Chương 3 - Tôi thấy em...đẹp quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù đã sống chậm thật chậm nhưng thời gian vẫn không dừng lại. Khi nhận tin nhắn của Trúc Linh hỏi thăm đã ổn chưa, thứ 2 tuần sau có thể bắt đầu đi làm lại không, nàng mới chợt nhận ra chỉ còn 3 ngày nữa là phải quay lại với cuộc sống thực rồi.

Vân Hạ ra sân sau tìm Mộc Lâm để báo cho cô, thấy cô đang ngồi thảnh thơi bên bàn trà đọc sách. Cô mặc một chiếu áo cổ lọ giữ ấm phía trong, bên ngoài mặc một cái áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài được xõa về một phía, ánh nắng chiều chiếu rọi một phần gương mặt. ung quanh cô là vườn hoa cúc họa mi tinh khôi đang vươn mình đua sắc, xa xa lại là từng lớp mây bồng bềnh trôi. 

Khung cảnh đó khí chất đó làm tim Vân Hạ lạc  nhịp. Sao trước mắt lại có một hình ảnh quá đỗi thần tiên như vậy. Nàng vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại để lưu giữ khoảnh khắc .

"Tách"

Mộc Lâm nghe tiếng quay lại nhìn, thấy Vân Hạ đang ngây ngốc nhìn mình bất giác cũng bật cười.

"Em chụp gì đấy?"

"Bỗng nhiên thấy tiên nữ ngang qua nên em chụp lại." - Nàng lém lỉnh đáp

"Haha, sao tôi ngồi đây nãy giờ có thấy tiên nữ nào đâu?"

"Đây neeeeè" - Vân Hạ nhẹ xoay một vòng, váy xòe trong gió, tóc dài tung bay, rồi nàng cười thật to

 "Chị không thấy em giống tiên nữ sao?"

Mộc Lâm nhìn nàng thật lâu, trầm ngâm không nói gì. Vân Hạ chợt lo lắng có phải mình đùa giỡn không đúng mực rồi không, vội vàng chạy lại ngồi xuống nhìn Mộc Lâm.

"Chị ơi sao chị yên lặng vậy, có phải em làm gì sai không?"

Đôi má Mộc Lâm bỗng ửng đỏ, cô quay mặt về phía khác, ấp úng - "Không, không phải, tại...tại...tôi thấy em...đẹp quá..."

Vân Hạ ngây ra vài giây rồi bật cười thật lớn - "Chị lại ghẹo em rồi phải không? Chị diễn như thật làm em tưởng chị bị em mê hoặc rồi đó! Haha. Mà chị ơi em sắp phải về thành phố lại rồi, tối nay cho em mời chị đi ăn nhé."

Mộc Lâm cố lấy lại bình tĩnh, giữ nhịp tim mình đập chậm lại, gật đầu - "Ừ được, tôi biết nhà hàng này ngon lắm, để tối dắt em qua đó ăn một bữa cho đã."

"Trời còn sáng, giờ mình ra ngoài chị chở em dạo vòng vòng Đà Lạt nha chị. Bữa lên đây tới giờ em an dưỡng trong nhà thôi, giờ muốn đi vòng vòng ngó nghiêng tí."

"Em có cần sửa soạn gì không hay đi luôn?" - Mộc Lâm hỏi

"Chứ không phải chị mới khen em đẹp rồi à? Em nghĩ mắt thẩm mỹ như chị mà khen thì ra đường ai cũng phải ngoái nhìn em ." - Vân Hạ cười tinh nghịch.

"Ừm. Em rất đẹp!"

Ánh phớt hồng lại xuất hiện trên gò má Mộc Lâm, hình ảnh Vân Hạ xoay tròn trong không gian trong chiếc váy hoa tung bay với hàng ngàn tia nắng nhảy nhót xung quanh, vườn hoa cúc trắng cũng reo vui theo nàng. Lúc đó cô rõ ràng thấy tiên nữ giáng trần, nhưng khi nghe nàng hỏi trúng tim đen lại quá mắc cỡ.

Vân Hạ chỉ muốn nói đùa, nhưng khi  Mộc Lâm khen, nàng lại nghe tim mình rộn ràng. Trước giờ Vân Hạ luôn tự tin vào nhan sắc của bản thân, cũng từng nghe qua không ít những lời ngợi khen, không hiểu sao riêng lời của Mộc Lâm lại khiến nàng bồi hồi kì lạ như vậy. Bất giác nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào. 

"Em ra cửa trước chờ tôi nhé, tôi qua gara đánh xe đến đón" - Mộc Lâm lên tiếng phá tan không khí ngại ngùng lúc này.

"Em muốn đi chung với chị" - Vừa nói Vân Hạ vừa khoác tay Mộc Lâm, ý chỉ mình đã sẵn sàng.

Gara nằm ở nhà phụ cách nhà chính một lối đi bộ có mái vòm được che phủ bởi dàn sử quân tử ngát hương thơm. Vì lối đi này có một cổng nhỏ thường khóa lại nên lúc trước lên với Trúc Linh, mọi người trong team cũng không đi vào. Gara chứa khoảng 3 chiếc xe máy đủ loại vừa tay ga vừa xe số, 1 chiếc moto phân khối lớn cực ngầu, 2 chiếc xe ô tô đang phủ bạt che, nổi bật nhất là một chiếc xe kích thước lớn có ngoại hình khá kì dị đứng sừng sững như một con robot trong phim Transformer. Vân Hạ tò mò lại gần xem xét.

"Xe này dùng để làm gì vậy chị Lâm, em thấy ngoại hình nó hơi ngộ"

"Xe nhà di động, thỉnh thoảng đi dã ngoại ngủ lại ở trong rừng thì tôi dùng nó"

"Oa, xe cắm trại!!! Trong này có sẵn giường bếp phòng tắm các kiểu phải không chị?" - Vân Hạ phấn khích hỏi

"Ừ, các nội thất cơ bản đó đều có."

"Chị Lâm, hổng ấy...hôm nay mình dùng xe này đi được không ạ?" - Nàng biểu diễn gương mặt tròn xoe mắt chớp chớp, làm ra cái điệu bộ đáng yêu khiến Mộc Lâm muốn tan chảy.

"Em muốn đi dạo Đà Lạt với ăn nhà hàng bằng xe này ư?"

"Không phải, ý em là...mình bẻ cung*, chuyển sang đi cắm trại đi chị. Ước mơ của em từ nhỏ đến lớn là một lần được ngủ qua đêm giữa thiên nhiên trong một chiếc xe như vậy đó. Chị Lâm, chị đồng ý đi chị!" - Vân Hạ năn nỉ bằng một giọng hơi pha nhẹ nũng nịu, Mộc Lâm nghe rất êm tai nên liền gật đầu đồng ý với nàng.

*bẻ cung: thường nói khi đi phượt, có nghĩa là đổi hướng không đi theo cung đường dự định ban đầu.

"Em muốn bẻ thì tôi cho em bẻ" - Cô đưa tay lên xoa đầu nàng, hệt như xoa đầu một đứa trẻ con. 

"Yeahhh! Chị chờ em tí nhé, em lên thay đồ cho hợp concept*" - Vân Hạ ba chân bốn cẳng ra khỏi gara.

*concept: phong cách

Mộc Lâm nhìn nàng chạy đi rồi cũng lo chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuyến đi. Cô bận rộn không phát hiện ra trên mặt mình xuất hiện một nụ cười toe toét từ lúc nào, cho đến khi thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trong gương mới giật mình thu lại.

Xe xuyên qua cánh rừng, cây cối hai bên cao tít tắp rồi cũng thưa dần lộ ra một bãi cỏ xanh rì cạnh dòng suối nhỏ mát trong. Mộc Lâm dừng xe, bước xuống dựng mái che, kê bộ bàn ghế di động, chuẩn bị dụng cụ nấu nướng rồi đi loanh quanh nhặt củi khô.

Lúc quay lại cô thấy Vân Hạ đang ngồi trên mỏm đá, ngâm chân dưới suối, ánh mắt lộ vẻ sung sướng tận hưởng. Nàng mặc một chiếc quần đen ôm  sát người, áo croptop đen để lộ vòng eo trắng nõn nà, bên ngoài khoác nhẹ một chiếc áo da bò. Ánh hoàng hôn cuối ngày len lỏi qua những tán cây vẽ lên một bức tranh phong cảnh hoàn hảo.

Mộc Lâm nhóm lửa, ánh lửa bập bùng, hơi ấm tỏa ra xung quanh, cô pha cho Vân Hạ một ly sữa đậu nành nóng.

"Hạ ơi, về uống ly sữa giữ ấm người đi em"

"Dạ, chị làm em nhớ lúc mẹ gọi về ăn cơm quá"

"Ý em là tôi già rồi phải không?" - Cô giả vờ phật ý

"Không phải không phải, chị Lâm trẻ đẹp lắm lắm lắm"

Vân Hạ vừa cười vừa đi nhanh về phía lửa trại, thấy mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bếp lửa còn có sẵn những xiên thịt thơm ngon. Nàng ngạc nhiên:

"Chị Lâm, chị là thần thánh phương nào? Sao chỉ trong chớp mắt chị có thể làm được mọi thứ như thế này?"

Cô chỉ mỉm cười không trả lời, ngồi bên cạnh nghe Vân Hạ líu lo kể chuyện, rằng nàng đã hình dung khung cảnh này bao nhiêu lần, rằng cảm giác thực không ngờ nó lại tuyệt vời hơn trên phim rất nhiều, rằng nước suối lạnh mà lại dịu dàng vuốt ve đôi chân làm nàng thư thái ra sao. Mộc Lâm thỉnh thoảng cũng góp vài câu chuyện nho nhỏ, nhưng chủ yếu vẫn là ngồi nghe tiếng nàng cười, khơi lại bếp cho lửa cháy đều, pha trà, rót nước, cùng nàng tận hưởng thiên nhiên.

"Bò nướng mềm tan thế này, giờ mà có thêm ly rượu để nhấm cùng thì đúng là 10 điểm" - Vân Hạ vừa cầm xiên thịt ăn một cách ngon lành vừa ước ao.

"10 điểm của em đơn giản vậy à?"

Mộc Lâm cười nói rồi quay vào xe, lúc đi ra cô xách theo một chai rượu vang cùng 2 chiếc ly trên tay. Cô rót rượu rồi đưa cho Vân Hạ 1 ly.

"Lần sau em ước gì khó khó hơn đi. Cheers!"

Vân Hạ cười mãn nguyện, cụng ly cùng Mộc Lâm. Rượu màu hổ phách được ánh lửa bập bùng chiếu vào như đang điên cuồng nhảy múa. Ly này ly khác cứ nối tiếp chạm vào nhau leng keng.

Màn đêm buông xuống trải khắp không gian, men rượu ngấm vào từng mạch máu làm chất xúc tác để mọi cảm xúc như được vỡ ra. Vân Hạ rơi nước mắt, lúc đầu nàng chỉ khóc nho nhỏ, rồi òa lên nức nở. 

Mộc Lâm đứng dậy đi về phía nàng, đưa tay vuốt mái tóc như dỗ dành. Vân Hạ quay người qua ôm lấy ngang hông cô, rồi lại khóc nấc lên. Mộc Lâm chỉ đứng đó, nhẹ nhàng xoa lưng nàng, thì thầm:

"Cứ khóc đi em, rồi ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn."

------ 

Tâm sự nhẹ của tác giả:

Mộc Lâm: Chị cho em bẻ cung còn chị sẽ bẻ cong em.

Vân Hạ: Khỏi, để em tự cong!

Tác giả: Ủa? Tao tưởng 2 đứa cong là do tao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro