Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông cửa đánh thức tôi chỉ năm giờ sau đó. Kèm theo là tiếng đập cửa, sau lại nhiều tiếng chuông hơn và nhiều tiếng đập cửa hơn.

"Được rồi." Tôi lầm bầm với bản thân mình. Ngồi dậy khỏi chiếc ghế sofa quả là một thử thách, có lẽ việc cắm cúi vào màn hình laptop trong mười một tiếng không phải là ý tưởng hay cho lắm. Cũng như là ngủ trên ghế sofa.

Ring, ring, ring.

"Vâng?" Tôi hỏi, một tay mở cửa trước trong khi tay còn lại thì xoa xoa lưng.

Một anh chàng cao béo đứng trước mặt tôi, cậu ta trông có vẻ, không thể dùng từ nào miêu tả đúng hơn ngoài từ luộm thuộm. Chiếc áo phông rộng thùng thình màu đen có hình buổi hòa nhạc, chiếc quần đùi màu đỏ sáng bóng dài quá đầu gối mũm mĩm của cậu, kèm đôi giầy thể thao cồng kềnh bẩn thỉu không mang tất. Tôi không nên đánh giá ngoại hình của bất cứ ai ngay lúc này. Bởi đầu tóc của tôi bù xù, tôi vẫn mặc chiếc áo sơ mi lụa nhăn nhúm mà tôi đã diện đi làm ngày hôm qua, và kể cả khi tôi không thể nhìn thấy chúng, nhưng tôi chắc chắn rằng mắt của tôi sưng húp và đỏ hoe, tôi có thể cảm nhận được nó. Đôi mắt cảm giác rất khó chịu.

Cậu liếc mắt đánh giá tôi, từ mặt đến chân rồi sau đó lắc đầu. Ánh mắt cậu ta kiểu như. Cô đã uống nhiều hơn ba đến bốn ly martinis tôi hôm qua có phải không? Nhưng sau đó cậu ta vẫn tiếp tục với câu chuyện của mình.

"Này, tôi và bạn của tôi," Cậu ta nói trong khi chĩa ngón cái về phía sau, "đang cắt cỏ, không biết liệu cô có cần cắt cỏ hay không?" Ở lề đường phía trước nhà tôi đậu một chiếc xe bán tải lớn màu xám sáng bóng, chở theo một người đàn ông khác, người này không có dáng người mập lùn, anh ta chỉ hơi tròn trịa, người đang ngồi trên ghế hành khách và hút thuốc lá điện tử. Một đám khói trắng bồng bềnh mà anh ta phả ra ngoài cửa sổ đã bị gió thổi bay về phía của tôi, tôi có thể nhận ra được anh ta đang hít một thứ gì đó có hương vị trái cây.

Dưa hấu? Hay Xoài? Cuộc tranh luận về việc liệu thuốc lá điện tử có an toàn hơn thuốc lá bình thường hay không vẫn diễn ra, nhưng tôi dám cam đoan với bạn rằng mùi của nó tốt hơn loại sau rất nhiều.

"Hiện tại thì không." Tôi trả lời, lấy tay dụi mắt. "Nhưng tôi có nhu cầu, bên cậu có danh thiếp hoặc trang web để tôi có thể truy cập, xem xét giá và đặt lịch hẹn không?" Bây giờ mắt tôi bắt đầu dần thích nghi với ánh sáng ngoài trời, tôi có thể nhìn thấy anh chàng trước mặt tôi hóa ra là một cậu thiếu niên, cậu ta không quá mười tám tuổi. Bãi cỏ của tôi luôn được cắt hàng tuần trong suốt mùa hè vào cùng một thời điểm, bởi cùng một công ty mà tôi đã sử dụng trong nhiều năm, nhưng nếu tôi có thể giúp một đứa trẻ hàng xóm đang khởi nghiệp kinh doanh thì tôi vẫn sẽ rất vui lòng.

"Không, chúng tôi vẫn chưa có những thứ đó, chúng tôi chỉ đi lòng vòng để hỏi mọi người. Vì vậy, tôi có thể trở lại một vài ngày nữa?" Cậu ta hỏi, trông có vẻ nóng lòng muốn đi khỏi đây khi biết bản thân sẽ không phải làm việc ngay bây giờ.

"Tôi không biết nữa. Giá của cậu là bao nhiêu?"

"Chín mươi đô."

Ở nhà bên cạnh, ông Peters mặc quần đùi Bermuda quen thuộc và đi dép xỏ ngón, đang nhìn người lạ trước cửa nhà tôi, trong khi vặn vòi tưới nước.

"Và đó là cho.."

Một tiếng thở dài nặng nề. "Việc cắt cỏ."

"Tôi hiểu ý cậu nhưng việc đó có bao gồm cắt tỉa và.."

"Không, giá đó chỉ bao gồm cắt cỏ thôi."

"Uh huh." Chín mươi đô la, nhiều hơn mười đô so với số tiền tôi thường trả, nhưng một lần nữa tôi vẫn nghĩ nó xứng đáng. "Và nó bao gồm cả sân trước và sân sau?"

"Không, chỉ sân trước thôi. Phía sau thì." cậu ta vừa nói vừa nhìn qua vai tôi, giống cậu có thể nhìn xuyên qua bức tường phía sân sau nhà tôi. "Phải thêm chín mươi đô nữa. Nếu nó cùng kích thước sân trước."

"Cậu có biết giá này gấp đôi số tiền mà tôi thường trả cho công ty làm việc đó và họ còn cắt tỉa và.."

"Sao cũng được." Cậu ta nói rồi quay mặt bỏ đi. Thú vị.

Đi được nửa đường thì cậu ta nhìn thấy ông Peters. "Còn ông chú thì sao? Ông có cần cắt cỏ không?"

Ông Peters búng tay đuổi cậu ta đi. Ông ấy vặn vòi tưới cỏ, và nước bắt đầu phun ra. "Lũ già chết tiệt." Tôi nghe cậu trai khởi nghiệp lầm bầm với bạn của cậu ta trước khi ngồi sau tay lái chiếc xe tải và bỏ đi.

"Dịch vụ chăm sóc khách hàng tuyệt vời." Tôi hét lên với ông Peters rồi sau đó cười khúc khích. Tôi nghĩ nó khá buồn cười.

"Cô nói gì?" Ông hét lên, lấy tay vươn lên chỗ vành tai.

"Tôi.. không có gì." Tôi hô trở lại.

"Gì cơ?"

Ông không lớn tuổi đến vậy. Thậm chí chưa qua tuổi sáu mươi. Chắc chắn bạn không bắt đầu mất thính giác sớm như vậy đúng không? Tôi cố gắng vuốt thẳng mái tóc cũng như áo sơ mi của mình tốt nhất có thể trước khi đi hướng về phía sân vườn của ông ấy. Nó xứng đáng để thử làm vậy. Dù sao hỏi thăm một chút cũng không tổn hại gì.

"Chào buổi sáng ông Peters."

"Chào buổi sáng cô Stephens, cô không tưới cỏ hôm nay sao?" Tôi phải khựng lại một lúc để suy nghĩ tại sao ông ấy lại hỏi tôi điều này trong vài giây. Bên vai ông, ở dưới phố là một người hàng xóm khác của tôi đang tưới bãi cỏ của anh ta, và cách đó hai căn là một người phụ nữ khác cũng đang tưới cỏ của cô ấy. Chỉ có thể là do Quy định hạn chế nước*. Tưới nước bằng tay, vào những ngày nhất định, vào những thời điểm nhất định trong ngày. Quy định tiếp theo sẽ là gì? Chỉ thở một lần mỗi ba phút trôi qua? Để tiết kiệm oxy?

*Water restraction: quy định sử dụng nước vào những khung giờ và ngày nhất định, được ban hành nhằm để tiết kiệm nước khi tưới vườn cỏ, quy định sẽ khác nhau tùy thuộc vào quốc gia, hay bang ở Mỹ.

"Không thưa ngài, tôi nghĩ bãi cỏ của tôi sẽ sống sót được."

"Khi tôi tưới xong bãi cỏ của mình, tôi sẽ tưới giúp bãi cỏ của cô luôn." Ông nói một cách chân thành, thế nhưng tôi cảm thấy giọng điệu của ông ấy có một chút giống như "người phụ nữ ngốc nghếch, nghĩ rằng cỏ có thể tự mọc mà không cần nước." Ông Peters có thể nói là một người khó tính và hay chỉ trích. Nhưng ông ấy không phải là người xấu tính hay ác ý, ông là tuýp những người nghĩ rằng xã hội, văn hóa, bọn trẻ, âm nhạc, sản phẩm tiêu dùng và giá ga, và gần như tất cả mọi thứ đều trở nên tồi tệ kể từ giữa những năm bảy mươi trở đi.

"Không cần đâu thưa ông Peters, tôi nghĩ chúng sẽ ổn thôi." Ông ấy gạt bỏ lời tôi bằng cái búng tay khác, giống như cách ông đã làm với bọn trẻ.

"Tôi đã đang tưới vườn của tôi và nó cũng sẽ không tốn nhiều thời gian khi tôi tưới vườn của cô." Tôi sẽ không tức giận nếu ông ấy không hành xử thô lỗ cắt ngang lời nói như vậy, thế nhưng tốt nhất là nên nhịn xuống.

"Ông Peters, ông có biết Judy Paige là ai không?"

Câu hỏi đó giống như bật một công tắc nào đó bên trong ông ấy.

"Judy Paige?" Ông hỏi lại. Lẽ ra phải có ai đó ở đây để quay lại khoảnh khắc này. Người đó có thể bán được hàng triệu lọ thuốc trường-sinh-bất-lão làm từ dầu rắn. Bởi lưng của ông ấy bỗng thẳng lên, ngực ưỡn ra, hàng lông mày nhíu lại rồi vươn lên cao, nếp nhăn trên trán bỗng biến mất, và nụ cười của ông, điều mà tôi hiếm khi thấy, chân thật đến mức khiến tôi phải mỉm cười đáp lại. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu tóc mọc lên từ cái đầu hói màu hồng sáng bóng của ông.

"Tôi đã không nghe đến cái tên đó trong nhiều thập kỉ! Tại sao cô lại hỏi về nó?"

"Không vì lý do gì hết. Chỉ là tôi vô tình nghe thấy bài hát của cô ấy trong một quảng cáo nên tôi có hơi tò mò." Và giờ thì tôi muốn biết từng điều nhỏ nhất về cô ấy. Nhưng tôi không bị điên. Thật sự, tôi không có bị.

"Vậy sao? Quảng cáo gì mới được?"

"Quảng cáo cho một loại thuốc trị bệnh Alzheimer, nhưng tôi không nhớ tên." Thật ra là tôi có, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng ở đây, phải không?

"Có phải tên nó là Aricept?" Ông hỏi, đôi vai ông bắt đầu rũ xuống một lần nữa.

"Không, không. Tôi nghĩ là không phải."

"Cognex?"

"Ông Peters." Tôi có lẽ đã cao giọng hơn một chút nhưng ít nhất tôi đã kiềm chế bản thân vỗ tay trước mặt ông ấy. "Judy Paige?"

"À phải, phải." Ông trả lời, và vai ông ấy lại vểnh lên ngay sau đó. "Ôi trời, tôi đã rất yêu mến cô ấy khi tôi, ừm, khoảng mười hai tuổi? Chết tiệt, mọi đứa con trai trong trường tôi đều phải lòng cô ấy. Đó là bởi đôi mắt, một màu xanh lá trong suốt xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cô có biết tất cả bọn tôi đều mơ mộng về việc mời cô ấy đi chơi không?" Ông ngửa đầu ra sau và cười phá lên, sau đó lại biến thành ho khan. Tôi tránh người ra sau một chút cho đến khi những tiếng khạc nhổ dừng lại.

"Chà, những giấc mơ ngây thơ của mấy cậu bé mới lớn đúng không? Dù sao cũng không ai trong số chúng tôi có thể đạt được mộng tưởng này. Cô ấy đã là một quý cô trẻ thời điểm đó, còn bọn tôi chỉ là lũ nhóc choai choai với khuôn mặt tàn nhang và mái tóc húi cua."

"Với lại." Tôi bổ sung thêm. "Cô ấy, ừm, cô không hứng thú với.."

Ông đợi tôi nói tiếp với một vẻ mặt bối rối.

"Không có gì." Tôi nói rồi nhẹ xua tay. "Xin hãy tiếp tục." Ông ấy không biết, không cần phải phá vỡ trái tim của người đàn ông này. Chắc chắn ông cũng đã xem những bức hình giống như tôi đã xem. Judy Paige đi dạo phố hẹn hò cùng một vài người đàn ông. Họ là diễn viên hoặc là ca sĩ. Tay cô vòng qua eo họ, tay họ vòng qua vai cô, cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ. Có lẽ cô thật sự nằm trong nhóm những người nhận thức khá trễ xu hướng của bản thân. Trừ khi, tất cả chỉ là đóng kịch ngụy trang? Nhưng này, phát cuồng về đám con trai phải là điều hiển nhiên. Đó sẽ là dấu chấm dứt của sự nghiệp nếu cô thể hiện điều ngược lại.

"Tôi từng hâm mộ cô ấy đến nỗi tôi đã lén lấy mấy cuốn tạp chí tuổi teen của chị gái ra khỏi phòng, để xem liệu chúng có hình của Judy không. Đọc lướt qua mấy bài viết ngớ ngẩn như làm sao để ngủ thoải mái với lô cuốn trên tóc bạn, cách nói chuyện với con trai, và làm sao để từ chối lịch sự, tế nhị nhưng kiên quyết khi họ cố gắng nắm tay bạn trong rạp chiếu phim mà không có sự cho phép của bạn."

Ông bật cười ra tiếng, và may mắn thay lần này không còn tiếng ho khan khạc nhổ.

"Cô biết không." Ông nói, giọng nhỏ xuống và tựa cằm vào ngực như thể chính ông hóa thân trở lại cậu bé mười hai tuổi ngày xưa, với khuôn mặt ửng hồng. "Họ từng tổ chức một cuộc thi, trong đó cô có thể bình chọn cho kiểu tóc kế tiếp mà Judy Paige nên để. Một điều khá ngớ ngẩn mà người ta từng làm trong quá khứ. Cô sẽ cắt một phần nhỏ trên trang báo với lựa chọn của mình rồi sau đó gửi đến tòa soạn."

"Có, Tôi cũng đã xem bài viết đó!" Tại sao tôi lại cảm thấy hào hứng với điều này, tôi không rõ nữa. Có lẽ bởi vì tôi giống như đang du hành thời gian - khi tôi đứng ở đây và nói chuyện cùng người đàn ông đã đọc một thứ gì đó, nắm giữ một thứ gì đó đến từ năm mươi năm trước, mà tôi chỉ mới đọc ngày hôm qua. Bằng một cách nào đó, tôi lại cảm thấy kết nối với khoảng thời gian ấy, cùng với cô ấy.

"Được rồi." Ông nói, khuôn mặt bối rối trước phản ứng của tôi. "Chà, tôi không biết nói gì nữa, vì đó không phải lĩnh vực của con trai, nhưng ồ tôi đã giận chị gái mình vì đã bỏ phiếu cho tóc ngắn. Tôi đã tự hứa với bản thân rằng nếu Judy cắt tóc ngắn thì tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa."

"Kết quả cuối cùng thế nào?" Tôi hỏi, mặc dù tôi đã biết câu trả lời, cô chưa bao giờ để tóc ngắn.

"Cô ấy vẫn để tóc dài." Ông ấy trả lời với một nụ cười thỏa mãn, hàng lông mày xám rậm rạp của ông nhướng lên.

"May mắn cho ông."

"Ồ phải, phải." Ông nhìn xuống đất và chuyển vòi nước từ tay này sang tay khác, một vũng nước tụ lại ở dưới chân chúng tôi. "Nó có kéo dài lâu không? Sự yêu mến với cô ấy?"

"Gì cơ?" ông ngước mặt nhìn lên giống như vừa mới hồi tỉnh trở lại. "À, phải. Nó có kéo dài. Trong khoảng ít nhất vài năm, nhưng rồi cơn sốt về Judy Paige bắt đầu lắng xuống, cô ấy giống như biến mất. Thật đáng tiếc. Tôi đã buồn rầu trong một khoảng thời gian, rồi Grace Slick xuất hiện và tôi quên bẵng về Judy. Đó là một sai lầm." Ông nói. "Đáng lẽ ra nên hâm mộ Judy, cô ấy vẫn giữ hình tượng cô-nàng-nhà-bên xinh đẹp. Grace Slick là một phần trong phong trào hippie. Chúng ta đều biết nó sẽ kết thúc như thế nào. Lẽ ra nên tiếp tục hâm mộ Judy. Nhưng thời điểm đó tôi đã gần mười sáu tuổi, hormones và mấy thứ giống vậy. Bắt đầu nghe những thứ nhạc như đấm vào lỗ tai và bây giờ thì không thể nghe bất kì âm thanh chết tiệt nào nữa." Ông lặp lại một lần nữa, lắc đầu một cách buồn bã. "Lẽ ra nên hâm mộ Judy." Ông ấy lại rơi vào trạng thái thẫn thờ và tay nắm vòi nước lỏng ra. Vòi nước chảy từ tưới cỏ đến tưới chân tôi.

"Ôi, xin lỗi, xin lỗi vì đã làm ướt chân cô."

"Không sao đâu, ông Peters, nó chỉ là một đôi dép thôi mà." Tôi nói rồi quơ quơ chân làm những giọt nước bay tứ tung.

"Cô biết không, có lẽ tôi nên tìm kiếm về cô ấy, trên cái thứ gọi là máy tính. Để xem cô ấy ngày nay như thế nào."

Cũng không có nhiều chuyện xảy ra lắm. Thật ra cô ấy có thể nói là đã mất được một khoảng thời gian.

"Có lẽ đó không phải là một ý kiến hay, bây giờ cô ấy đã lớn tuổi hơn rất nhiều đúng không? Đã không còn là cô gái trẻ ngày xưa mà ông từng nhớ. Tôi nghĩ ông vẫn nên giữ lại hình ảnh này trong trí nhớ của mình."

Khóe miệng ông kéo xuống và đầu khẽ nghiêng sang một bên. "Hở."

Sau vài phút trò chuyện, tôi hướng ông sang một chủ đề khác, tôi cảm ơn ông vì đã chia sẻ những kỉ niệm của bản thân cũng nhưng việc giúp tôi tưới cỏ và rồi để ông ấy làm việc của bản thân. Hy vọng tôi đã đánh lạc hướng ông ấy đủ lâu để khi ông tắt vòi nước và cuộn lại dây, ông sẽ quên hết về Judy Paige cũng như mối tình đầu từ rất lâu của ông.

Tôi quay trở lại cửa rồi vào nhà, vui sướng vì đã biết thêm một chút về người phụ nữ này nhưng cùng lúc đó cũng cảm thấy ghen tị với ông Peters. Ông ấy đã ở đó để chứng kiến và nghe những bài hát của cô trên đài phát thanh khi họ vừa mới phát sóng nó lần đầu tiên. Cảm giác lúc ấy sẽ như thế nào. Tôi cũng chỉ có thể tưởng tượng.

Sau khi vào trong nhà, tôi đi tắm, thay đồ và ăn một quả chuối trước khi máy laptop lại thu hút tất cả sự chú ý của tôi.

Tôi đã dành mười một tiếng ngày hôm qua để xem đi xem lại bảy hoặc tám thướt phim giống nhau. Tôi đã nghe những bài hát không thịnh hành khác mà có thể ông Peters còn không biết chúng tồn tại. Những bài hát chưa được phát hành, một trong số đó là những đoạn nhạc có vần điệu mà cô đã thực hiện cho các quảng cáo, và những bản cover từ các bài hát nổi tiếng. Tất cả các sản phẩm khác nhau trong khoảng thời gian đó.

Tôi có cảm giác mãnh liệt khó chịu với việc phải đọc bất cứ thứ gì hay xem bất kì thước phim nào khác của cô ấy trong một thời điểm nhất định của quá khứ. Và đó không chỉ là cảm giác khó chịu mơ hồ, hay không muốn nhìn thấy khi cô đã qua thời kỳ đỉnh cao, mà tôi thậm chí không lướt nhìn những bức ảnh của cô ở một độ tuổi nhất định khi nó nằm kế bên những bức ảnh trắng đen được chụp vào đầu sự nghiệp. Nó không khó khăn đến vậy, bởi vì có một khoảng thời gian, ảnh chụp của cô rất ít, hoặc có thể nói là ít hơn cả vậy, tôi phải nhấn mạnh điều này. Vì từ lúc bắt đầu đã không có nhiều ảnh của cô. Thế nên, chúng giống như cô nhảy từ giữa độ tuổi hai mươi đến cuối tuổi ba mươi hoặc đầu bốn mươi. Nhưng có lẽ không chỉ có tôi, những người khác hẳn cũng cảm thấy thương cảm cho người phụ nữ này. Đứng ở đỉnh cao thế giới trong một phút và rồi chỉ trong vài năm, chỉ có thể hát đi hát lại những ca khúc cũ của mình cho những buổi hòa nhạc nhỏ hay buổi biểu diễn cho người lớn tuổi. Đó chắc chắn không phải là một trải nghiệm thoải mái.

Thế nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào khác. Tôi đã đọc tất cả những gì cần đọc, đã xem mọi thước phim, mọi bức ảnh. Nhưng tất cả chỉ trong thời điểm cô còn trẻ.

Những bài viết mới hơn, những bức ảnh mới hơn hay những thước phim mới hơn là những gì còn lại nếu tôi thực sự muốn biết thêm về cô ấy.

Vì vậy tôi đã cưỡng ép bản thân để tìm, đọc và xem.

Nhưng tôi thật sự ước gì mình đã không làm vậy.

Bởi những gì tôi tìm thấy khiến tôi quặn thắt lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro