Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi để điện thoại tiếp tục reo. Cố gắng giảm thiểu càng ít những gợn sóng ảnh hưởng càng tốt trong khi tôi vẫn còn phải ở đây. Đó là điều tốt nhất. Nhưng khi điện thoại đổ chuông mười lần, và một phút sau nó lại đổ chuông tiếp, tôi không còn lựa chọn nào khác và buộc phải bắt máy. Lỡ như người bên đầu dây bên kia bắt đầu lo lắng và chạy tới thì sao?

"Xin chào?"

"Làm gì mà cậu bắt máy lâu vậy?" Một giọng nữ trẻ hét vào mặt tôi.

"Tớ đang.. trong nhà tắm. Xin lỗi."

"Ồ. Vậy được rồi, ừm, tớ chuẩn bị xong rồi. Tớ sẽ đợi cậu ở trước hiên nhà."

"Đợi tớ sao?" Đây là ai? Và tại sao cô ấy lại phải chờ tôi?

"Đúng rồi. Đứng ở trước cửa nhà. Như cậu đã yêu cầu. Ralph?"

Cô ấy nghĩ tên tôi là Ralph sao?

"Tớ nghĩ là cậu gọi nhầm số rồi."

"Hài hước đấy Evelyn. Thực sự rất là vui nhộn." Cô ấy nói mà không có chút hài hước nào trong giọng điệu. "Mà có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Giọng cậu nghe khá mắc cười."

Fran. Frannie. Phim chiếu rạp. Viva las vegas."

"Chúng ta phải đi xem phim."

Không có tiếng trả lời đáp lại. Nhưng tôi lại nghe thấy một giọng nam giới nho nhỏ, bị bóp nghẽn ở bên đầu dây kia.

Đó là Ralph. Anh trai của Frannie, cũng là cậu trai mà tôi không muốn gặp.

"Hồi nãy cậu nói gì?"

"Không có gì Fran. Nghe này, tớ không nghĩ là mình có thể đi được. Tớ thật sự rất xin lỗi nhưng.. tớ cảm thấy trong người không khỏe lắm." Tôi còn khịt mũi để tạo hiệu ứng. "Tớ nghĩ có lẽ tớ bị cảm lạnh."

"Cảm lạnh? Vào mùa hè sao?" Gì cơ, cảm lạnh mùa hè vẫn chưa tồn tại ở thập niên sáu mươi?

"Ừm. Tớ thức dậy và cảm thấy sụt sịt mũi rồi nó càng lúc càng tệ."

"Chỉ có vậy? Bị sụt sịt mũi? Cậu định ở nhà vào tối thứ bảy chỉ vì bị chảy nước mũi? Cậu nói chuyện giống như bà của tớ vậy."

Chà. Cảm ơn rất nhiều. Tôi đặt mu bàn tay lên trán như thể cô ấy có thể nhìn thấy tôi, trước khi tôi nói ra lời tiếp theo. "Không chỉ có vậy. Tớ nghĩ tớ còn bị sốt nữa. Tớ thậm chí có thể lây bệnh cho người khác. Tớ thực sự nên ở nhà."

"Nhưng.. nếu vậy tớ cũng sẽ phải ở nhà vào thứ bảy, chỉ vì cậu có thể hắt hơi vào tớ? Tụi mình còn định đi ăn nữa mà, cậu đã hứa rồi, và tớ đang sắp chết đói này!"

Trời ạ. Dù cô nàng tên Frannie này là ai thì cô ấy cũng làm người khác cảm thấy rất khó chịu.

"Tớ thật sự xin lỗi Fran. Tại sao cậu không đi với Ralph?"

"Nếu cậu không đi thì tên đó cũng sẽ không hứng thú." Sự thất vọng buồn bã thể hiện qua từng câu chữ.

"Và bởi vì cậu không thể tới đón tớ, tớ sẽ phải mắc kẹt ở nhà và xem chương trình Hootenanny* với gia đình."

*Chương trình âm nhạc dân gian được biểu diễn bởi các ban nhạc khác nhau và đôi khi họ sẽ nhảy múa, phát sóng từ tháng 4 năm 1963 đến tháng 11 năm 1964.

Tôi đã phải nhịn cười trước cụm từ Hootenanny nhưng vô tình nó lại có tác dụng khiến giọng tôi nghe giống như một tiếng ho khan bị nghẹn lại.

"Hm.. Nếu như cậu đã bệnh nặng như vậy thì có lẽ cậu nên ở nhà."

"Tớ cũng nghĩ vậy."

"Ồ, ổn thôi." Giọng cô ấy không ổn chút nào, nghe giống như cô rất muốn đấm tôi ngay trong điện thoại

"Vậy lần sau nhé?"

"Chắc chắn rồi."

Sau đó có tiếng lạch cạch giống như chiếc điện thoại bị rơi xuống đất hoặc bị va đập vào tường, còn kèm theo giọng nói của nam giới bị bóp nghẽn lúc trước.

"Đưa đây.. không.. buông ra Ralph!"

Sau khoảng một đến hai giây, thì Frannie lại giành được quyền kiểm soát điện thoại một lần nữa.

"Được rồi Evie, Ralph đang làm tớ rất bực mình. Tớ phải đi vặn cổ tên đó đây."

Cô ấy cúp máy mà thậm chí không thèm nói tạm biệt.

Tại sao tôi lại kết bạn với người này? Cô ấy có vẻ là một người tồi tệ.

Sau đó tôi lại nghĩ đến khả năng cô ấy có thể biết về câu lạc bộ ấy. Như khi nào họ sẽ mở cửa, và liệu tối nay có tiệc khiêu vũ hay không? Sẽ mở vào lúc mấy giờ? Tôi đã nghĩ đến việc gọi lại cho cô, số điện thoại của cô đã nằm sẵn trong đầu tôi, nhưng đó chắc chắn không phải là một ý tưởng hay. Thứ nhất là tôi đang bị bệnh, tại sao tôi lại quan tâm liệu rằng có bữa tiệc khiêu vũ sẽ diễn ra vào tối nay không? Hơn nữa, lỡ như cô ấy gọi cho người khác, một người nào đó cũng có xe hơi, như thế cô sẽ không cần phải ở nhà ngồi ăn tối và xem TV với ba mẹ của cô trên chiếc ghế sofa tối nay, tôi không nên để ý tưởng ấy nảy ra trong đầu của cô. Rất có thể cô sẽ hứng thú đi nhảy hơn là xem một bộ phim điện ảnh. Và lỡ như cô ấy đến nơi và thấy tôi đã có mặt ở đó thay vì ở nhà cuộn mình trên giường, mọi chuyện có thể diễn biến theo hướng rất tồi tệ.

Tôi gọi điện vào số của câu lạc bộ một lần nữa nhưng nụ cười đã không còn nở trên môi như những lần trước. Việc quay số điện thoại đã không còn kì lạ hay thú vị nữa. Giờ thì nó trở nên khá phiền toái.

"Saturn and Sun."

"Xin chào. Đây có phải là Saturn and Sun không?"

"Đó là điều tôi mới vừa nói đấy cưng." Tôi không biết mình có nên khó chịu hay không khi bị gọi là cưng, thật khó để biết rằng tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ hay một người đàn ông. Có thể là một người đàn ông có giọng nói hơi lảnh lót hoặc là một người phụ nữ có giọng nói khàn khàn và hút hai gói thuốc lá một ngày.

"Phải. Ừm. Tối nay bên mình có tổ chức khiêu vũ không?"

"Tất nhiên là có. Sẽ tổ chức một lần vào mỗi tối thứ bảy hàng tuần."

"Tôi có thể hỏi mấy giờ thì mở cửa không?"

"Tám giờ."

"Và tôi có cần phải mang ảnh thẻ căn cước để vào hay không?"

"Ảnh gì cơ? Nghe này cưng, tôi còn rất nhiều việc phải làm, nếu đây là một trò chơi khăm.."

"Không thưa ngà- ưm. Không, đây không phải là một trò chơi khăm. Là do tôi sống ở bang khác, tôi xin lỗi. Có cần phải có phí vào c-...vé vào cửa không?"

"Một đô la. Và để tôi nhắc nhở em điều này, cách em nói chuyện, em có vẻ không giống như một thiếu niên và nếu như em trên hai mươi tuổi, dù là có ở ngoài thị trấn hay không thì em cũng sẽ không được vào."

"Tôi đã hiểu. Cảm ơn vì sự hỗ trợ."

"Vậy tạm biệt nhé."

"Tạm biệt."

Tôi hai mươi tuổi

Nhưng để chắc chắn, tôi tìm thấy chiếc ví của mình, nằm đúng nơi tôi đã luôn để, ở ngăn tủ cuối cùng phía dưới kệ bếp nhỏ.

Ảnh thẻ căn cước. Thật hài hước. Giấy phép lái xe của tôi là một mảnh giấy dày cỡ tấm bưu thiếp, không có hình ảnh, cũng không được ép mỏng. Tất cả đều là những thông tin được viết tay bằng bút bi mực xanh. Có ngày tháng, tên và địa chỉ, kèm một dòng chữ ký của nhân viên bên phát hành hoặc của cảnh sát khu vực. (của tôi được ký bới D.Wallace) một dấu mộc cho thấy tôi đã trả ba đô la, ngày sinh của tôi là ngày 11 tháng 4 năm 1944, và dòng thông tin về "Chủng tộc" được điền là w-f, là nữ da trắng. Đó là toàn bộ thông tin. Chiều cao thì sao? Ai thèm quan tâm. Màu mắt? Không cần thiết. Chữ ký? Ai cần thông tin này chứ. Và được đóng dấu trên những thông tin rất quan trọng này là một dòng chữ màu đỏ ghi "Giấy Phép Hoạt Động Ở Vị Trí Ghế Trước". Vậy là không được phép lái xe từ ghế sau. Đã hiểu.

Nhưng công bằng mà nói, vẫn có một dãy số bằng lái( hay nói chính xác là "số biên lai") không được viết bằng tay mà là in ra, nên ít nhất họ vẫn đang làm việc đó một cách nghiêm túc.

Lúc sáu giờ chiều, tôi đứng trước tấm gương toàn thân nằm ở đằng sau cửa tủ quần áo. Không tệ. Không tệ chút nào. Tôi đã chọn một chiếc đầm không tay có họa tiết paisley* màu tím và xanh lá, chiếc đầm dài phía trên đầu gối, nổi bật với màu vàng chủ đạo, phối cùng đôi giầy cao gót đế thấp cùng màu. Tôi đã không mặc trang phục nhiều màu sắc như vậy trừ khoảng thời gian còn bé và giờ thì tôi không biết tại sao. Tại sao những thứ này lại trở nên lỗi thời? Chỉ trong một vài năm nữa, những chiếc đầm nữ tính vui nhộn này hãy những đôi giày tinh tế kia sẽ bị thay thế thành quần jean ống loe xuềnh xoàng và giầy platform cồng kềnh giống như chân của Frankenstein. Thật là một bi kịch toàn diện.

*Họa tiết Paisley có nguồn gốc từ Ba Tư, rất phổ biến trong văn hóa của người Hindu. Đó là những hình ảnh mô phỏng hoa lá được cách điệu với những đường cong hay những hình khối xen kẽ nhau khá cầu kỳ, chi tiết và không kém phần tinh tế.

Tôi cảm thấy khó chịu, và vô cùng ngứa ngáy khi ngồi sau vô lăng của một chiếc xe hơi, bắt đầu khởi động xe mà không có lực của dây đai an toàn để giữ tôi cố định. Chiếc xe đầu tiên của tôi, chiếc Honda Civic 1983 màu đất cũ nát, là một chiếc xe số sàn và lúc đó tôi rất ghét nó, nhưng giờ thì tôi mừng vì điều này. Dù đã mười lăm năm trôi qua kể từ lần cuối tôi lái một chiếc xe hơi có hộp số tay, thế nhưng những kỹ năng cũ vẫn trở lại trong nháy mắt.

Trong khi lái xe trên đường, bài hát Chapel of love đang phát trên radio, một chiếc xe mui trần màu xanh lam với phần mui đã hạ xuống, chạy ngang cạnh tôi vài giây trước khi tăng tốc và vượt qua tôi. Trên xe có sáu cô gái trẻ và trên đài radio của họ, Mary Wells đang hát bài My Guy. Họ chạy ầm ầm trên đường phố với vận tốc ít nhất bốn mươi dặm trên giờ nhưng không có một sợi tóc nào bị rối tung. Chỉ riêng số lượng keo xịt tóc trên chiếc xe đó, chà. Dù có đội mũ bảo hiểm hay không thì khung cảnh hoàn hảo ấy với nhạc nền hoàn hảo ấy khiến trái tim tôi tràn ngập niềm vui. Đó là hình ảnh của sự ngây thơ. Của tuổi trẻ. Của một thế giới đầy hứa hẹn. Tất cả bọn họ đều nở nụ cười trong khi đang cố gắng hét vào mặt nhau. Không có di động, không phải lo lắng về các lượt like hay người theo dõi, không chụp ảnh để khoe với những người vô danh trên mạng, và phớt lờ những người bạn thực sự ngay trước mặt họ. Họ đang sống trong khoảnh khắc hiện tại.

Liệu thế giới này hay khoảng thời điểm này có tốt đẹp hơn, hay an toàn hơn thế giới mà tôi đã rời đi không? Chắc chắn là không. Nó trông có vẻ là như vậy, cũng thực sự là như vậy, nhưng chắc chắn không phải hoàn toàn là như vậy. Bởi thực tế rằng, ngay trong thời điểm này, ở đâu đó trên đất nước, tôi không nhớ cụ thể là ở đâu, nhưng Charles Manson* chỉ còn vài năm nữa là ra tù và đang chuẩn bị thành lập "gia đình" của hắn. Sẽ có rất nhiều cô gái ngây thơ vô tội bị mất tích. Những cô gái giống như những người trên chiếc xe đó. Tôi hi vọng họ sẽ có một buổi tối vui vẻ hôm nay. Và hy vọng rằng không ai trong số họ cảm thấy cần phải đi lang thang quá xa nơi này.

*Charles Manson là một tội phạm và nhạc sĩ người Mỹ, được biết tới khi cầm đầu băng nhóm Manson Family hoạt động tại vùng sa mạc vào cuối những năm 1960

Cách đó vài dãy nhà, tôi tạm dừng xe lại ở Texico, nơi một cậu thiếu niên mặc bộ đồ màu xám sẽ đổ đầy bình xăng và lau kính chắn gió cho tôi, trong khi tôi vào trong để mua một lon coca và bản đồ. Số tiền tổng cộng, bao gồm cả tiền xăng, tôi thanh toán bằng hai tờ một đô và được thối lại ba mươi lăm xu tiền lẻ.

Tôi gần như ra khỏi cửa mà không thú hút bất kỳ ánh mắt kỳ lạ nào. Chỉ là gần như. Bởi khi tôi suýt chút làm rách da tay vì cố gắng vặn nắp chai coca của mình. Người bán hàng, một người đàn ông cao gầy có chiếc mũi dài nhọn nhìn tôi một cách hài hước, rồi sau đó mới chỉ ngón tay khẳng khiu của ông ấy về phía dụng cụ để mở nắp chai được gắn trên mép cửa.

Sau đó thì mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió hơn.

Gần như là như vậy.

Tôi lái xe di chuyển từ trạm đỗ xăng rồi rẽ sang một bên đường, để có thể dành thời gian đọc bản đồ. Không quá phức tạp. Tôi đã quen với việc đọc bản đồ giấy thực tế. Có vẻ như câu lạc bộ nằm ở phía bắc thành phố Dallas. Phải đi qua một thị trấn nữa từ vị trí của tôi ở hiện tại. May mà tôi đã đi sớm trước một tiếng.

Hơn nữa tôi đã đến thành phố Dallas một vài lần trước đây, tôi đã nghĩ vậy trong khi lái xe ra đường và hướng đến đường cao tốc. Nhưng rõ ràng là sau mười phút tiến vào thành phố Dallas, Dallas của giữa thế kỷ 20 và Dallas của thế kỷ 21 hoàn toàn khác nhau một trời một vực. Những tòa nhà nổi bật mà tôi từng biết vẫn chưa tồn tại, chưa được xây dựng, và những tòa nhà mà tôi chưa từng thấy trước đây lại đang nằm ở nơi mà tôi biết là một không gian trống. Đường chân trời rất khác và có thể thấy rõ ràng có một công trình xây dựng khổng lồ đang diễn ra trên phần chính của hệ thống đường cao tốc. Nhưng trên hết, trong đầu tôi đang suy nghĩ nếu như đây là kết thúc, rằng tôi chỉ ở thế giới này đến hết đêm nay, tôi muốn ngắm nhìn hết tất cả mọi thứ. Muốn đọc từng bảng quảng cáo. Muốn nhìn mọi chiếc xe đầy màu sắc. Tôi muốn ngắm nhìn những người phụ nữ, hầu hết họ đều đang mặc váy, đầm và đi giày cao gót, và tất cả những người đàn ông, họ hầu hết đều đeo cà vạt và mặc quần tây, họ đang đi xung quanh đó. Trước các cửa hàng, đi thong thả trên vỉe hè, đi từ cửa xe đến phía trước nhà hàng hoặc rạp chiếu phim. Tôi muốn nhìn thấy những chiếc máy bay đang bay trên đỉnh đầu.

Vì vậy từ một chuyến đi đáng lẽ phải "thuận buồm xuôi gió". Tôi lại bị lạc đường.

Sau khi dừng xe ba lần để hỏi đường, tôi tấp vào bãi đỗ xe đã chật cứng của Saturn and Sun vào lúc 8 giờ 34 phút..

Giây phút mà tôi nhìn thấy nó, tòa nhà bằng gỗ hình vuông nhìn giống một ngôi trường với kỉ luật cứng nhắt hơn là một câu lạc bộ, tim tôi bắt đầu đập thình thịch và tay tôi trượt trên vô lăng, suýt tông vào một trong những chiếc ô tô đang đậu.

Cô ấy đang ở trong đó. Cô còn sống và đang ở đâu đó cách đây chỉ 40 feet. Cho đến tận lúc này, mọi thứ vẫn mơ hồ khó tin chuyện này đang thực sự diễn ra. Trong đầu tôi vẫn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ. Phải, và khi tôi đã rất gần điều đó thì ở giây tiếp theo tôi sẽ phải tỉnh dậy. Đó là cách mà những giấc mơ thường hay xảy ra. 

Nhưng tôi đã đậu xe ngay chỗ trống đầu tiên mà mình nhìn thấy và tôi đã không thức dậy. 

Tôi tắt động cơ rồi nhảy ra ngoài, chân của tôi chạm vào mặt đất và tôi vẫn ở đây. 

Tôi vừa vội vã bước đến cửa trước vừa thì thầm với chính bản thân mình, đừng tỉnh dậy, đừng tỉnh dậy. Tôi không để ý bất kỳ ai xung quanh mình, không nhìn thấy mặt trời đã lặn hơn nửa đường chân trời. Cũng không nhận ra có một người đã nhìn tôi từ trong khung cửa sổ, lúc này đang ở phía bên phải tôi.

"Em có nhớ mình quên gì không." Tôi nhận ra giọng nói khàn khàn đó.

"Vâng?"

"Phí vào cửa?" Là phụ nữ. Hóa ra đó là một người phụ nữ, khoảng chừng bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, khó có thể xác định chính xác được khi người đó đang nheo mắt đằng sau làn khói đang bốc ra từ điếu thuốc lá nằm trên tay phải của cô, cô ấy đang nói chuyện với tôi đằng sau khung cửa sổ. Không có tấm kính chắn giữa chúng tôi. Chỉ đơn giản là một khung cửa sổ mở, và đằng sau nó là quầy tính tiền với hộp đựng tiền bằng kim loại màu xám đang nằm ở trên. 

"Ồ, phải rồi. Tôi sẽ quay lại ngay." Vì vội vàng đi vào nơi này nên tôi đã để quên ví tiền ở trong xe. Tôi đang lãng phí thời gian. Tỉnh táo lại. 

Khi tôi quay trở lại, tôi đưa cho cô tờ đô la của mình.

"Em là người ở ngoài thị trấn phải không?" Cô ấy hỏi, tờ đô la đã nằm trong bàn tay sưng húp của cô. Bàn tay còn lại thì đang cầm một điếu thuốc lá mới. Làn khói cay nồng liên tục bốc lên thành từng dải ruy băng dày đặc và dường như bị hút vào ụ tóc đen bóng được búi cao trên đỉnh đầu của cô, giống như một miếng bọt biển. Tôi cố gắng để không nhăn mặt. Tôi không thể tưởng tượng nỗi mùi tóc của cô ấy sẽ như thế nào. Một hỗn hợp hương vị của khói và mười lon keo xịt tóc. Và cả mồ hôi nữa. Chậc. Hôm nay là một đêm nóng bức.

"Đúng vậy." Tôi trả lời.

"Em bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi." 

Cô ấy liếc nhìn tôi một giây và tôi ngay lập tức nhận ra sai lầm của mình. Nếu cô ấy nhìn yêu cầu kiểm chứng, muốn xem bằng lái xe của tôi, cô sẽ nhận ra tôi không phải là người ở bang khác. Thật ngốc nghếch. 

"Trông em không giống hai mươi tuổi." 

Ôi không.

Rất gần. Tôi đã ở rất gần rồi. Gần đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng giày dậm trên sàn ở phía sau cô ấy. Tại sao tôi lại nói dối chứ? Nhưng như vậy thì sao? Tôi nói dối là mình ở ngoài thị trấn, cô không định cấm tôi vào chỉ vì tôi đã nói dối đúng không?

"Giọng của em nghe lớn tuổi hơn trong điện thoại, nhưng em lại nhìn có vẻ trẻ hơn." 

Tôi giả bộ thể hiện nét tức giận trên khuôn mặt. "Tôi để bằng lái xe ở bên trong-"

"À." Cô ấy nói rồi vẫy tay trong không trung một cách lơ đãng, bụi rơi xuống quầy trước mặt cô.

"Vào đi. Đây là câu lạc bộ dành cho thiếu niên. Em trông trẻ hơn hai mươi tuổi nhưng không nhỏ đến thế đâu, vào chơi đi."

"Cảm ơn."

Trước khi tôi bước vào trong, tôi dừng lại để hít một hơi thật sâu, cố gắng để làm bản thân bình tĩnh lại. Một cơ hội. Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất. Tôi thấy hai bảng hiệu trước mặt mình, được dán ở vị trí tầm mắt có thể nhìn thấy được, chúng nằm liền kề nhau ở trên cánh cửa. Cái đầu tiên viết là PHỤ HUYNH ĐẾN ĐÓN CON MÌNH PHẢI ĐI CHUNG VỚI MỘT NGƯỜI KHÁC Ở GIỚI TÍNH NGƯỢC LẠI. Hm. Có vẻ thời đại này cũng không dễ dàng như tôi nghĩ. Bảng còn lại thì ghi MẶC BẤT CỨ THỨ GÌ BẠN THÍCH NHƯNG MẤY KẺ NHẾCH NHÁC THÌ SẼ PHẢI ĐI RA NGOÀI. 

Tiếng cười của tôi giúp tôi bình tĩnh trở lại trước khi tôi bắt đầu cầm nắm cửa và kéo ra.

Buổi khiêu vũ đang rất sôi nổi. Ban nhạc nằm ở phía sau của căn phòng, và gần như bị che khuất bởi tất cả những người có mặt trên sàn nhảy lát gỗ. Tôi chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của ba người trong ban nhạc nhưng tôi vẫn có thể nghe rõ tiếng của họ. Lúc này, họ đang chơi một bài nhạc khá nhanh mà tôi không biết đó là bài gì, nhưng có vẻ như những người khác đều biết, thông qua những tiếng vỗ tay giòn rã hay tiếng dậm chân trên sàn và những điệu xoay tròn. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Buổi khiêu vũ không tệ như tôi nghĩ. Khi tôi nghe cụm từ "trẻ em", tôi nghĩ tôi sẽ phải đến một nơi đầy những học sinh trung học cơ sở. Những đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Điều này sẽ làm tôi không được thoải mái. Nhưng hầu hết những người tôi thấy ở đây ít nhất là mười sáu tuổi và gần như đều trông lớn hơn mười bảy tuổi. Các chàng trai, có phong cách ăn mặc giống George, hàng xóm tôi, cắt tóc ngắn rẽ ngôi gọn gàng và vuốt keo sáng bóng. Họ mặc quần tây và đeo nơ. Một số người còn mặc vest, mặc dù căn phòng khá nóng và không có máy điều hòa, chỉ có một chiếc quạt lớn công nghiệp đang quay tít ở trong góc phòng ở phía bên phải tôi. Những cô gái đều mặc những trang phục sáng màu, là kiểu đầm ngắn và giày đế thấp mà tôi đã nhìn thấy trong tủ quần áo, nhưng không phải là tất cả. Một số người ăn mặc kín đáo hơn, váy dài hơn và áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, đeo thêm ruy băng trên tóc, nhưng không có ai mặc quần. Và cũng không thấy ai mặc quần jean và giày thể thao ở đây. Bởi vì những kẻ nhếch nhác thì không được vào. 

Tôi đứng ngay bên trong cửa nhìn những người đang nhảy, nhìn những đứa trẻ đang ngồi trên dãy ghế ở một bên để tìm kiếm bóng dáng của cô ấy. Ánh đèn trong phòng tờ mờ nhưng không quá tối. Đây có phải là để ngăn chặn các hành vi mờ ám? Ví dụ như âu yếm ở một góc tối nào đó? Hoặc uống trộm từng ngụm rượu. 

Âm nhạc càng lúc càng mãnh liệt cho đến khi nó kết thúc ở nốt cao trào. 

Tất cả những người nhảy ở xung quanh đó đều dừng lại và vỗ tay. Một số còn huýt sáo, vài người lại reo hò hoan hô. Hầu hết những người khác đang đưa tay lau khô mồ hôi nhễ nhại trên trán.

"Được rồi. Bài tiếp theo," Một giọng trẻ vang lên từ những chiếc loa có hình dạng kỳ lạ, mà tôi nhìn thấy chúng được gắn trên hai hoặc ba cây cột khắp căn phòng. "có tên là-"

Mọi thứ sau đó đều tan biến. Tôi không nghe thấy bài hát tiếp theo có tên là gì, và tôi cũng không quan tâm.

Bọn trẻ đang chờ đợi để quay lại hoạt động mà họ muốn làm ở nơi này, họ đang đứng đủ xa và đủ rộng để tôi có thể nhìn thấy ở ngay vị trí chính giữa họ. 

Một dáng người đang ngồi ở phía đằng xa, đôi mắt cô hướng về phía ban nhạc, đó chính là Judy. 

Tôi có thể nhận ra khuôn mặt cô dù ở bất kỳ đâu. 

Tôi đã đến đây để tìm những câu trả lời. Để trả lời cho câu hỏi nào? Tôi không rõ nữa, chỉ là đơn giản những.. câu hỏi. 

Tôi muốn đến đây với lý do duy nhất là nếu tôi có được những câu trả lời ấy, thì tôi muốn biết liệu bản thân có thoát khỏi cảm giác đau buồn, mất mát không cách nào giải thích được từ khoảnh khắc tôi nghe thấy bài hát ấy hay không. 

Ở giây phút hiện tại, tôi cảm thấy mình không cần phải nói chuyện với cô để biết được điều đó. 

Bởi cảm giác ấy đã biến mất. Chỉ trong một cái chớp mắt. Ngay giây phút tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy. 

Nhưng nó lại bị thay thế bởi một thứ khác. 

Một cảm giác thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả lúc trước.

Cảm giác ấy dữ dội đến mức tôi không còn cảm thấy nghi ngờ về bất cứ điều gì nữa. 

Tôi thuộc về nơi này. 

Và tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro