Chương 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi ngồi xuống, tôi có thể nghe thấy mùi hương nước hoa thoang thoảng của cô. Cả mùi keo xịt tóc nữa, chắc chắn cô đã sử dụng rất nhiều keo xịt tóc, nhưng bên cạnh mùi hóa chất nồng gắt ấy, còn có mùi hương nhẹ nhàng nữ tính giúp đôi chân tôi thôi cảm thấy run rẩy như lúc ban đầu.

"Mà có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải em đã đá một trong những anh chàng trong ban nhạc nên đây là sự trả thù của họ?"

"Ý chị là sao?"

Tôi gật đầu về phía sân khấu, nơi ban nhạc "The Bobby's" (dựa theo dòng chữ trên tờ giấy được viết bằng tay của họ dán lên mặt trống) lúc này đang trình diễn một bài nhạc dance khác. Cá nhân tôi thấy bài hát nghe dở tệ, nhưng sàn nhảy lại một lần nữa trở nên đông đúc người, có lẽ chỉ mình tôi cảm thấy vậy? Nhưng một phần lý do là vì tôi cũng đứng về phía cô ấy nhiều hơn. 

"Chị cảm thấy họ dường như không vui lắm trước sự hiện diện của em trên sân khấu."

"Điều ấy rõ ràng như vậy sao?" cô hỏi lại, như thể đó là một điều rất bất ngờ.

"Ừm. Đúng vậy."

"Ồ. Chà, không. Em không có chia tay với ai trong nhóm họ. Đó là do chú Norman của em, ông ấy là nha sĩ của gia đình Peter." Cô trả lời rồi chỉ tay về phía tay trống.

"Chú đã sắp xếp buổi biểu diễn này, chú vẫn luôn ủng hộ em. Chú biết em rất muốn trở thành ca sĩ."

"Vì vậy đây là một cơ hội mà chú xin cho em?"

"Đúng vậy."

"Nếu vậy tại sao họ lại tỏ thái độ buồn bực như vậy trong khi em chỉ hát có một bài?"

Và tại sao cô chưa bao giờ chỉ trích họ trong bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của bản thân? Cô ấy cứ cho rằng buổi biểu diễn thất bại là do bản thân cô, trong khi rõ ràng không phải là như vậy. Cô đã có cơ hội khi đang nổi tiếng và có được sự quan tâm từ công chúng, cô đã có thể vạch trần hành vi xấu tính của những anh chàng này. Hãy cho bọn họ thấy rằng cô ấy thành công và họ rõ ràng không đạt được điều đó. (Dù sao cũng không có ai nghe nói về nhóm "The Bobby's" Họ còn không sử dụng dấu nháy đơn đúng cách) Nhưng cô chưa bao giờ làm vậy. Tại sao chứ? 

Cô nhẹ nhúng vai. "Bởi vì để đặt chỗ ở một trong những câu lạc bộ như thế này thật sự rất khó, có rất nhiều cạnh tranh. Chị không muốn một ai đó làm tốn thời gian của mình, bởi đôi khi sẽ có những người làm bên các hãng thu âm đến để nghe các ban nhạc mới, để tìm kiếm tài năng trẻ. Trong một vài dịp, họ sẽ đồng ý thu âm và ký hợp đồng với hãng."

"À.. Chị đã hiểu rồi. Vì vậy nếu có một ai đó đến đây và em đang hát trên sân khấu, nhưng em lại không phải là ca sĩ trong ban nhạc họ.."

"Chính là như vậy."

"Thế nhưng hành động của họ vẫn rất xấu tính."

"Không sao đâu chị. Họ cho em một cơ hội đã là rất tốt rồi." Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô chưa bao giờ nói xấu bọn họ. Vì đơn giản cô là một Tenderheart Care Bear*.

*cụm từ chỉ những người dịu dàng, nhẹ nhàng, thích thể hiện tình cảm, quan tâm đối với những người xung quanh. 

"Và đó có phải là một bài hát do em sáng tác?" 

Tôi biết là cô không sáng tác bài hát này, tôi chỉ đang cố gắng mở rộng cuộc trò chuyện của cả hai. Nhưng ngay khi câu nói ấy vừa thoát ra khỏi cửa miệng, tôi lập tức nhận ra sai lầm của mình.

"Không." Cô trả lời, quay mặt sang nhìn tôi một cách khó hiểu. "Có phải em đã hát tệ đến mức chị không nhận ra đó là bài nào? Bài hát này được phát rất nhiều lần trên đài radio vào năm ngoái." 

May mắn thay, cái nhìn bối rối của cô nhanh chóng chuyển biến thành một nụ cười tinh nghịch vui vẻ. "Chị rõ ràng đã biết."

Tôi đáp lại bằng một nụ cười. "Tất nhiên là chị biết. Chị chỉ đang muốn trêu đùa em thôi, cố làm em vui lên."

Tôi cần phải cẩn thận hơn. 

"Em rất muốn hát một trong những bài hát của mình, nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ phải học cách chơi bài ấy. Em không thể yêu cầu họ làm điều đó nên em chỉ có thể hát những bài mà họ chọn."

"Vậy là họ không chỉ bắt em phải hát một bài cũ kỹ từ năm ngoái, không còn ai muốn nghe nữa, mà còn cố tình phá hỏng bài hát ấy. Thật không thể tin nổi." Tôi nói rồi lắc đầu, trong khi liếc nhìn về phía anh chàng đeo kính Buddy Holly. 

Khi tôi quay mặt trở lại nhìn cô, hàng lông mày của cô đang nhíu lại, không phải theo kiểu bối rối, mà với vẻ mặt giống như muốn nói rằng cô ấy rất cảm động vì tôi đã đau lòng thay cho cô. Sau đó hàng lông mày kéo giãn trở lại. 

"Dù sao chuyện ấy cũng không còn quan trọng. Có lẽ đã đến lúc em phải từ bỏ việc ca hát và đi học đại học như bố mẹ mong muốn. Từ trước em đã biết đây sẽ là một con đường gian nan." Tôi chỉ hơi hoảng hốt trong khoảng nửa giây trước khi nhận ra rằng sự hiện diện của tôi tối nay sẽ không gây ra ảnh hưởng gì. Cũng sẽ không thay đổi bất cứ điều gì. Dù thế nào đi nữa thì tối nay sẽ là một đêm đầy thất vọng đối với cô, nhưng sau đó cô vẫn sẽ xuất hiện ở buổi hòa nhạc. Cô chưa sẵn sàng để từ bỏ con đường này. Tuy vậy thì tôi vẫn muốn đưa ra lời động viên của mình. Nó sẽ không gây hại gì. 

"Chà. Chị sẽ không từ bỏ sớm như vậy nếu chị là em. Nhưng có lẽ tốt nhất là không bao giờ hát lại bài hát hôm nay nữa." Cô đã đón nhận câu nói ấy như một lời trêu đùa nhẹ nhàng như ý định ban đầu của tôi. Vì vậy cô vừa mỉm cười vừa nhẹ lắc đầu. "Thành thật mà nói, chị vẫn nghĩ em có một giọng hát rất hay."

"Cảm ơn chị."

"Nhân tiện, chị tên là Evelyn."

"Ồ, ôi trời, em quên mất điều này. Tên của em là Judith."

"Nhưng chị đoán.. em thích được gọi là Judy hơn phải không?"

"Ồ, không. Em không thích cái tên ấy. Em nghĩ nó nghe có vẻ hơi trẻ con. Chị có nghĩ vậy không?"

Hưm. Thật thú vị.

"Phải." Tôi đồng ý. "Nếu vậy chị sẽ gọi em là Judith nhé."

Sau đó chúng tôi trò chuyện về những chủ đề mà các cô gái thường hay hứng thú. Thời trang, âm nhạc, TV và phim ảnh. Rất may mắn rằng Evelyn là một người bắt kịp theo các xu hướng hiện tại, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Cô ấy có đủ các loại ký ức khác nhau mà tôi có thể truy cập. Tôi vẫn cảm thấy hơi tội lỗi vì đã xâm nhập vào, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi dần gạt những cảm xúc ấy ngày một dễ dàng hơn. Hơn nữa, tôi cũng lựa chọn chúng một cách có chọn lọc, ký ức về quần áo và trang điểm cũng không phải là chuyện riêng tư cá nhân. Và dù sao tôi cũng sẽ không quay trở lại, nên điều này có còn quan trọng như vậy không? 

Tôi hy vọng cô sẽ tận hưởng năm 2010, Evelyn. Trong tủ lạnh nhà tôi có một chai rượu vang Pháp Chateau Latour 1990, hãy thưởng thức nó. Tôi rất xin lỗi, tôi biết cô bị cướp mất 18 năm của bản thân, nhưng hãy nhìn xem cô sẽ nhận lại được những gì. Một ngôi nhà lớn gấp bốn lần ngôi nhà cũ của cô và có gắn cả máy điều hòa thay vì dùng quạt. Cần phải liên lạc với một ai đó nhưng cô đang ở bãi biển và người ấy thì đang đi mua sắm? Không vấn đề gì. Có một đồ vật sáng bóng màu xám nằm trong túi đồ của cô mà nó sẽ hoạt động giống như là phép thuật vậy. Hay cô muốn biết quán rượu nào cô có thể ghé thăm ở Dublin mà người dân địa phương hay lui tới? Bất khả thi trừ khi cô phải quen biết một người dân địa phương ở Dublin? Không cần thiết. Bây giờ cô đã có internet. Hãy tra cứu điều này, cô sẽ chỉ mất hai phút. Hoặc khi cô vô tình nhìn thấy thứ gì đó trên TV khiến cô cảm thấy hứng thú, chẳng hạn như một loại kẹo mà trẻ em ở Nhật Bản ăn, và cô cảm thấy chúng có vẻ rất ngon khiến cô ước gì bản thân có thể tự mình nếm thử. Nhưng làm sao điều ấy khả thi khi món hàng chỉ được sản xuất ở một quốc gia nằm phía bên kia Thái Bình Dương? Thứ đó được gọi là Amazon. Và cô sẽ có được món hàng ấy trước cửa nhà mình sau hai ngày. Hơn nữa không cần phải lo lắng, vì cô đã có thẻ ngân hàng mặc dù cô vẫn còn độc thân. Đúng vậy, ngân hàng không thể từ chối cấp thẻ cho cô chỉ vì cô không có một người chồng. Thật điên rồ, phải không? Và hơn hết, mặc dù cô độc thân nhưng cô vẫn có thể sử dụng thuốc tránh thai nếu cô muốn, và chúng hoàn toàn hợp pháp. Cá nhân tôi thì tôi không cần thứ này, có lẽ cô đã bắt đầu nhận ra điểm này ở hiện tại. Và ừm.. tôi sẽ phải xin lỗi vì điều đó. Đó có thể là một điều rất bất ngờ đối với cô. Và tôi không biết những người bạn của mình sẽ phản ứng như thế nào? Là một người đồng tính cả đời mình và đột nhiên tôi lại "thẳng" trở lại? Thông thường nó phải theo hướng ngược lại. Nhưng này, giờ đó là cơ thể của cô, lựa chọn của cô.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn nghĩ đây là cuộc trao đổi công bằng. Cô để lại cho tôi một cái quạt vừa thổi khí nóng vừa có tác dụng như chiếc máy sấy tóc. Một chồng danh thiếp nhiều như một cái thư viện và một chiếc điện thoại quay số. Quần áo thì tuyệt vời, tôi có lời khen cho cô về gu thẩm mỹ. Và nếu như cô nhớ những trang phục cũ của mình, thì một lần nữa, hãy truy cập Amazon. 

Bên cạnh việc không còn cảm thấy tội lỗi như trước kia, thì khả năng truy cập vào những kí ức cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Như khi tôi cần một thông tin nào đó, tôi không cần phải dừng lại một giây để nghĩ về ký ức đó, để hỏi xin thông tin ấy. Mà giờ đây, những ký ức ấy đến với tôi một cách tự nhiên mà không cần suy nghĩ, như thể chúng là của bản thân tôi. Và đó là một lợi thế tốt, vì khi Judy, chính xác hơn là Judith hỏi tôi rằng liệu cô ấy có thể biết về ngôi trường trước đây tôi từng tốt nghiệp không. Tôi chỉ mất năm giây để nói ra cái tên. Nhưng cô nhanh chóng quên bén về điều ấy khi cô nhận ra chúng tôi sống ở cùng một thị trấn.

"Nhưng trường đó nằm ở Leyfant mà. Không phải chị sống ở thành phố Dallas sao?"

"Không. Chị sống ở Leyfant."

"Em cũng vậy! Thật là trùng hợp. Nhưng em tốt nghiệp ở trường trung học Leyfant, chứ không phải trường tư đắt đỏ của chị."

"Ồ, nó không đắt đỏ đến thế đâu." Nhưng thật ra là nó có, ngôi trường đó thật sự rất đắt đỏ.

Sau vài phút nói chuyện, chúng tôi lại bị gián đoạn bởi một vài cậu trai, hay nói chính xác là những chàng thanh niên, vì bọn họ đều trông khoảng chừng hai mươi tuổi. Cả hai chúng tôi đều khéo léo từ chối lịch sự, may mắn rằng các chàng trai đón nhận lời từ chối một cách thoải mái. Dù sao họ cũng đã trải qua những chuyện này lâu hơn so với cậu trai căng thẳng đã mời Judith đi nhảy lúc trước. Vì thế lần này tôi không còn cảm thấy quá tồi tệ. Nhưng ở lần tiếp theo lại hoàn toàn khác.

Đó là một cậu bé, tôi thề rằng cậu nhóc thậm chí không thể lớn hơn mười bốn tuổi, cậu chạm ngón tay vào vai tôi, khi tôi đang quá hăng say nói chuyện với Judith và không nhận ra cậu đang đứng ở phía bên trái bản thân. Khi tôi ngước mặt sang để nhìn cậu bé, cậu đang đứng đó với chiếc nơ được cài trên cổ áo, khuôn mặt tàn nhang, và những đặc điểm tương tự của tuổi dậy thì.

"Cậu có muốn nhảy cùng với tớ không?"

Tôi suýt chút nữa bật cười ra tiếng. Người phụ nữ có giọng nói khàn khàn thu phí một đô la của tôi ở cửa ra vào lúc trước có lẽ đã nói đúng. Tôi thực sự trông trẻ hơn hai mươi tuổi. Tôi gần như không nỡ từ chối cậu bé. Nhưng nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ lại gặt thêm rất nhiều phiền toái sau đó. Và thứ tôi không muốn nhất chính là sự phiền toái.  

"Tớ xin lỗi, tớ rất muốn, thật sự rất muốn nhảy cùng với cậu nhưng tớ không thể. Tớ đã có người yêu rồi. Tớ chỉ ở đây vì bạn mình thôi." Tôi đáp lời rồi đưa tay chỉ về phía của Judith. 

"Ồ, được rồi. Nếu vậy cậu có muốn nhảy cùng không?"

"Xin lỗi, nhưng tớ cũng có người yêu rồi." Judith nói với một nụ cười hối lỗi.

"Được rồi, xin lỗi làm phiền và cảm ơn." Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ cậu ta đã nói ra. Bởi cậu bé chỉ lẩm bẩm thì thào trong miệng rồi nhanh chóng rời đi về hướng của quầy bàn ăn nhẹ. Tôi bắt đầu nhận ra rằng mặc dù bản hiệu phía trên ghi đây là khu vực "Ăn nhẹ giải khát" nhưng thực tế đó là khu vực của "Những người bị từ chối".

"Cảm ơn chị rất nhiều." Judith vừa nói vừa huých vai tôi, trong khi cố gắng giữ vẻ mặt không cảm xúc. Tôi thấy được cô đang rất muốn bật cười nhưng cố kiềm nén lại, phòng trường hợp cậu trai khi nãy, người đang nhét cái bánh chanh vào miệng, sẽ nhìn thấy và cho rằng cô đang cười nhạo cậu ta.

"Này, ít nhất lời từ chối của chị khi nãy còn nghe có lý. Chị nói rằng chị đến đây vì em, tại sao chị lại ở đây nếu em cũng không đến đây để nhảy? Hình như em không phải là một đối tác phạm tội tốt cho lắm"  

Lần này cô đã không thể kiềm nén bản thân được nữa. Nụ cười của cô, điều mà tôi đã từng nghe thấy trước đây, nhưng chưa bao giờ gần như thế này, khiến tôi ngay lập tức tự hứa với lòng mình, rằng tôi sẽ luôn tìm cách để làm cho cô ấy mỉm cười ít nhất một lần mỗi ngày trong suốt thời gian tôi vẫn còn ở bên cạnh cô.

Rất may mắn cho tôi là những câu chuyện phiếm ở khu vực đồ ăn nhẹ dường như lan truyền khá nhanh, bởi vì sau đó chúng tôi đã không còn bị làm phiền nữa. Tôi có hơi tò mò không biết bọn họ đã nói gì về chúng tôi. Có thể là đừng mời một trong hai người đó nhảy. Bởi vì chúng tôi rất lạnh lùng? Hoặc cũng có thể là ngạo mạn? Tôi không nghĩ cụm từ đồng tính sẽ được thì thầm đằng sau đôi bàn tay đang nép vào vành tai kia. Khái niệm đó có lẽ quá khó hiểu đối với họ, sẽ dễ tin hơn nếu một ai đó nói rằng chúng tôi có thể là người sao hỏa và không muốn đứng lên vì muốn che giấu sự thật rằng cả hai chúng tôi đều có đến ba chân.

Cứ để họ nghĩ những gì họ muốn, dù sao chuyện đó cũng không liên quan đến tôi. Judith một lần nữa tiếp tục câu chuyện bị gián đoạn lúc trước, nói về việc bởi vì nơi ở của chúng tôi rất gần nhau, nên thỉnh thoảng cả hai nên cùng đi xem phim hoặc đi cùng nhau đến câu lạc bộ trong lần tới. Mặc dù cô ấy không nói đến chi tiết đi cùng xe. Nhưng chuyện đó cũng không quá quan trọng đối với tôi. Bởi tôi vừa được cứu khỏi việc phải nghĩ ra một lý do vớ vẩn nào đó để gặp lại cô. Chẳng hạn như :"Ồ! Nghe này, Chị nghĩ rằng có thể chị bị bệnh quai bị nên chị nghĩ em cũng nên đi khám bác sĩ phòng trường hợp căn bệnh này rất dễ lay lan. Em nói gì? Làm sao chị biết nơi em sống sao? Chà, đêm đó chị không có đi theo em về nhà, em có thể yên tâm về điều đó. Mà là bởi vì một lý do rất chính đáng và hợp lý.. được rồi-đi-gặp-bác-sĩ-trước-đã-gặp-lại-em-sau-tạm-biệt!"

Khi câu lạc bộ đóng cửa vào lúc nửa đêm, vốn là một điều khá bất ngờ đối với tôi, tôi đi bộ cùng Judith đến khu vực xe của cô, đó là một chiếc xe màu xanh biển phối cùng trắng rất đẹp. Đừng hỏi tôi về nhãn hiệu hay mẫu mã, vì kiểu dáng của nó giống hệt những chiếc xe khác trong bãi đỗ xe, và cuối cùng tôi trao đổi số điện thoại với cô ấy. Nếu đây là năm 2010, tôi sẽ hỏi cô có muốn đi nơi khác uống gì đó không, chẳng hạn như một cốc cà phê, dù sao bây giờ cũng chỉ mới nửa đêm. Nhưng đây là năm 1964, và tôi mới hai mươi tuổi còn cô thì mười chín tuổi, vì vậy tôi chỉ có thể chúc cô ngủ ngon rồi đi trở về vị trí xe của mình, cố gắng cưỡng lại mong muốn đi theo đằng sau xe của cô. Tôi đoán rằng cô cũng sẽ đi con đường giống tôi để trở về thị trấn, và sẽ không gây hại gì nếu tôi đi theo để chắc chắn cô về nhà an toàn, nhưng cuối cùng tôi vẫn lựa chọn không làm vậy. Tôi đã có số điện thoại của cô, và việc đi theo cô hàng dặm đồng hồ sẽ là một hành vi vô cùng đáng sợ, vì vậy tôi chỉ đi bộ đến ô tô của mình rồi lái xe về nhà mà không bật radio, trong đầu tôi không ngừng tua lại cuộc trò chuyện của cả hai lúc trước, và giờ đây khi tôi đã có không gian của riêng mình, để hoàn toàn đắm chìm suy nghĩ vào những chuyện vừa xảy ra. Tôi đã nói chuyện với Judy Paige cả buổi tối. "Tôi vừa dành một buổi tối cùng với Judy Paige!"Tôi hét lên trong không gian xe của bản thân và đập tay vào chiếc vô lăng. 

Buổi sáng hôm nay tôi không hề kinh ngạc khi nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới lạ đã tồn tại từ thế kỉ trước, nhưng lúc này tôi lại đang cảm thấy như vậy. Không chỉ bởi vì tôi vừa gặp và nói chuyện cùng người phụ nữ sẽ nổi tiếng toàn cầu trong một khoảng thời gian ngắn, mà còn bởi vì sáng sớm hôm nay, hoặc nói theo góc nhìn của tôi là sớm hơn cả vậy, lúc tôi đang đứng trước mộ cô ấy. Ngôi mộ mà tôi đã biết, nhưng giờ khi tôi đã gặp cô, tôi sẽ làm mọi cách có thể để chắc chắn rằng nó sẽ không tồn tại cho đến tận sau năm 1991. 

---

Ngay khi về đến nhà, tôi pha một bình cà phê. 

Bằng chiếc bình hãm cà phê. 

Tôi tốn một khoảng thời gian ngắn để học cách bật bếp lửa mà không làm cháy cả ngôi nhà. (Có lẽ tôi thực sự nên bắt đầu tìm hiểu mục đích của số 0 trên chiếc điện thoại) 

Thời gian còn lại tôi nghĩ đến chiếc máy pha cà phê Cuisinart đã được thiết lập sẵn, mà tôi vừa mới mua trước chuyến du hành thời gian của mình. Nó có cả chức năng xay cà phê tích hợp. Tôi cũng nghĩ đến những hạt cà phê tươi sẽ được đưa đến nhà mình vào ngày chủ nhật, bởi các quán cà phê rang xay truyền thống ở địa phương. Nhưng tôi đoán là cà phê cháy trộn lẫn với bã cà phê bên trong chiếc bình này chắc hẳn cũng sẽ ngon giống trước đây nhỉ? 

Tôi không có ý phàn nàn. Tôi thật sự không. Quan trọng là tại sao tôi lại pha bình cà phê này? Là vì tôi không muốn đi ngủ. Tôi sợ rằng khi tôi đã hoàn thành việc mà tôi muốn làm khi đến đây, ngay giây phút mà tôi thiếp đi, tôi sẽ bị kéo trở lại nghĩa trang lúc trước. Tôi biết rằng tôi không thể thức mãi được. Một lúc nào đó, tôi cũng sẽ phải ngủ, nhưng lỡ nếu đó là cách thức mà nó hoạt động, khi tôi bất tỉnh và đó là nguyên nhân khiến tôi phải quay trở về, thì ít nhất tôi vẫn muốn thử ở lại đây thêm một ngày nữa. 

Với tách cà phê nhỏ trong tay, tôi quay lại phòng khách và bật TV. Và đã phải trầm mặc. Tôi quên mất rằng những chương trình TV phát sóng vào ban đêm chỉ tồn tại vào hai mươi năm sau. Vì vậy tôi đi lục tìm số tạp chí và sách từ phòng ngủ phụ, ngồi thẳng người nhất có thể trên chiếc ghế dài, và bắt đầu đọc. Tôi uống sáu tách cà phê (tương đương khoảng hai cốc cà phê tiêu chuẩn vào năm 2010) Đang đọc được một nửa cuốn The Grapes Of Warth* vào lúc 4 giờ 30 sáng. 

Phải đến 4 giờ 45 sáng, mắt tôi mới bắt đầu cụp xuống. Và vào lúc 5 giờ 22 phút, cuốn sách rơi từ tay tôi xuống đùi, rồi cuối cùng hạ cánh ở trên sàn nhà khi tôi tựa đầu vào lưng ghế sofa, mắt tôi nhắm lại, và mọi thứ hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 _______

*The Grapes Of Warth: Trùm nho uất hận, là cuốn tiểu thuyết của nhà văn John Steinbeck, xuất bản vào năm 1939, cuốn sách phản ánh những biến đổi sâu sắc của nông thôn nước Mỹ khoảng những năm đầu thế kỷ 20 dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của thời đại công nghiệp hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro