Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại bàn đã làm tôi tỉnh giấc. 

Tôi thậm chí không có thời gian để nghĩ xem mình đang ở đâu. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là: Judith.

"Xin chào?"

"Evelyn, bé con, là mẹ đây. Con có ổn không?"

Một luồn cảm xúc mạnh mẽ đột ngột dâng trào ập đến bên trong bản thân, khiến tôi suýt chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất và không thể nói nên lời trong một giây. 

"Evelyn?" 

"Vâng.. vâng. Xin lỗi, con ổn mà mẹ."

"Ồ, vậy thì tốt. Chỉ là mẹ có hơi lo lắng cho con, con không có mặt ở nhà thờ và Frannie nói với bố mẹ rằng con đã hoãn cuộc hẹn với cô bé ngày hôm qua vì bị bệnh."

Chết tiệt, có vấn đề gì với cô nàng tên Frannie này vậy. 

"Vâng, đó là sự thật. Nhưng con không bệnh nặng đến vậy, chỉ là không đủ khỏe đi ra khỏi nhà. Hôm nay con đã cảm thấy đỡ hơn." 

"Nhưng vẫn không đủ khỏe để đi nhà thờ à?"  

Ồ.

"Chắc là con đã quên đặt báo thức."

"Được rồi. Mẹ tin Chúa sẽ tha thứ cho con bởi vì con bị bệnh. Tuy nhiên, mục sư Hayes có thể sẽ không dễ tha thứ như vậy. Nhưng con không cần lo lắng về ông ấy. Con không phải trả lời bất kỳ ai ngoại trừ Ngài."

Mắt tôi lại đột nhiên rưng rưng muốn bật khóc, tôi có thể cảm nhận được tình yêu chân thành và vô điều kiện của người phụ nữ này dành cho con gái của bà. Cảm nhận được điều ấy ngay giây phút tôi nghe thấy âm thanh đầu tiên trong giọng nói của bà. Hàng ngàn những ký ức, hình ảnh và những âm thanh, mùi vị, xúc giác đã tràn ngập vào lòng tôi như một dòng nước ấm. Bà chưa bao giờ bỏ lỡ một đêm nào không ôm tôi vào lòng, để hôn tôi chúc ngủ ngon, thậm chí sẽ nằm cuộn tròn ở trên giường cùng tôi cho đến khi tôi thiếp đi, nếu tôi yêu cầu bà mỗi khi cảm thấy sợ bóng đêm. Cho đến tận khi, tôi nói rằng bản thân quá lớn cho điều này và yêu cầu bà dừng lại. (Tại sao phải dừng lại? Không ai là quá lớn cho những cái ôm) Mùi hương bánh kếp và xi-rô tỏa ra từ phòng bếp mỗi buổi sáng trong suốt hai tháng liền khi tôi trải qua giai đoạn mà trẻ con thường tuyên bố rằng chúng sẽ không ăn gì khác ngoại trừ một món ăn yêu thích nào đó. Cảm giác mềm mại từ chiếc áo khoác bồng bềnh màu hồng của bà, hay mùi hương của lớp phấn thơm trên làn da bà, vào ngày bà đã ôm tôi vào lòng khi tôi chạy vào nhà khóc nức nở sau khi chứng kiến con mèo nhà hàng xóm bị xe tông. Bà đã ôm lấy tôi, đầu tôi tựa vào ngực bà, tay bà xoa đầu tôi cho đến khi những tiếng nức nở chỉ còn là tiếng thút thít, sau đó bà sẽ lấy tay lau nước mắt cho tôi. Chưa một lần nào, bà nói với tôi rằng tôi thật ngu ngốc, và tôi cần phải cứng rắn hơn, hay tôi đang hành động lố bịch. 

Tôi biết mình đã bỏ lỡ một vài điều trong cuộc sống, một số trải nghiệm nhất định, chẳng hạn như có một người mẹ tử tế. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ nó lại nhiều đến vậy. 

"Vâng, thưa mẹ."

"Giọng của con nghe lạ vậy. Con có chắc là mình đã khỏe hơn chứ?"

Tôi hắng giọng, lấy tay dụi mắt rồi tiếp tục nói.

"Vâng, con nói thật. Con cảm thấy ổn mà. Con đã khỏe hơn nhiều."

"Đủ khỏe để đến quán Carver's sao? Bố mẹ vừa mới gọi món xong." 

Thực ra là có, tôi rất muốn lái xe đến quán cà phê Carver's, tôi biết nó nằm ở đâu, chúng tôi đã đến đó hàng trăm lần. Ngay sau khi kết thúc buổi lễ nhà thờ, đi cùng với một nửa nhóm người trong giáo đoàn. Tôi sẽ ngồi cùng bố mẹ, ăn món trứng omelet hoặc là một bát cháo yến mạch với trái cây tươi trộn cùng. Tất cả những ký ức về những buổi dã ngoại, buổi sáng lễ Giáng sinh, những kỳ nghỉ ở bãi biển và ngày sinh nhật. Lần này tôi đã không còn bận tâm nữa khi mẹ đặt tay lên lưng tôi, để chỉnh lại tư thế ngồi cho tôi. Bởi vì tôi biết bà sẽ làm vậy. Bà luôn làm vậy. 

Mặc dù tôi rất muốn đến quán cà phê, nhưng tôi cũng biết đây không phải là ý hay.

"Không, thưa mẹ. Mẹ ăn ngon miệng nhé. Hiện tại con còn chưa thay đồ nữa, đồ ăn sẽ nguội mất khi con đến nơi."

"Được rồi, bé con. Mẹ phải cúp máy đây, bởi vì còn những người khác đang đứng xếp hàng chờ điện thoại nữa. Hãy gọi cho mẹ nếu con cần thứ gì, bố mẹ sẽ về thẳng nhà sau khi ăn xong."

"Con biết rồi. Và mẹ ơi?"

"Mẹ đang nghe đây?"

"Cảm ơn vì đã gọi điện hỏi thăm con."

"Tất nhiên rồi. Tạm biệt, Evelyn."

Tôi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế sofa trong vòng vài phút mới bắt đầu dần bừng tỉnh trở lại. Cuối cùng, tôi cũng nhận ra rằng bản thân đã hoàn toàn làm được, tôi đã vượt qua đêm trước. Và tôi vẫn đang ở đây. 

"Cảm ơn." Tôi lên tiếng, hướng mặt về phía trần nhà, mặc dù tôi vẫn chưa thấy bất cứ dấu hiệu nào của ngài Smith, về việc anh đang ở đây và đang lắng nghe điều tôi nói.

Chiếc dây điện thoại chỉ đủ dài để tôi kéo cái bàn, mà chiếc điện thoại được đặt ở phía trên, gần hơn nhà vệ sinh được vài feet, vì vậy tôi quyết định sẽ tắm nhanh nhất có thể. Và cứ cách vài phút lại tắt vòi nước một lần để lắng nghe tiếng chuông điện thoại. Tôi cũng làm điều tương tự với cái quạt trong khi ngồi phơi khô và chải tóc. Tắt. Lắng nghe. Bật. Chải tóc. Tắt. Lắng nghe. Không có âm thanh nào.

Tất nhiên là sẽ không có tiếng chuông nào. Dù sao chúng tôi cũng chỉ mới vừa gặp nhau thôi. Tại sao cô lại gọi cho tôi vào buổi sáng ngày hôm sau? Rất có khả năng cô sẽ không bao giờ gọi đến. Nó có thể là một trong những trường hợp kiểu như, này chúng ta nên gặp lại nhau lần tới, những điều mà bạn nói với một người nào đó mới gặp trong các bữa tiệc, và lại hối hận vào ngày hôm sau.

Nhưng bạn không bao giờ biết chắc được.

Và dù sao tôi cũng đã có số điện thoại của cô. Tôi chỉ phải kiên nhẫn một chút. Phải chờ ít nhất đến khi mặt trời lặn. Khi đó tôi hẳn đã nghĩ ra một lý do đủ chính đáng để gọi cho cô. Và nếu tôi quá tuyệt vọng thì lý do về bệnh quai bị sẽ là phương án cuối cùng. Dù sao đó chỉ là một lời cảnh báo giả. Nên không cần phải quá căng thẳng.

Sau khi hoạch định kế sách trong đầu, tôi thư giãn và nấu cho bản thân món trứng omelet với thật nhiều giăm bông và phô mai, thêm vài lát bánh mì nướng, và cả cà phê nữa. Rồi ăn hết tất cả nhưng thứ đó trong khi xem chương trình Jeopardy! trên TV. Tôi không ngờ rằng chương trình yêu thích của tôi lại có tuổi đời lâu như vậy. Tôi thậm chí nghi ngờ Alex Trebek trong hình dáng cậu bé mười tuổi sẽ bước vào trường quay với thẻ mục lục trên tay, nhưng hóa ra nó lại được dẫn bởi một người đàn ông tên là Art Fleming. Hoặc là Bart Fleming. Tôi không thể chắc chắn về điều này bởi chiếc TV cứ kêu rè rè mỗi khi có một chiếc ô tô chạy ngang qua. Tôi đang chuẩn bị tiến lên để đập vào một bên của đầu TV thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. 

"Xin chào?"

"Xin chào. Tôi có thể nói chuyện với Evelyn được không?"

"Chào em, Judith. Chị đang nghe máy đây. Chị là Evelyn."

"Chào chị. Làm sao chị biết đó là em?"

"Chị có thể nhận ra giọng nói của em."

"Thật sao? Chắc hẳn chị có một trí nhớ rất tốt."

"Phải. Chị đoán là vậy." Hãy lấy lý do đó thay vì sự thật là tôi đã nghe giọng của cô hàng trăm lần trong tuần vừa qua. Chính là chất giọng ở hiện tại, nữ tính và ngọt ngào, cả chất giọng hai mươi năm nữa, trầm hơn và có hơi chút khàn khàn. 

"Ừm. Chà, em hi vọng em sẽ không làm phiền chị, nhưng không biết là chị có đang đói bụng không?" 

Tôi ngước mắt nhìn về phía chiếc dĩa trống trên bàn ăn, rồi quay người trở lại.

"Chị đang đói bụng quá trời quá đất đây."

--

Tôi vội vàng đi thay quần áo, lần này tôi diện một chiếc đầm không tay màu trắng có họa tiết bông hồng xanh, phối kèm với đôi guốc xanh dương cùng màu, rồi sau đó tôi đứng ở trước cửa sổ, ngóng trông qua tấm rèm venetian, chờ đợi cô. 

Judith đề xuất bản thân sẽ lái xe vì nhà tôi nằm ở giữa nhà của cô ấy và quán ăn mà cô gợi ý, vì vậy tôi không có lý do gì để từ chối. Thế nhưng tôi vẫn phải chờ đợi một khoảng thời gian, dù chỉ tốn vài phút để lái xe đến đây. Tôi liên tục nhìn đồng hồ đeo tay trong khi nhìn ra con đường sát bãi cỏ bên ngoài. Và mỗi khi có một chiếc ô tô chạy đến gần, tim tôi lại đập thình thịch, để rồi thấy thất vọng khi nhận ra nó chỉ đi ngang qua. 

"Im đi, Janice." Tôi lầm bầm với bản thân mình. Không phải do chuyến du hành thời gian làm cho tôi bị loạn trí, nhưng nếu bạn tôi đang có mặt ở đây, cô ấy nhất định sẽ khoanh tay trước ngực và nở một nụ cười hả hê. "Không nghĩ việc chờ đợi lại tồi tệ như vậy phải không?" 

Cảm giác giống như đã vài tiếng trôi qua nhưng thực tế chỉ mất hai mười phút và cô đến rất đúng giờ. 

"Chắc chị sẽ cảm thấy khá kì lạ khi em gọi điện thoại cho chị ngay khi chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau." Judith lên tiếng trong lúc lái xe ra khỏi bãi đậu trước nhà tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô cũng mặc đầm giống mình. Đó là một chiếc đầm màu xanh nhạt, trùng với màu mắt của cô. Trước đó, tôi đã cảm thấy lo lắng rằng mình ăn mặc quá lố, lúc nhìn thấy một nhóm những cô gái trẻ đi ngang nhà mình lúc đứng gần cửa sổ để chờ đợi. Cả bốn người đều mặt quần, một người trong số đó còn mặc quần jean. 

"Không, chị không nghĩ vậy. Thực ra chị cảm thấy khá mừng vì em đã gọi, nếu không chị cũng sẽ kẹt ở nhà và xem As The World Turns."

"Chị có thường xem bộ phim ấy không?" Cô lịch sự dè dặt hỏi, phòng ngừa khả năng tôi là fan hâm mộ của bộ phim này, nhưng tôi có thể đoán được, thông qua cái nhíu mày của cô, hẳn là một hành động trong vô thức, là cô chắc chắn không phải tín đồ của bộ phim này. Vì vậy tôi cũng thành thực với cô ấy. 

"Không, chị không thích xem phim truyền hình dài tập. Đó giờ vẫn vậy." 

"Em cũng vậy. Em nghĩ mấy cái phim đó khá ngớ ngẩn."

Cô tiếp tục với câu chuyện, rằng lý do cô gọi điện thoại tôi là bởi vì hầu hết những người bạn nữ mà cô chơi cùng, đều đã kết hôn sau khi tốt nghiệp trung học. Hai người trong số đó đã kết hôn ngay trong tuần ấy. Họ vẫn gọi điện thoại và mời cô đi chơi, nhưng mọi thứ cũng không còn như trước đây. Chủ đề nóng bỏng của những cuộc gặp mặt là hôn nhân, em bé và hàng rào cọc trắng. Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, họ bắt đầu nhìn Judith với ánh mắt thương hại. Một cô gái tội nghiệp, đã mười chín tuổi nhưng thậm chí còn chưa đính hôn. Nếu như cô không nhanh chóng kiếm một người đàn ông, thì mọi chuyện sẽ là quá muộn. Vì vậy cô không còn gặp họ nhiều như trước đây, cứ thế hai phía dần trở nên xa cách. 

"Em nghĩ thật vớ vẩn khi phải ràng buộc bản thân sớm như vậy."

Chắc chắn là vậy, hóa ra đó là lý do tại sao cô không kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp trung học, như những người bạn học của mình, hay giống như tất cả những người bạn học của tôi. Như cách mà tất cả mọi người mong đợi cô. Thật khó để kiềm nén đi vẻ thích thú trên khuôn mặt của mình trong khi gật đầu, vô tình cô ấy lại hiểu sai biểu cảm của tôi. 

"Ôi không, có phải em đã xúc phạm chị? Chị đã đính hôn rồi phải không?"

"Cái gì? Không. Chị thậm chí còn không hẹn hò với ai, chứ đừng nói đến chuyện đính hôn." Tôi không biết liệu đây có phải sự thật hay không. Điều tối thiểu tôi có thể làm là không tò mò vào mấy khía cạnh chuyện cá nhân của Evelyn. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu một chàng trai đến nhà và đòi hỏi.. những chuyện đó. Làm sao tôi có thể giải quyết những tình huống như vậy. 

"Ồ."

"Ừ, mẹ chị không vui lắm về điều đó, nhưng bà cố gắng không cằn nhằn quá nhiều."

"Ôi trời." Cô ấy nói, hơi ngửa đầu ra sau, nhưng không xa đến mức không để mắt đến đường đi. "Chị như thế là may mắn đấy. Không có ngày nào mà mẹ không nói với em rằng em cần phải dừng việc ca hát vô nghĩa này lại và kiếm cho mình một tấm chồng trước khi quá muộn."

"Và mẹ em cho rằng như thế nào là quá muộn?"

"Xét theo mức độ nghiêm trọng như cách bà ấy nói thì em đoán rằng ở độ tuổi hai mươi hoặc hai mươi mốt, tốt nhất là em nên bắt đầu may một tấm vải liệm.*"

"Chà tưởng tượng thử xem, một người phụ nữ độc thân* hai mươi mốt tuổi, như thế chị chỉ còn không đến nửa năm, có lẽ chị phải nhanh chóng vào cuộc thôi."

*trong nguyên tác tác giả dùng từ "spinster" là một thuật ngữ mang ý nghĩa miệt thị, chỉ những phụ nữ chưa kết hôn, và có số tuổi lớn hơn khoảng độ tuổi mà phụ nữ thường kết hôn, giống cụm từ "lỡ thì" ở VN. Nhưng trước đây từ "spinster" cũng có nghĩa là những người phụ nữ có nghề nghiệp là quay vải.  

Khi chúng tôi bước vào cửa tiệm, đó là một quán ăn có tên là Nhà ăn của Lou, tôi có thể nhận thấy rằng hầu hết những người đi nhà thờ trước đó đều đã ăn xong và bắt đầu rời đi, trở về nhà. Khoảng thời gian này, có lẽ họ sẽ trở về để đi thăm người thân hoặc đi cắt cỏ, hoặc trở về để rửa xe ô tô. Chỉ trừ một số những nhóm trẻ hơn vẫn còn ở lại, uống bia mạch nha, nước ngọt và ăn khoai tây chiên. Một vài người vẫn còn mặc bộ đồ lúc đi nhà thờ, một số khác đã về nhà thay đồ, nên có vài cô gái đang mặc quần, còn các chàng trai hiện tại đã có đủ can đảm để cởi bỏ bộ vest và mặc những bộ đồ luộm thuộm hơn như áo sơ mi ngắn tay, cài cúc lên trên cùng và đóng thùng. Can đảm ở thời đại này là như vậy.

Tuy nhiên vẫn có vài người lớn tuổi hơn chưa rời đi. Một vài người đàn ông đang ngồi ở gần quầy, trên năm chiếc ghế đẩu, vừa nhấm nháp cà phê vừa ăn những lát bánh ngọt. Và hút thuốc. Thỉnh thoảng họ sẽ gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn nằm kế bên dĩa ăn, thế nhưng điếu thuốc của họ vẫn được kẹp chặt giữa ngón trỏ và ngón giữa trong suốt khoảng thời gian đó. Đó là một quá trình lặp đi lặp lại, nhấm nháp, hút thuốc, cắn, nhai, hút thuốc, nhấm nháp, hút thuốc. Ngay cả người đầu bếp, khoảng năm mươi tuổi, có mái tóc xoăn nhẹ và màu hạt tiêu ở hai bên thái dương, cánh tay ông gầy guộc nhưng lại có bụng phệ, người mà tôi đoán chính là "Lou", ông cũng đang ngậm điếu thuốc lá trên môi trong khi lật bánh mì kẹp thịt trên vỉ nướng. 

Tương tự như vậy là hai cặp vợ chồng lớn tuổi khác, một cặp khoảng ba mươi tuổi và cặp còn lại nằm trong khoảng giữa tuổi bốn mươi, cũng đang vừa ăn vừa hút thuốc lá. Tôi khá ngạc nhiên khi không thấy có bất kì thiếu niên nào hút thuốc. Ngoài việc cầm nĩa và thìa thì họ không cầm thêm thứ gì nữa. Ngoại trừ một cậu trai tóc đỏ mặt đầy mụn đang ngồi cùng ba cô gái khác. Vì vậy lý do chính hẳn là muốn gây ấn tượng với các quý cô nhiều hơn là do bị nghiện nicotine. 

Đáng lẽ khi nãy tôi nên dùng từ nhẹ nhàng hơn. Tôi gần như không đói một chút nào. Vì vậy, mùi khói thuốc lá, bốn quả trứng omelet mà tôi vừa ăn chưa đầy một giờ trước và cả cảm giác vừa hưng phấn vừa căng thẳng mà tôi vẫn đang cảm thấy ở hiện tại khi được ở chung một chỗ với Judith, tất cả những yếu tố trên, chúng đều đang chống lại tôi. 

Ngay khi đồ ăn của chúng tôi được bưng đến, của tôi là một chiếc bánh kẹp burger nhỏ nhất có trong thực đơn (đã tiêu tốn của tôi một con số khổng lồ là 55 cents) và thêm một chiếc bánh kẹp burger phô mai với khoai tây chiên cho Judith (thêm 15 cents nữa, như thể chúng tôi là được làm từ tiền). Tôi không chắc rằng liệu bản thân có thể ăn nỗi được vài miếng hay không. Và lúc tôi vô tình nhìn về phía quầy khu vực bếp, nơi ông Lou đang hút phì phèo điếu thuốc, bụng tôi liền quặn lên. Ăn một chiếc bánh kẹp burger béo ngậy trong khi bụng no đã là một vấn đề, ăn một chiếc bánh kẹp burger béo ngậy và còn kèm thêm mùi tro thuốc lại là một vấn đề khác.

May mắn là có một chuyện khác xảy ra tạm thời đánh lạc hướng tôi khỏi ý nghĩ đó. Lúc Judith gọi một ly "Pepsi-cola khổng lồ" cùng với bánh kẹp burger và khoai tây chiên, tôi đã tưởng tượng ra một cái hộp, giống cái hộp đựng bắp rang được bán trong các rạp chiếu phim. Nhưng khi Betty, người phục vụ bàn của chúng tôi, bưng đến một chiếc ly có hình ngôi sao màu đỏ với dòng chữ màu trắng được viết ở chính giữa nó là "16 ounce*!" Mười sáu ounce. Kèm theo dấu chấm thang! Tôi không biết như thế nào mới gọi là ly "khổng lồ" ở năm 2010, mặc dù tôi không uống nhiều nước ngọt nhưng tôi biết chắc chắn cái ly đó thậm chí không đến 16 ounce. Tách cà phê buổi sáng của tôi ngày hôm trước (và cả ở năm mươi năm sau) đã là 20 ounce. 

*ounce là một đơn vị đo lường phổ biến nhất ở Mỹ. 16 ounces = 473 ml ~ cỡ một chai aquafina 500ml, 20 ounces = 591 ml

"Nó có hơi nhiều nước ngọt quá phải không?"

Cô ấy đã hiểu nhầm cái nhìn của tôi từ "chỉ có nhiêu đó?" thành "trời ơi, em định uống hết đống đó sao?" và có lẽ nghĩ rằng tôi đang phán xét cô, nên tôi nhanh chóng lên tiếng xóa bỏ hiểu lầm. 

"Không, không phải vậy. Chị chỉ nghĩ rằng với giá 25 cents thì nó phải gấp đôi như vậy."

"Gấp đôi sao?" Khuôn mặt cô trông kinh hoàng. "Ai có thể uống nhiều nước ngọt như vậy chứ?"

"Đúng là không thể nào nhỉ?" 

Cô lắc đầu rồi nhìn lướt qua mặt bàn. 

"Cô ấy quên bưng ly của chị rồi."

"Ồ, cô ấy không có quên. Chị uống ly này là đủ rồi." Tôi nói rồi với tay cầm lấy cốc nước lọc của mình. 

"Chỉ nước lọc thôi?"

Tôi liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng nhận thấy tất cả mọi người, ngay cả cặp vợ chồng ngoài bốn mươi kia đều uống nhiều loại đồ uống khác nhau, ngoại trừ nước lọc. Coca. Pepsi. Grape Crush. Một cô gái có mái tóc giống Judith đang uống một cốc Diet Pepsi. Tôi đã nhìn thấy nó trên menu. "Hãy thử loại Pepsi-cola dành cho người ăn kiêng hoàn toàn mới! Ngọt nhưng không calo!" Điều này khiến tôi cảm thấy buồn. Tôi đã nghĩ rằng thời đại sẽ nhanh chóng thay đổi từ thời điểm này. Một số thứ chắc chắn sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, nhưng không phải là tất cả. 

Tôi có uống một chai coca vào ngày hôm qua. Tôi rất ít khi uống nước ngọt, mặc dù tôi biết rằng chai coca ngày hôm qua không phải là loại chứa xi-rô ngô fructose cao*, vì vậy sẽ không gây hại gì nếu như tôi muốn uống thêm một chai nữa, nó chỉ chứa loại đường mía lành mạnh kiểu cũ. Tuy nhiên, tôi biết công thức này sẽ không duy trì mãi mãi, thậm chí không đến một thập kỉ nữa, vì vậy không cần thiết phải tạo thêm một thói quen mới. 

*chất tạo ngọt làm từ tinh bột ngô

"Ừm, chị không phải là người thích uống nước ngọt." Tốt nhất là nên thành thật ở hiện tại.

"Hm."

Judith ăn một miếng khoai tây rồi sau đó cắn chiếc bánh kẹp burger phô mai của mình. Còn tôi thì đang cố gắng ăn bánh kẹp burger của bản thân, ngay lúc ấy một củ cà rốt khổng lồ mặc áo ngực màu trắng đột nhiên xông vào cửa kính to lớn ở trước mặt tôi. Sau khoảng một giây quan sát căn phòng, củ cà rốt nhìn chằm chằm về phía tôi rồi sau đó gọi tên tôi.

"Evelyn?"

Chúa ơi. Frannie.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro