm không ngừng phun ra nuốt vào trứng run.

Tác gỉa Quân đêm khuya nghĩ linh tinh: Gọi điện thoại nơi đó vừa vặn sát vách mẹ kế tổ chức mộng ảo liên kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro