Chương 7 Nơi này chỉ có chủ nhân (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thường Hoan quả nhiên không có đến văn phòng Tô Trinh.

Trong phòng bảo vệ cô nằm ngẩn người trên ghế, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ.

Thường ngày vào giờ này, Tô Trinh đã đến đây được hơn một tiếng.

Cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, đáy lòng có chút không kiên nhẫn. Ví dụ như người đàn ông mập mạp kia, Tô Trinh lãnh đạm với mình, vân vân, đều làm cho Thường Hoan phiền lòng.

Cô bỗng nhiên đứng lên, muốn đi đâu đó. Nhưng cô vừa ra khỏi cửa, liền phát hiện xa xa có bóng dáng quen thuộc.

Là Tô Trinh.

Nàng ấy vẫn là đến tìm mình.

Khóe miệng Thường Hoan gợi lên một nụ cười rất nhỏ không thể nhìn thấy được, trơ mắt nhìn Tô Trinh cúi thấp đầu, từng chút từng chút đi về phía mình. Đi đến trước mặt Thường Hoan, Tô Trinh không nói một lời. Thường Hoan ăn ý mở cửa cho nàng, sau đó liền đóng cửa lại.

Đêm đông lạnh lẽo khó chịu, Thường Hoan thức khuya trực ban nội tâm bị sự nhàm chán cùng tịch mịch phá hủy đến khó nhịn. Tô Trinh vừa mới vào cửa, cô liền đem nàng đặt ở trên cửa, đè lên cánh môi lạnh lẽo của nàng, cạy ra hàm răng tham lam chiếm đoạt hết thảy bên trong. Bàn tay vội vàng luồn vào bên trong áo len, vuốt ve khối mềm mại quen thuộc.

Tô Trinh hơi nhíu mày một chút, sau đó cũng chậm rãi phối hợp với Thường Hoan.

Một bụng đầy phiền não của Thường Hoan trong khoảnh khắc nhìn thấy Tô Trinh liền biến mất vô tung vô ảnh, người ấm áp trong lòng ngực ủi lấy những suy nghĩ xốc xếch của cô. Cô không hề có mộ chút quy tắc nào cứ ở bên miệng Tô Trinh mà tiến tới, giống như đây chỉ đơn thuần là cô đang phát tiết cảm xúc.

Hô Hấp của hai người ngày càng dồn dập, Tô Trinh thiếu chút nữa là không thở nổi. Bị Thường Hoan hôn đến đau đớn, nàng nhíu mày, dùng sức đẩy Thường Hoan ra. Khí lực rất lớn, ngay cả chính Tô Trinh cũng không thể tin được.

Thường Hoan sửng sốt. Cô nhìn chằm chằm Tô Trinh, trong lòng sinh ra một cỗ tức giận không tên.

"Có chút đau...." Tô Trinh cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

"Vậy hắn ta ôm cô liền không đau, đúng không?" Thường Hoan hừ lạnh một tiếng, từ khóe miệng nặn ra một nụ cười lạnh.

Tô Trinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, trong lúc nhất thời không hiểu ý của cô. Nhưng chỉ một giây sau đó, Thường Hoan liền kéo nàng vào bên trong, Tô Trinh trực tiếp bị đẩy ngã lên giường.

"Chủ nhân!" Tô Trinh nằm nghiêng trên giường, khủyu tay chống lên giường. Nàng biết giây tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có thể vô lực chớp chớp hai mắt đẫm lệ, bất lực nhìn về phía Thường Hoan.

"Không tệ, còn nhớ rõ tôi là chủ nhân của cô sao?" Trên mặt Thường Hoan chỉ có một chút phản ứng, ngoài cười trong không cười hừ lạnh một tiếng. Sau đó liền trực tiếp cởi bỏ quần áo Tô Trinh.

Trong chốc lát, Tô Trinh liền không một mảnh vãi che thân hiện ra trước mặt Thường Hoan. Mà trên người Thường Hoan vẫn còn ăn mặc chỉnh tề, đồng phục bảo vệ màu đen thật dày được mặt trên người. Thường Hoan cởi thắt lưng xuống, trói cổ tay mảnh khảnh của Tô Trinh lại. Kéo ngăn kéo của mình ra, lấy ra một cây nến có nhiệt độ thấp.

"Mở chân ra, tự mình chơi cho tôi xem" Lời nói nhẹ nhàng của Thường Hoan bay đến bên tai Tô Trinh. Đợi nàng hiểu được ý tứ trong lời của Thường Hoan, cả người liền run rẩy một chút.

"Lời của chủ nhân cũng không nghe có phải hay không!" Thấy Tô Trinh ngẫn người không nhúc nhích, nhân tố bạo ngược trong người Thường Hoan bị triệt để kích phát, không chút lưu tình đánh mấy cái vào mông Tô Trinh, Tô Trinh thấp giọng cầu xin, nước mắt đều sắp trào ra.

"Ô....chủ nhân đừng tức giận.....em nghe....nghe lời chủ nhân mà..." Tô Trinh nức nở hai lần, ngoan ngoãn nằm nghiêng bên cạnh giường, chậm rãi mở hai chân ra. Chân tâm ấm áp vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cánh hoa liền hơi có chút run rẩy. Đầu ngón tay Tô Trinh run rẩy vươn xuống hạ thân, tách hia cánh hoa ra, lộ ra bí cảnh bên trong.

Mấy dấu bàn tay trên mông đã bắt đầu ửng đỏ, Thường Hoan ngồi trên ghế, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Cánh hoa màu hồng ướt sũng, đã dính một chút ái dịch, Tô Trinh cũng không rõ là mình ướt khi nào. Đại khái, là Thường Hoan vừa mới đánh mông mình, cơ thể của mình đã nổi lên phản ứng,

Tô Trinh xoa hai lần âm đế, chờ nơi đó ra càng nhiều nước mới chuẩn bị tiến vào. Nàng tìm thấy lối vào, ngượng ngùng đem ngón tay mảnh khánh của mình duỗi vào trong.

Ngón tay vừa tiến vào, tiểu huyệt liền không kịp chờ đợi mà ngậm lấy, tham lam liều mạng mút vào, ôm chặt lấy ngón tay. Thân thể của nàng vẫn mẫn cảm đến cực điểm, chỉ là bị dị vật tiến vào liền nước chảy thành dòng. Nàng cắn môi dưới, đỏ mặt cố gắng để ngón tay đi vào được nhiều hơn, chạm vào hoa tâm mẫn cảm.

"Hừ....ưm...a...chủ nhân....chủ nhân...." Vô luận Tô Trinh vặn vẹo vòng eo như thế nào, dùng ngón tay trừu sáp như thế nào, bên trong vẫn trống rỗng khó nhịn hình như không được thỏa mãn. Nàng ở trước mặt Thường Hoan khát cầu mà rên rỉ, khó nhịn đến muốn khóc ra tiếng, nhưng Thường Hoan vẫn thờ ơ.

Tô Trinh thật muốn khóc. Nàng cảm thấy mình hiện tại quả nhiên giống như những gì Thường Hoan nói, giống một cái dâm phụ.

Thường Hoan lãnh đạm nhìn nàng, khóe miệng cô gợi lên một nụ cười như có như không. Cô thích nhìn xem người phụ đang nằm trên giường này, bề ngoài nhìn có vẻ lãnh đạm nhưng dưới mệnh lệnh của mình lại trở nên phóng đãng, trầm luân trong đó.

"Đồ ngốc, sờ sờ ngực, chà xát hai đầu ngực, dùng sức một chút" Hai tay Thường Hoan ôm trước ngực, giọng nói khàn khàn, từng chút từng chút dạy cho nàng.

"A ưm..." Tô Trinh dựa theo mệnh lệnh của Thường Hoan, bàn tay phủ lên bộ ngực mềm mại, từng chút từng chút vuốt ve. Cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia làm cho động tác của nền nhanh hơn, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay bóp lấy đầu ngực của mình. Tay còn lại chậm rãi chen vào hoa tâm, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.

Nhưng mà vô luận nàng có làm như thế nào, cố gắng thế nào cũng không đạt được khoái cảm mà Thường Hoan mang đến cho nàng. Bản năng thân thể nói cho nàng biết, nàng thật muốn Thương Hoan yêu thương mình, muốn nghe càng nhiều thanh âm của cô.

"A....chủ nhân...muốn..." Tô Trinh hơi vặn vẹo eo để biểu đạt khát vọng của mình. Ngón tay vốn đặt ở trên ngực giờ phút lại bị nàng đưa lên miệng cắn, con ngươi tràn đầy hơi nước của nàng nhìn chằm chằm Thường Hoan.

Bụng dưới Thường Hoan có một luồng nhiệt chảy qua. Cô ổn định tinh thần, thắp lên ngọn nến có nhiệt độ thấp đang cầm trong tay.

"Muốn chủ nhân hửm?" Thanh âm Thường Hoan trầm thấp, đáy mắt tối tăm, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Ừm....ưm a... tiểu tao hóa muốn chủ nhân.....muốn chủ nhân tiến vào..." Tô Trinh thở dốc liên tuhc, cả người mềm nhũn mà lẩm bẩm, giống như đang làm nũng.

"Vậy, trước khi chủ nhân chơi em, chúng ta thử cái này một chút đi" Thường Hoan mỉm cười cầm lấy ngọn nến nhiệt độ thấp, đưa tới trước ngực Tô Trinh.

Gương mặt nhu hoa của Tô Trinh được ánh nên chiếu rọi. Nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm dầu sáp sắp nhỏ xuống trước mắt mình. Cảm giác sợ hãi kịch liệt dâng lên trong lòng nàng, nàng nắm lấy ga trải giường cố gắng lui về sau, sợ hãi mà khóc thành tiếng.

"A a....chủ nhân...không muốn.....đừng.!! Aaaaaa"

Tô Trinh muốn lui về sau nhưng động tác của nàng đã muộn, nàng quên rằng sau lưng mình chính là bức tường.

Từng giọt sáp nóng hổi rơi từng giọt từng giọt xuống đầu ngực Tô Trinh, những giọt sáp hồng hồng từ từ cô đặc lại, một cảm giác bỏng rát mãnh liệt ập tới khiến Tô Trinh phải hét lên vì đau đớn, Tô Trính cố gắng trốn vào trong góc tường, khóc thút thít như những con thú nhỏ bị mắc bẫy.

Rất nhanh, Tô Trinh liền phát hiện thì ra sáp nến cũng không quá nóng, nó rất nhanh nguội đi. Một đợt tê dại chợt thoáng qua khi đầu ngực bị bỏng, thâm chí Tô Trinh có một chút mê luyến loại cảm giác đó.

Thường Hoan quỳ gối trên giường, kéo lấy cơ thể Tô Trinh. Sau khi lôi kéo một hồi, đầu ngực của Tô Trinh lại bị nhỏ hai giọt sáp nến.

"A a....tha em....chủ nhân....tha cho em đi....em sai....em biết sai rồi...."

Lại một giáp sáp nóng hổi rơi xuống, Tô Trinh hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, khoái cảm cũng theo đó mà tới. Nàng nữa rên rỉ thích thú, nửa vùng vẫy, nói năng lộn xộn cầu xin tha thứ.

Thường Hoan nghe nàng xin lỗi cùng cầu xin sự tha thứ, nhướng mày, thu nến lại. Cô cúi đầu nhìn Tô Trinh nằm trên giường cầu hoan, ánh mắt như có ngọn lửa, châm chọc nói: "Em, cũng là nằm trên người tên đàn ông cần xin sự tha thứ giống như vậy sao? Hắn có giống như tôi làm em thoải mái như vậy không?".

Thường Hoan nói xong xoa xoa gò má của nàng, ánh mắt có chút mờ mịt.

Tô Trinh sửng sốt trong giấy lát, sau đó một nỗi ủy khuất cùng chua sót dâng trào trong lòng cô.

Hôm nay nàng nghe được Thường Hoan nhờ chị Vương tỷ tìm bạn gái cho cô, trong lòng nàng đã rất không thoải mái, liền kêu Thường Hoan đến tìm mình, nhưng Thường Hoan cũng không tới, ngược lại nàng lại tự hạ mình xuống tìm cô. Tự nàng xuống tìm cô cũng không có vấn đề gì, nàng chỉ là muốn nói chuyện với Thường Hoan, nàng muốn hỏi cô rẳng đến tột cùng đối với cô, nàng là gì? Không ngờ tới là Thường Hoan lại đè nàng xuống giường như thế này, làm nhục nàng một trận.

Nàng càng nghĩ càng tức giận, ném gối đầu về phía Thường Hoan, chui vào trong chăn khóc rống lên.

"Em sao vậy....." Thường Hoan sững sờ, tay chân trở nên luống cuống, cô chưa từng gặp qua tình huống này, vội vàng đưa khăn giấy cho nàng.

Tô Trinh khóc một hồi, đột nhiên dùng sức đẩy Thường Hoan đang ôm lấy nàng ra. Thường Hoan cũng không cò tức giận nãy nữa, chỉ ngồi ở bên giường cẩn thận từng li từng tí an ủi nàng.

Đột nhiện, Tô Trinh nắm lấy tay Thường Hoan đặt lên ngực mình.

"Nơi này...không có ai ở đây.....chỉ....chỉ có em...."

Thường Hoan lại sửng sốt, trái tim lập tức liền tan chảy. Đôi mắt Tô Trinh đỏ hoe, giống như một chú thỏ, Thường Hoan hận không thể ngay lập tức ôm lấy Tô Trinh hôn lấy hôn để. Nhưng khi cô vừa đưa mặt lại gần, Tô Trinh lại đẩy cô ra, cầm lấy tay của nàng để xuống dưới hạ thân ẩm ướt của mình.

"Nơi này....nơi này cũng không có ai đến qua.....chỉ có chủ nhân...chỉ có chủ nhân thôi...."

- Hi tui trở lại rồi nè, mn có nhớ tui khum???? À sẵn tui muốn bàn với mn lại cách ưng hô giữa hai nv í, Tô Trinh thì lớn Thường Hoan nhưng mà hai bả chơi SM nên là tui hong cho xưng hô như bth đc, ko biết mn muốn 2 mẻ xưng hô sao hen.

1 Trên giường thì Thường Hoan xưng tôi gọi em, Tô Trinh xưng em gọi chị, dưới giường Thường Hoan xưng tôi gọi chị, Tô Trinh xưng tôi gọi em.

2 Trên giường thì Thường Hoan xưng tôi gọi cô, Tô Trinh xưng tôi gọi chị, dưới giường Thường Hoan xưng em gọi chị, Tô Trinh xưng chị gọi em.

3 Trên giường thì Thường Hoan xưng tôi gọi em, Tô Trinh xưng em gọi chị, dưới giường Thường Hoan xưng em gọi chị, Tô Trinh xưng chị gọi em.

Mn chon 1 trong 3 nhen, cho tui đỡ bị rối khi edit, đôi lúc vì vụ xưng hô tui cũng lười edit lắm, nên là mn nhớ vote nhé. moa moa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro