Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-         Ehh~ Vậy là bác sĩ Fahlada đã không sao và sắp đi công tác. Vậy là an tâm rồi em còn lo gì nữa?

Susie đang bận tay thoa thuốc cho Earn, lâu lâu còn vì sợ làm Earn đau mà chu miệng thổi thổi. Mà Earn lúc này mọi tâm tình đều đặt trên người bác sĩ, thì lấy đâu ra cảm giác biết đau, nếu không, theo hiểu biết của Susie thì với việc thoa thuốc này, Nong Earn sẽ phải làm nũng với cô ít nhất 1 tiếng đồng hồ.

-         Nhưng mà lòng em vẫn có cái gì bất an lắm, Susie...

Earn chưa kịp dứt lời đã bị Susie nhanh chóng cắt ngang

-         Ngưng... ngày mai em có sự kiện quan trọng với Pí Engfah, không có hủy được, đừng có mà bỏ hết chạy đến kiếm bác sĩ của em!

Earn nghe Susie cao giọng mắng mình nhịn không được mà bật cười, có thể nói suốt mấy ngày nay, nụ cười như thế này lần đầu tiên xuất hiện.

-         Pí Susie, đừng nghĩ Earn thiếu trách nhiệm vậy mà...Em chỉ muốn nói là sắp tới có lời mời công việc nào thì cứ nhận hết cho em thôi mà!

-         Cái gì????? – Susie nghe thấy lời Earn nói mà giật mình đến mức bật dậy – Sao tự nhiên siêng đột xuất vậy, bình thường nhiều việc, tôi phải năn nỉ em gần chết!!!

Earn lúc này phồng má, bày ra thái độ ghét bỏ câu nói của Susie

- Earn muốn kiếm tiền để nuôi bác sĩ mà~

- What??? Trời ơi bác sĩ của em là người thừa kế cái bệnh viện tư to đùng lớn nhất Thái Lan, người ta cần em nuôi chắc!!! - Susie lấy tay vuốt vuốt ngực làm điệu bộ vừa nghe thấy tin gì đó hết sức chấn động.

- Chị không hiểu đâu, tóm lại em vẫn muốn bạn gái xài tiền của em...

Đáp án cho Susie cũng là một phần của sự thật, sự thật còn lại chính là Earn lúc này chỉ muốn dùng công việc bận rộn để có thể ngăn lại những suy nghĩ hỗn loạn bất an trong lòng, cũng như thỏa lấp nỗi nhớ nhung dành cho bác sĩ. Nàng có vô vàng câu hỏi, muôn phần muốn biết về tình trạng sức khỏe của bác sĩ, bác sĩ có đau lắm không, bác sĩ có sợ hãi lắm không? Mẹ bác sĩ biết chuyện chúng ta thì có làm khó bác sĩ không? Nhưng khi nhận thấy bác sĩ đã ngắt máy. Earn lựa chọn không gọi lại cho bác sĩ, không gặng hỏi ép buộc bác sĩ giải đáp hết thắc mắc trong lòng mình, nàng chấp nhận làm theo đề nghị của bác sĩ, vì nàng sợ trong giai đoạn này nếu nàng không hiểu chuyện có thể sẽ càng gây thêm rắc rối cho chị ấy.


Cơn ác mộng lại lần nữa bóp nghẹt Fahlada, cô nhìn thấy Earn rời đi, lại nhìn thấy Earn gặp nguy hiểm, mà bản thân vô dụng chỉ có thể bất động đứng đó, dù gào thét  cách nào cũng không thể cứu nỗi em, khung cảnh bị thay đổi khiến Fahlada bị hút bay rơi vào địa ngục tăm tối, nơi này tối kịt không chút ánh sáng, lại như có ngàn vạn mũi tên băng đâm vào xương tủy. Đau đớn, tuyệt vọng bao trùm lấy linh hồn lẫn thân thể Fahlada.

Kể từ khi đến biệt thự, Fahlada cả ngày dường như chỉ im lặng không nói chuyện, kỳ thật ngoài Vivian vừa là bạn vừa là bác sĩ theo dõi sức khỏe của Fahlada có thể giao tiếp vài câu không mặn không nhạt với cô ấy, thì những người khác không có lý do để Fahlada cất tiếng. Fahlada nằm im trên giường để mặc hộ lý chăm sóc cơ thể, có lẽ chỉ có biến mình thành cái xác không hồn mới là cách duy nhất khiến Fahlada giữ lại được chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Vivian theo thường lệ đúng giờ đến kiểm tra tình hình của Fahlada, tình trạng không mấy khả quan, những vết thương hở bắt đầu khép da thịt, nhưng cơn đau đớn từ xương tủy lại đều đặn xuất hiện trong ngày, mỗi lần như thế đều khiến Fahlada như mất đi nửa cái mạng. Quần áo trên người ướt đẫm vì mồ hôi, đôi môi bị cắn nát không biết đến lần thứ mấy, móng tay cắm sâu vào cơ thể đến rỉ máu thế nhưng con người đó cũng quyết không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đã hai ngày Fahlada chưa dứt cơn sốt, nếu hôm nay vẫn không hạ thì dù Fahlada có nổi cơn điên cắt đứt tình bạn giữa hai người thì Vivian cũng sẽ báo lại Giám đốc, rồi tống con người này về lại Bangkok ngay.

Khi Vivian bước vào, Fahlada đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, cảm giác chỉ cần có một cơn gió thổi qua cũng đủ để cô ấy bị cuốn đi. Vừa nhìn thấy Vivian, đôi môi của Fahlada khẽ cong lên một nụ cười.

- Hạ sốt rồi!

Chỉ ba chữ cũng đủ để tảng đá treo trong lòng Vivian tạm thời đặt xuống. Lần này có tiến bộ, không cần cô ép thì Fahlada cũng đã nói chuyện, đang định nói khịa vài câu thì lại nghe Fahlada cất tiếng

- Tớ muốn vẽ tranh.

Giọng nói khẽ có chút thỉnh cầu lại có chút uy hiếp khiến câu từ chối của Vivian cũng bị kẹt lại trong họng.

- Cậu không thể ngồi lâu, mỗi ngày nửa tiếng. Tớ sẽ canh chừng đó, đừng có mà qua mặt tớ.


Biệt thự ở Koh Samui có một căn phòng bí mật của tiểu thư Fahlada mà ngay cả vợ chồng giám đốc cũng không thể bước vào, đó là phòng vẽ tranh.

Fahlada bắt đầu pha màu để vẽ, đối với Fahlada bất kể là công việc gì, là khám bệnh hay là vẽ, Fahlada đều nghiêm túc và tỉ mỉ, không chấp nhận bất kỳ một sai sót nào.

Bức tranh bình minh đợi chờ sự hoàn thiện ở những nét vẽ cuối cùng. Trời sáng dần lên bởi những tia nắng ấm của mặt trời mọc, xuyên qua từng chiếc lá, cô gái nhỏ đứng đó, mặt hướng về bầu trời, mái tóc xoăn dài nhẹ nhàng lay động theo cơn gió, bóng lưng cao gầy tạo nên một cảm giác mong manh lại nên thơ. Xung quanh cảnh vật như mờ ảo chìm trong ánh sáng ban mai.

Đột nhiên thân thể Fahlada run lên, trong cơ thể như có hàng ngàn con sâu đục khoét lên xương cốt. Nhưng điều khiến Fahlada chú ý lúc này, lại chẳng phải sự đau đớn kia mà là nét vẽ cuối cùng vì cơn đau ấy cứ thế bị hủy hoại, bức tranh bình minh rực sáng ấy vẫn là không thể hoàn thành. Đối với một người như Fahlada thì chuyện này không thể chấp nhận được. Lúc này, cả con người cô như rơi vào trạng thái bị thôi miên, Fahlada nhấc bút tiếp tục đắm chìm trong những nét vẽ.

Bức tranh bình minh ban đầu với ánh sáng vàng ấm áp và dịu dàng của buổi sớm mai giờ đây được Fahlada thay thế bằng cảnh hoàng hôn đỏ rực. Mặt trời lặn dần sau những dãy núi xa, để lại bầu trời nhuốm màu đỏ máu. Ánh sáng mặt trời không còn dịu dàng nữa mà trở nên sắc bén, gay gắt, như muốn thiêu đốt tất cả những gì nó chạm vào, ánh sáng chiếu qua những đám mây tạo ra những vệt sáng loang lổ như những vết sẹo chằng chịt trên bầu trời. Cọ vẽ không ngừng chuyển động bỗng đột nhiên dừng lại, màu đỏ đã bị dùng hết. Fahlada mím chặt đôi môi, đôi lông mày nhíu lại tỏ vẻ bất mãn, nghiêng đầu khẽ nhìn cây cọ trong tay, một ý nghĩ trong đầu hiện ra khiến Fahlada mỉm cười thích thú. Fahlada xoay đầu còn lại của cây cọ đâm vào đùi mình.

Fahlada biết mình đã dùng lực rất mạnh, bởi vì trên đùi cô bây giờ bị đâm thành một lỗ nhỏ, máu bắt đầu tuôn ra ngay lập tức, tạo thành dòng đỏ thẫm chảy xuống chân. Fahlada hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, đầu cọ lại không dừng ở một lần đâm vào, da thịt bị rách toạc, xung quanh vết thương bắt đầu sưng lên và tím tái, máu tươi lại không ngừng chảy ra ướt đẫm phần thân váy, chảy xuống tận sàn nhà, ướt luôn phần bánh xe lăn.

Bên ngoài mây đen dày đặc che kín cả bầu trời, những tia chớp loé sáng rạch ngang, kèm theo tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc. Mưa lớn trút xuống như thác đổ, cảnh vật xung quanh trở nên mờ mịt và trắng xóa, từng cơn gió mạnh thổi đến như bão dông ùa về, cây cối ngả nghiêng.  Fahlada mặt không hiện rõ tâm tình thật sự dùng máu thay màu vẽ, máu chảy trong người cô vẫn còn nhiều, lần này không sợ bức tranh không thể hoàn thiện. Màu đỏ của máu phủ lên toàn cảnh, từ đậm đến nhạt, những tông màu đỏ tươi và đỏ thẫm xen lẫn nhau, tạo ra sự tương phản mạnh mẽ và đầy kịch tính. Giờ khắc này bức tranh như thật sự sống lại, như có một linh hồn bị giam cầm bên trong, xinh đẹp lại nhuộm màu chết chóc. Hoàn thành rồi, bức tranh đã hoàn thành rồi, Fahlada bất ngờ cười phát ra thành tiếng, cười đến át cả tiếng mưa, cười đến vui vẻ, cười đến điên loạn, cười đến nước mắt ướt đầy trên váy áo.

Vivian hôm nay có cuộc hẹn quan trọng phải ra ngoài lại vì cơn bão mà chậm trễ giờ về. Vội vàng đến phòng vẽ tranh khi mà trên tóc vẫn còn vương những giọt mưa. Cửa phòng mở ra, cảnh tưởng trước mắt khiến một con người ngày thường cà lơ phất phơ như Vivian cũng phải phát điên lên, đầu óc như vừa bị ai dùng búa đập vào. Đối mặt với cô lúc này là đôi mắt đầy nước mắt lại bình thản đến lạ kỳ của Fahlada, chiếc váy trắng của cô ấy nửa thân dưới đã nhuộm thành màu đỏ thẫm. Sàn nhà ướt đẫm máu, những vệt máu đỏ tươi chảy lan khắp nơi, đâm vào mắt Vivian đầy đau nhức

Thiên thần bị gãy cánh rồi, rơi xuống địa ngục, đôi cánh trắng tinh giờ đây rách nát. Khi chạm đất, gai nhọn từ mặt đất đâm xuyên qua thân thể nàng, máu tuôn ra thấm đẫm mặt đất đen tối.

Fahlada lúc này vừa bi thảm vừa quỷ dị với nụ cười nở trên môi, cả đời này Vivian không thể nào quên được cảnh tượng hôm nay!

"Điên rồi, thật sự điên rồi... cái con điên này...."





-----------------

Note: Nong Earn ơi, em ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro