Chương 1: Mở Đầu Câu Chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về!

Ở cái đất Cần Thơ này, chỉ cần nhắc tên là ai cũng biết đến danh ông hội đồng Lê. Của cải ruộng đất của ông nhiều đến nổi cả cái lục tỉnh Nam Kỳ này cũng chẳng ai dám đứng ra so vế

Nhưng danh tiếng của nhà hội đồng Lê vang xa nào đâu phải nhờ những thứ của cải phù phiếm đó. Vợ chồng ông có tiếng nhân từ, độ lượng, lại hay giúp đỡ người nghèo nên tá điền và người dân ở đây họ quý lắm.

Bà hội đồng Lê vợ ông, tên thật là Trương Ngọc Diễm con trưởng của ông bá hộ Định ở miệt Bạc Liêu. Thời còn trẻ bà đẹp sắc nước hương trời, tính tình đoan trang hiền dịu, làm biết bao chàng trai phải ôm mộng ước. Nhiều người mai mối, dạm hỏi đều chỉ rước về cái lắc đầu của giai nhân.

Lê Thanh Hải lúc đó vừa tròn 30 tuổi, đã có trong tay của cải, đứng danh ông hội đồng

Người thì đẹp trai, phong độ, hào hoa có tiếng, mà còn phải đeo theo bà tận mấy năm, làm đủ điều khiến bà vui, thêm nhiều lần cảm động thì mới nhận được cái gật đầu ưng thuận, kèn trống rền vang mà rước bà về dinh

Từ đó đến nay đã hơn hai mươi năm, ông chỉ cưới một người vợ duy nhất là bà, tình cảm vợ chồng vẫn gắn bó sâu sắc, thương yêu nhau như ngày đầu

Hai người có với nhau ba mặt con. Con trai trưởng là cậu hai Lê Ngọc Huy năm nay 24 tuổi, kế đến là cô ba Lê Ngọc Mỹ 20 tuổi tròn, cô con gái út tên Lê Ngọc Lan ngót nghét 16 tuổi.




***





Buổi sáng hôm nay ở nhà hội đồng Lê khác với mọi ngày, đầy tớ gia nhân ra vào tấp nập, đứa quét tước dọn nhà, đứa bưng bê dọn món, tay chân đứa nào cũng nhanh lẹ, gọn gàng trật tự mà hoàn thành mọi việc

Ngay cả cô ba Lê Ngọc Mỹ nay cũng bỏ dở việc ở xưởng lúa để ở nhà chỉ đạo gia nhân, ông bà hội đồng với cô út Lê Ngọc Lan thì ngồi ở bàn giữa, vừa uống trà vừa coi tụi nhỏ mần việc.

Mà ngóng bộ cả nhà hội đồng hôm nay có khách quý hay sao, mà ai cũng quần áo lụa là tươm tất, chuẩn bị chỉnh chu đủ thứ, mặt mày thì hiện nét hớn hở, cứ ngồi một chút là lại ngóng mắt về hướng cửa chính trông người

Mà hỡi ơi cái sân nhà nó rộng, từ cửa chính đi vào đến bậc thềm nhà cũng hơn hai trăm thước chứ ít ỏi gì, chưa kể đến cái đình mái ngói nằm giữa hồ sen, mấy cái cây cao che chắn tầm mắt. Cả nhà ngóng chơi vậy thôi, chứ không có gia nhân báo thì còn lâu mới biết là có khách tới hay không.

Đang trông thì từ ngoài cổng sân thằng Tí hớt hả chạy vô, thở phì phò nói lớn

"Dạ thưa ông bà với hai cô, xe của cậu hai về tới cổng rồi ạ"

Ông bà hội đồng không nén được ý cười trên mặt vội bước ra, cô ba với cô út thì cười tươi rói, nhanh lẹ chạy tới đỡ cha má đặng ra đón anh hai về.

Chiếc Citroen trắng quen thuộc dừng giữa sân, từ ghế lái bước ra anh Minh nhanh nhẹn chạy vòng ra ghế sau mở cửa

Lê Ngọc Huy bước xuống xe, nay anh diện trên người bộ com-lê trắng, chân mang giày da bóng, tay cầm cặp táp nâu, dáng người anh cao gầy, đầu tóc thì vuốt keo bóng mượt, khẽ nâng gọng kính tròn, Ngọc Huy mỉm cười nhẹ nhàng bước về phía cửa nhà.

(Citroen Traction Avant)

"Thưa cha má con mới về" rồi anh quay sang nhìn cô ba với cô út

"Ngọc Mỹ với Ngọc Lan có nhớ anh hai hông đa?"

Ông hội đồng cười khà khà, miệng nói  tay thì kéo vợ mình bước vô trước:

"Mới về vô nhà rồi nói con, má tụi nhỏ với mấy đứa đi vô nhà đứng ngoài đây nắng nôi"

Ngọc Mỹ vừa đi vừa hỏi

"Anh hai về chuyến này có còn đi nữa hông?"

"Anh về ở đây luôn chứ hông đi nữa"

Cô út Ngọc Lan lém lỉnh hỏi:

"Anh hai, anh hai về rồi chị dâu đâu"

Ngọc Huy xoa đầu bé út, cưng chiều trả lời:

"Chị dâu thì chưa có, có mình anh hai thôi à!"

Bà hội đồng cười hiền từ nhìn ba đứa con đang bước vô nói:

"Ba đứa coi rửa tay chân rồi vô ăn cơm, má kêu gia nhân dọn cơm nước xong hết rồi"

"Dạ!!!"

Cả ba đồng thanh trả lời rồi nhanh chóng đi rửa tay kẻo cha má đợi lâu

Trên bàn gỗ lớn giữa nhà bày ra đầy đồ ăn, nào là thịt kho hột vịt, cá lóc chưng tương, canh chua cá chả, cá rô kho tộ, rau xanh dưa hấu ngon ngọt.

Vừa ngồi xuống bàn nhìn mấy món ăn đủ hương đủ sắc là Ngọc Huy đã thèm nhỏ dãi, nhưng mà mang tiếng đãi con trai lớn từ xa mới về, lại làm toàn mấy món của hai đứa con gái thích không là sao

"Cha má đãi con sao toàn món của em ba với em út thích không vậy đa?"

Ngọc Huy nói ra lời trong lòng, biết thừa ở trong nhà này trước tiên là má, kế đến là hai đứa em gái bé bỏng, rồi mới tới cha với mình mà.

"Ừa thì toàn đồ ngon mà con, thôi cả nhà ăn đi"

Ông hội đồng lén nhìn con trai, hai cha con lắc đầu cười khổ.

Lê Ngọc Lan lễ phép nói

"Con mời cha má, anh hai với chị ba ăn cơm"

Bữa cơm diễn ra trong tiếng cười nói ấm áp của gia đình, ngoài sân, dưới bếp gia nhân đang mần việc nghe thấy cũng vui vẻ cười theo

Cơm nước xong xuôi mấy đứa hầu nhanh chóng dọn đồ xuống, lau sạch bàn rồi dâng trà thơm lên.

Nhâm nhi ly trà thơm nóng, ông hội đồng từ ái hỏi con:

"Thằng Huy qua bên đó mấy năm, học hỏi có được nhiều không con?"

Ngọc Huy mặt mày tươi tắn, nói ra dự tính của mình:

"Dạ con học được nhiều lắm cha, ở bên Tây cách thức mần việc của họ rất hiệu quả, chuyến này về đây còn có thêm một người bạn của con, tụi con định mần theo cách thức của người Tây mà chế tạo ra một cái máy xay lúa, hoạt động nhanh mà cho năng suất cao hơn dùng sức người nhiều cha ạ"

"Ừ học hành mần việc thì được đó đa, giờ nhìn bây đẹp trai bảnh tỏn vậy rồi chừng nào có con dâu, nhanh cho cha má còn ẩm cháu nữa chớ"

Bà hội đồng hỏi khó quá, Ngọc Huy cười khổ nhăn mặt nhìn về phía em ba xin tiếp viện

"Cha má, anh hai mới về, cha má để anh hai vô nghỉ ngơi đi, từ từ mình nói vụ này sao"

Ngọc Mỹ lễ phép nói

Ông bà hội đồng cũng gật gù, rồi dắt tay nhau ra vườn tản bộ

Ngọc Huy như vừa thoát được một kiếp nạn, mừng rỡ quay sang nhìn đứa em gái thân yêu cảm kích

Cô ba Lê Ngọc Mỹ ngồi cạnh cô út, mặc trên người bộ bà ba màu xanh lụa, dáng vẻ đoan trang, khuôn mặt tựa như đúc ra từ bà hội đồng, nhưng lại có nén hơi cương nghị của cha. Là một đại mỹ nhân có tiếng ở Cần Thơ

Ấy thế mà năm nay đã tròn 20 tuổi, nhiều công tử thế gia mơ mộng, mối mai ngập tràn, mà nàng vẫn không thèm đoái hoài gì đến chuyện chồng con

Ngọc Mỹ cười trêu chọc anh hai:

"Cậu hai Lê Ngọc Huy mà cũng có ngày lúng túng cần sự trợ giúp từ đứa em gái này sao?"

À quên nói, đoan trang hiền thục chỉ là vỏ ngoài thôi, chứ đứa em gái này của anh miệng mồm lanh lẹ, mưu mẹo tài trí y hệt cha, nếu không sao chỉ mới 20 tuổi đã quản được hơn chục cái xưởng lúa lớn, phụ giúp sổ sách, cai sóc ruộng đất với cha chớ

Chí của anh không tại đây, cha má cũng biết điều này, gia đình anh cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, thậm chí còn hơi hướng ngược lại. Nên trọng trách về sau chắc phải giao lại cho em ba coi sóc rồi

"Anh sao dám nhận tài giỏi trước mặt em ba chớ, à mà vài ngày nữa bạn anh từ Sài Gòn về. Nó với anh sẽ đi xem xét đặng coi kiếm đồ làm máy xay lúa luôn, giờ anh đi nghỉ chút đây, từ cảng Vũng Tàu chạy thẳng về đây anh cũng đuối quá"

"Thôi em cũng vô phòng học bài nữa" 

Lê Ngọc Lan cũng líu ríu chạy theo anh hai.

Còn mình Lê Ngọc Mỹ ngồi đó, ánh mắt nàng nhìn ra khoảng không ngoài sân, tới Ngọc Mỹ còn không hiểu rõ nàng thì lấy ai hiểu được nàng đây, hơn hai mươi năm sống trên đời nàng chưa từng biết yêu một người là cảm giác như thế nào, nàng biết chí hướng của anh hai không nằm ở đây, nên từ nhỏ nàng đã cố gắng học hành, tri thông lễ nghĩa, tập tành mần ăn để sau này còn phụ giúp cha má, còn quản cái nhà này

Thở một hơi dài, Ngọc Mỹ đứng dậy bước về phòng, còn mớ sổ sách với mấy bản hợp đồng mần ăn cần phải xem xét kỹ lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro