Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời của Craig cứ văng vẳng trong đầu anh ngày hôm đó. Anh muốn tiếp tục đuổi theo Tweek, nhưng anh nghĩ rằng cậu chỉ cần một chút không gian nên anh quyết định chỉ giúp Karen ở quán cà phê cho đến khi đóng cửa rồi đi chơi với bạn bè. Dù sao thì anh sẽ chỉ gặp Tweek tại nơi làm việc vào ngày mai. Cậu không cần Kenny...

"Mày luẩn quẩn quanh em ấy khi mày biết em ấy yếu đuối và dễ xúc động,"

"Chỉ để mày có thể sống trong giấc mơ nhỏ nhoi của mình về việc em ấy ở bên này thay vì này biết em ấy sẽ hạnh phúc với tao!"


Điều đó không đúng... Anh biết Tweek sẽ không bao giờ ở bên anh. Nó luôn nhắc nhở anh hàng ngày rằng anh sẽ không bao giờ được ở bên Tweek bất cứ khi nào Craig xông vào cửa hàng và vào căn phòng chỉ dành cho những nhân viên như thể anh ta sở hữu nơi mà Tweek sẽ ở. Anh thỉnh thoảng nghe thấy Tweek rên rỉ, nói rằng em ấy đang làm việc khi Craig quá nhạy cảm. Một điều mà Craig thích làm nhất là tắm cho Tweek bằng những nụ hôn ngay trước mặt Kenny, nơi anh không muốn phải chịu đựng tất cả, bởi vì anh còn phải chăm sóc khách hàng. Chính xác thì Craig và Kenny trở thành kẻ thù khi nào?

Mười lăm năm trước, họ chơi bóng rổ cùng nhau khi rảnh rỗi. Craig không có tình cảm với Tweek hồi đó so với hiện tại. Anh ta chủ luôn tập trung vào việc của riêng mình, đi chơi với những người bạn khác của mình, nói về trò chơi điện tử bất cứ khi nào anh ta muốn nói giống như mọi đứa trẻ khác ngoại trừ việc anh ta phải nắm tay Tweek như một thói quen bắt buộc để giữ cho thị trấn vui vẻ. Kenny đã nhận thức được lời nói dối nhỏ của họ. Tweek cũng đã tin tưởng giao nó cho anh ta.

Anh ta nói, "Kenny... -ngh- Tôi cảm thấy như mình đang phạm tội mỗi ngày."

"Sao lại thế?" Anh hỏi trong khi quét sàn nhà khi Tweek lau sạch bàn. Họ phải đóng cửa hàng và trời đã tối để họ không phải trốn tránh những người có thể phát hiện ra việc lao động trẻ em của họ đang diễn ra.

"Tớ không thực sự hẹn hò với Craig." Cậh thú nhận khi cậu lau bàn bằng một miếng vải ẩm hơi quá mạnh khiến nó kêu cót két mỗi khi cậu đưa tay.

"Tôi biết." Hai tay anh nắm chặt cây chổi khi anh nhìn xuống sàn nhà. Lần đầu tiên phát hiện ra làn sóng mới của thị trấn, Craig đã tức giận và Tweek thì mất trí. Anh muốn cười vì nó ngớ ngẩn như thế nào, nhưng cuối cùng anh lại cảm thấy lo lắng vì nó đã gây quá nhiều căng thẳng cho hai người bạn của anh, đặc biệt là Tweek.

Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu nên anh nhìn lên và thấy Tweek đang kinh hoàng nhìn anh. "L-làm sao cậu biết?"

Kenny giữ im lặng một chút để tìm ra cách tốt hơn để diễn đạt câu trả lời của anh mà không khiến cậu sợ hãi. "Chà, tôi chỉ không nghĩ Craig thích con trai và cậu cũng vậy."

"R-rõ ràng như vậy sao? Chúng tớ trông chưa đủ giống như một cặp sao?" Nó đây rồi. Cậu lại run và co giật. Anh dựa cây chổi vào tường trước khi đi đến Tweek để chải tóc bằng ngón tay. Đó là điều mà đã cùng anh trưởng thành để làm trong suốt thời gian làm việc với Tweek.

"Không không không... hai người trông dễ thương lắm." Anh nói nhưng anh cảm thấy đau nhói ở ngực khi trả lời. "Theo quan điểm của riêng tôi, cậu sẽ quá bận rộn lo lắng về những thứ khác và Craig trước đây chỉ hẹn hò với các cô gái. Thế thôi."

Cậu cắn môi dưới. "Và điều đó khiến tớ không phải là người đồng tính?"

Kenny dừng lại một giây trước khi nhìn thẳng vào mắt Tweek khi anh nói gần như mong đợi. "Tôi không biết. Còn cậu?"

"Ờm... Tớ không chắc nữa." Cậu rời mắt khỏi Kenny. Hai gò má dần dần ửng hồng.

"Nếu cậu đúng là đồng tính, cậu biết cậu sẽ không gặp rắc rối, phải không? Cha mẹ cậu chấp nhận cậu." Anh gài một lọn tóc vàng bị chĩa ra vào sau tai của Tweek.

Tweek bồn chồn một chút. "Cậu...cậu không cảm thấy kỳ quái ở chung quanh tớ sao?"

"Tất nhiên là không rồi anh bạn. Tôi cũng chấp nhận cậu mà." Thay vào đó, anh không thể chấp nhận sự thật rằng cậu lại được ghép cặp với Craig. Anh đã đi chơi với Tweek trong nhiều tháng, tại sao họ không thể chọn anh để ghép cặp với Tweek? Anh đã hẹn hò với các cô gái giống như Craig. Đó không thể là một lý do để loại anh ra.

"Tớ không nghĩ Craig cảm thấy thoải mái khi ở bên tớ..." cậu nghe có vẻ yếu ớt và bất lực trước hoàn cảnh của mình khiến Kenny muốn ôm cậu và anh đã làm như vậy.

"Chà, thị trấn sẽ sớm quên nó đi và hai người sẽ trở lại cuộc sống bình thường của mình."

"Nếu tớ không muốn nó trở lại bình thường thì sao..?" Câu hỏi của cậu khiến Kenny như muốn rơi lệ trước mặt cậu.

"Kiểu, cậu muốn giữ mối quan hệ này với Craig ...?" Cổ họng anh thắt lại khi anh cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình.

Anh cảm thấy Tweek gục đầu vào cổ anh và nó đau hơn anh tưởng. Là bạn của cậu, anh phải luôn ủng hộ và không gây thêm căng thẳng cho cuộc sống của Tweek nên tất cả những gì anh có thể làm là tỏ ra vui vẻ. May mắn thay, chiếc áo parka của anh đủ lớn để che đi những giọt nước mắt của anh. “V-vậy thì cậu hãy tự mình xem xem liệu hai người có thể thân thiết hơn không…”

Và họ đã hợp nhau đến mức họ luôn nắm tay nhau và thậm chí còn nhận nuôi một con chuột lang cùng nhau. Khi Stripe #4 được Tweek giới thiệu với Kenny trong khi cậu và bạn trai của cậu đã chia tay được một thời gian ngắn là Super Craig và Wonder Tweek, anh không thể không bực bội với sự tồn tại của con vật cưng nhỏ bé. Đó không phải là lỗi của Stripe, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân nhìn chằm chằm vào nó.

"Chào chú Mysterion đi, Stripe." Tweek đang vuốt ve con chuột lang trong tay khi Stripe run rẩy và từ chối đối mặt với Kenny vì sợ hãi. Vì cả thế giới đã biết danh tính bí mật của anh, bao gồm cả Tweek, nên anh có thể sử dụng nó làm nhân vật siêu anh hùng của mình trong trò chơi nhỏ của họ. Chú Mysterion. Anh ghét danh hiệu do Tweek đặt ra. Anh hẳn đã quá bảo vệ đứa con duy nhất của gia đình Tweak để được coi như một người anh lớn chứ không phải là một mối tình tiềm năng. Tuy nhiên, có ai có thể đổ lỗi cho anh về hành động của anh khi cậu run rẩy do sợ hãi?

Anh đã từng tiếp cận Craig ở tủ đựng đồ của anh ta. Anh ta là đứa trẻ cao nhất trong lớp và sẽ luôn có cái nhìn thờ ơ khi anh ta lục lọi đồ của mình. Tuy nhiên, Kenny không bị đe dọa, cho dù anh có đóng sầm cửa tủ lớn đến thế nào đi chăng nữa.

"Chào cậu." Anh chào.

"Cậu muốn gì?" Craig nói mà không nhìn anh. Anh ta lật qua một tập hồ sơ trong tay. 

"Thư giãn đi anh bạn. Bây giờ chúng ta không chơi siêu anh hùng đâu." Anh giơ cả hai tay lên với Craig một cách tinh nghịch. "Chỉ là, gần đây cậu đã khiến Tweek và những người khác sợ hãi vì sự cục cằn của cậu đấy."

Craig cúi gằm mặt như thể anh ta đang thực sự đọc qua các ghi chú của mình, nhưng lại liếc nhìn Kenny. "cậu quan tâm rất nhiều về Tweek, huh?"

"Ừm, ừm. Cậu ấy là...em trai của tôi, cậu biết không? Đó chỉ là những gì mà anh em làm cho nhau. Cậu cũng là một người anh em." Anh cười một cách lo lắng, nhưng Craig không tin vào điều đó. Chàng trai cao hơn chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc trong suốt thời gian khi nghe Kenny cố gắng nói lòng vòng, cố gắng xem anh ta thế nào.

"Có phải các anh em với nhau cũng dành quá nhiều thời gian cho người mà anh em của họ thực sự đang hẹn hò không?" Cái lườm của Craig dành cho Kenny đã khiến anh đứng hình trước khi cậu ta bỏ đi. Tweek đã vui vẻ nói với Kenny vài ngày sau đó rằng Craig và cậu đã đi tư vấn cho các cặp đôi.

"Kenny, cậu nghe tôi nói không?" Anh nghe thấy Kyle búng tay về phía anh qua bàn với Cartman ngồi bên cạnh anh ta. Anh được mời đến dự một bữa tiệc potluck tại nhà của họ để ăn mừng  Ike trở về, người đã phải giữ cho Stan say xỉn không bị nôn ra khắp nơi trong phòng tắm.

"Hả? Xin lỗi. Có chuyện gì vậy?" Anh cố hắng giọng, nhưng cơn đau vẫn còn.

"Tôi đã nói, tôi muốn cậu gặp bạn của tôi Thomas. Cậu ấy đã chuyển đến Canada từ lâu và quay lại thăm một thời gian." Kyle mỉm cười khi chỉ vào người mà anh vừa gặp ở công viên, người đã vô cùng yêu quý Tweek. Cả hai đôi mắt màu tím và nâu chạm nhau, và so với đôi mắt sợ hãi của Thomas, anh vẫn bình tĩnh và có lẽ đã chết trong lòng vì bị mắc kẹt trong những suy nghĩ của chính mình vài giây trước.

"C-chào..." Thomas nhíu mày khi run rẩy vẫy tay với Kenny rồi lầm bầm "ah chết tiệt...cái thế giới nhỏ bé này..."

"Chào." Anh nheo mắt nhìn cậu ta. Việc họ ngồi ở hai đầu chiếc bàn hình chữ nhật cũng chẳng ích gì khi Kyle và Cartman ngồi cạnh nhau ở phía bên phải, điều này buộc họ phải tiếp tục đối mặt với nhau. Cả Thomas và Kenny chỉ im lặng khi họ nhìn chằm chằm vào nhau.

Kyle đã dùng chân huých nhẹ vào gầm bàn của Kenny trước khi nháy mắt với anh. "Cậu thấy đấy, Thomas đây rất thích những người tóc vàng."

"Vậy á hả?" Anh vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta khi cậu ta nắm chặt chiếc nĩa của mình.

"Ư-ừ --ĐỆT!-- Xin lỗi. Chứng rối loạn của tôi khiến tôi buột miệng..." Anh nói ngay trước khi Kyle hét lên. Chắc hẳn cậu ta đã giẫm phải chân của Kyle khiến Cartman phải hét lên "Aye! Đừng có động vào người Do Thái chết tiệt của tao!", dẫn đến việc Kyle dẫm lên chân bạn trai mình.

"Anh không cần phải nói với cậu ấy điều đó, anh bạn..." Thomas nhấp một ngụm soda. "Dù sao thì cậu ấy cũng không phải mẫu người của tôi..."

"Ồ vậy sao? Tóc tôi không đủ vàng sao?" Anh thủ thỉ, kích thích anh.

"Cậu biết tụi này sẽ để mắt đến nếu cậu không quá cao." Thomas cười khẩy một cách tinh tế.

"Ồ hoàn toàn rồi. Tôi hiểu rồi. Nếu mái tóc của cậu có màu vàng nắng bù xù với đôi mắt xanh to tròn, có lẽ tôi sẽ cưới cậu." Anh đáp lại.

"Uh-huh. Công nhận. Tôi thích khi chúng dễ thương và rụt rè." Thomas vừa nói vừa nắm chặt ly của mình.

"Đúng vậy. Tôi cũng muốn thế. Thật ra là có cafein nữa." Kenny nói thêm.

"Thật vui vì chúng ta có điểm chung." Gã mỉa mai trong khi cả hai đều nở nụ cười giả tạo với nhau. Cặp đôi trong phòng chỉ im lặng nhìn họ nói chuyện qua lại.

"Ừm... có chuyện gì vậy?" Kyle thắc mắc làm gián đoạn trận chiến nhỏ của họ.

"Ồ không có gì. Dù sao đi nữa, nếu chúng ta thực sự có điểm chung thì cậu ta đã chẳng  hẹn hò với Craig." Anh lẩm bẩm.

"Cậu cái gì cơ?!" Kyle đập tay xuống bàn trong khi Cartman bị nghẹn thức ăn.

"AH MÁ! Cậu bảo tôi thử trải nghiệm mà!" Thomas lên tiếng. “Dù sao thì tụi này cũng không thích gì nhau.”

"Vậy tại sao hôm qua cậu lại tỏ ra si tình khi quay lại chỗ tôi?!" Kyle suýt hất nước lên người Cartman khi anh cố đưa đồ uống cho anh ta. Anh xoa những vòng tròn trên lưng của Cartman khi hét thẳng vào mặt Thomas.

"Ngày hôm đó tôi đã gặp một người khác!"

"Ừ, Kyle. Cậu ta thậm chí còn đưa anh chàng đó đi cùng đến công viên." Kenny nói.

"Tôi tưởng cậu đánh nhau với Craig ở công viên nên mới có vết bầm tím mà vẫn chưa nói rõ nguyên nhân!" Kyle trông như thể anh sẽ nổ tung bất cứ lúc nào khi cố gắng ghép 2 vấn đề này lại với nhau.

"Ôi chúa ơi... Craig đã chọn giết Kenny."

"Cái đó... aurgh!!.. tên khốn.." giọng Stan vang lên từ phòng tắm.

"Không. Cậu ta không bao giờ có thể. Tôi đã thắng cho đến khi cái tên này can thiệp vào." Anh chỉ vào Thomas.

“Tôi đang giúp cả 2 người đấy.” Thomas đã trả lời.

"Tôi vẫn còn rất bối rối lắm đấy!" Kyle luồn ngón tay vào tóc dưới chiếc mũ.

"Khal! Kienny muốn chen chân vào sau khi phát hiện Craig và Tweek đang có mối quan hệ tay ba với Thomas ở công viên!" Bạn trai của anh lay anh khi anh ấy cố giải thích.

"Chuyện không phải như vậy, cái thằng béo này!" Kenny gầm gừ. "Tên khốn này đã hẹn hò với Craig ngày hôm qua, và bằng cách nào đó cũng tên là tên khốn này đã tìm thấy Tweek và đưa em ấy đi đây đi đó hôm nay!"

"Em ấy đang buồn và căng thẳng! MÁ! CHÓ ĐẺ!-- Tôi đã thấy em ấy chạy loanh quanh mà không mang giày!" Thomas vẫy tay để giảm bớt căng thẳng đang tích tụ.

"Vậy sau đó mày bắt cóc nó và đưa nó đến công viên để trộm giày của người khác? Ngọt ngào thật đấy..." Cartman sau đó nhận được một cú thúc cùi chỏ vào bụng từ Kyle.

"KHÔNG!" Thomas hét lên, sau đó thái độ của anh chuyển từ hoảng sợ sang cúi xuống để thu mình lại và ngượng ngùng nói tiếp. "Ôi ĐỆT MẸ NÓ CHỨ!-- Tôi đã mua cho em ấy đôi giày mới để đeo trước khi đưa em ấy đi ăn sáng với tôi ở Denny và sau đó cùng em ấy đi dạo ở công viên..."

Cặp đôi thở hổn hển khi họ tiếp nhận toàn bộ thông tin. Kyle cứ nhìn Thomas với vẻ kinh ngạc còn Cartman nhướng mày khi gã lẩm bẩm. "Anh bạn.. đó là thứ vớ vẩn mà mấy thằng sugar daddy hay làm đấy."

Căn phòng im lặng ngoại trừ âm thanh đau đớn của Stan từ xa khi anh ói ra như muốn ói cả trái tim mình ra. Anh ta đã đến bữa tiệc trong tình trạng say khướt và khóc lóc vì bạn gái của mình. "Wendy... urff!!"

"Cố lên nhé anh bạn! Anh sẽ ổn thôi, anh bạn!" Ike yên tâm.

"Anh mày không biết nói tiếng Canada!" Stan khóc nức nở khi liên tục nôn mửa.

Kyle nhéo sống mũi khi cố gắng hiểu. "Vậy Craig đã cắm sừng Tweek bằng cách hẹn hò với cậu, nhưng Tweek tình cờ lại là gu của cậu nên cậu bỏ Craig để đến với Tweek và mua đồ cho cậu ấy?"

"Không! Họ đang có một mối quan hệ mở!" Thomas càng trở nên thất vọng giống như Kenny khi nghe lời tường thuật lại của anh Kyle.

"Điều đó có vẻ không giống điều mà Tweek sẽ đồng ý!" Kyle bây giờ có vẻ bối rối hơn.

"Đó cũng là điều tôi nghĩ khi biết chuyện! Tên khốn đó chắc chắn đã dồn ép Tweek phải nói đồng ý." Kenny đập tay xuống chiếc bàn tội nghiệp.

"Vậy tại sao Craig lại gây chuyện với Kenny thay vì cậu?" Anh chỉ vào Thomas.

"Tôi không biết! CHẾT TIỆT!-- Tên này lao vào đấm Craig sau khi Tweek bỏ đi sau khi tôi nói với em ấy rằng tôi là người mà Craig qua lại ngày hôm qua. Em ấy không có biết..."

Đến lượt Kenny biện hộ. "Hắn đã làm Tweek tổn thương và điều đó làm tôi bực mình ..."

"Nhìn này. Tôi không hiểu sự bảo vệ quá mức của cậu giành cho Tweek, nhưng cậu, thưa ông cố ạ," Kyle trừng mắt nhìn Thomas khi anh chỉ vào anh ta một lần nữa. "Đừng có mà xen vào giữa hai người họ chỉ vì cậu thích Tweek."

"Nhưng cậu đã nói nếu sau đó tôi không thích thử những điều mới này thì cậu sẽ không chửi tôi vì đã theo đuổi điều tôi thực sự muốn! Nhớ không?" Anh nhắc nhở Kyle khiến anh phải suy nghĩ về phản ứng của mình.

"Tuy nhiên, như vậy không có tốt gì đâu! Tweek có vẻ không phải là loại thích san se người yêu mình đâu!" Một lần nữa, cái bàn ấy lại nhận thêm một cú đánh nữa từ Kyle.

"Tôi cũng không nhé. Dù sao thì bây giờ có lẽ họ đã chia tay rồi. Tôi có cơ hội." Thomas gắt gỏng. Kenny chỉ cau mày trước sự tự tin của anh.

"Uh.. không, chú mày không hề nhé." Cartman tham gia vào cuộc tranh luận khi gã lấy một mảnh giấy và cây bút từ chiếc kệ phía sau. "Đợi một chút."

“Tụi bây thấy đây,” gã giơ mảnh giấy lên cho mọi người xem. Nó có một bức vẽ hoạt hình nhỏ chụp Kyle và gã cùng nhau trong một vòng tròn trên kí tự chữ T với Tweek và Craig ở phía bên kia. Đường kẻ ở giữa các bức vẽ trông quá dày để có thể gọi đơn giản là đường thẳng đứng.

“Cartman, sao kí tự chữ T lại giống dương vật thế nhỉ.” Kyle thở dài.

"Bởi vì chủ đề này là bê đê và anh đây chỉ muốn ăn tối trong hòa bình, nhưng ở đây chúng ta đang thảo luận về chuyện nhảm nhí này." Cartman càu nhàu.

"Tụi bây thấy đấy, đây là anh mày với một tên Do Thái bẩn thỉu." Kyle định đánh Cartman lần nữa nhưng bị gã bạn trai giữ tay lại để chặn cú đấm sắp tới.

“Anh mày không thể chán gã Do Thái này cho dù tụi này có đánh nhau bao nhiêu đi chăng nữa,” anh dùng ngón tay khoanh tròn hình vẽ về họ. "Điều đó cũng tương tự với Tweek và Craig ử đuây."
*Cartman nói ngọng đó*

"Bây giờ nếu ai đó bóp nát một trong hai hòn bi, máu và tinh dịch sẽ chảy ra. Nó sẽ nổ tung." Cartman thực hiện động tác chọc vào mỗi vòng tròn. "Mày không muốn ở trong cái hòn bi đó đâu, Thomas. Chú mày sẽ chỉ bị thương thôi."

"Nghe nó chẳng có ý nghĩa mẹ gì cả! Nếu cậu ta là người chọc vào hòn bi của người khác, tại sao cậu lại bị thương?" Kyle cau mày với gã, nhưng không thể ngăn mình đến gần Cartman hơn sau lời thú nhận của gã về Kyle trước đó.

"Tất cả những gì anh mày muốn nói là chúng nó cần nhau để cảm thấy trọn vẹn và nếu chú mày can thiệp, chú mày sẽ chỉ bị tổn thương thôi." Gã liếc nhanh Kenny rồi nhìn Thomas. "Đừng như vậy, Thomas. Đừng để ngón tay dính máu khi chọc vào hòn bi. Thậm chí là đừng đánh rắm vào bi của đàn ông."

Kyle đập lòng bàn tay lên trán mạnh nhất có thể. Cả ba người rõ ràng đã mất hứng ăn trong khi Cartman chỉ đặt bài thuyết trình của mình xuống rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

"Ồ..." Kenny trợn mắt.

"Nghe này. Điều anh ấy đang nói là ngay cả khi hai người đó có tranh cãi về bất cứ điều gì, họ cũng không thực sự chia tay. Họ chỉ hẹn hò nhưng có xung đột mà thôi." Cartman gật đầu khi Kyle diễn đạt lại. "Họ làm điều đó mọi lúc và cuối cùng họ vẫn sẽ ở bên nhau."

"Chà, có ai thực sự đã thử--MÁ-- tiếp cận họ khi họ đang có xung đột và tạm thời độc thân chưa?" Thomas hỏi.

"À, không, nhưng--"

Thomas ngắt lời Kyle. "Vậy làm sao cậu chắc chắn mọi chuyện sẽ luôn như vậy khi không có ai khác đã--ĐẬU!-- đã thử? Nếu Cartman vừa chia tay với ai đó và cậu có tình cảm với cậu ta, cậu có muốn thử không?? Cậu không tò mò xem điều đó có thể đưa cả hai đến đâu thay vì để cậu ta có một kết cục với một người khác mà không phải cậu à?"

Câu hỏi của anh đã khiến cặp đôi nhìn xuống đĩa của mình giống như Kenny, người đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Anh đã muốn thử tiến tới với Tweek từ lâu, nhưng anh chưa bao giờ thực sự thử ngoài việc thỉnh thoảng đưa ra những gợi ý nhỏ về cảm xúc với Tweek. Anh nhai bên trong má khi không ngừng suy nghĩ về những gì mình sẽ làm. Anh có nên để Craig và Tweek quay lại với nhau như thường lệ không? Liệu anh có nên đứng ngoài nhìn Thomas cố gắng theo đuổi Tweek? Hay anh thực sự nên tự mình tiến tới và có nguy cơ để trái tim mình tan vỡ?

Dù lựa chọn của anh có thể là gì, vẫn có một điều nữa vẫn lởn vởn trong tâm trí anh, ám ảnh anh ấy hàng giờ liền. Theo lời của Craig:

"Mày không sinh ra để dành cho Tweek"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro