Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng chiếu vào khung cửa sổ lớn, xuyên qua tấm rèm cửa, chiếu vào sàn gỗ nhẵn bóng trong phòng khách sạn của anh. Trong đó, một người đàn ông đang ngồi gần như không tỉnh táo, áp má trái lên chiếc bàn cạnh cửa sổ. Một cánh tay nằm dài cạnh chiếc máy tính xách tay gần đầu và cánh tay phải của anh lủng lẳng phía trên cây bút rơi trên sàn. Anh lại thức trắng đêm. Mặc dù ra khỏi thị trấn, anh vẫn phải kiếm một khoản tiền để mua bất cứ thứ gì anh muốn. Thật tốt khi anh chọn trở thành Nhà phát triển web cho sự nghiệp của mình. Không phải gia đình anh nghèo ngay từ đầu. Anh chỉ muốn kiếm tiền cho bản thân. Một phần lý do khiến anh chọn làm việc thay vì đánh một giấc ngon lành vào ngày hôm qua là vì dường như anh không thể quên được người chàng trai ở quán cà phê đó. Không có gì ngạc nhiên khi bạn hẹn ngày hôm qua của anh đã do dự khi vào trong. Hóa ra, người bạn hẹn kia đang có mối quan hệ mở cùng chàng trai tóc vàng dễ thương ngã vào lòng Thomas nơi cậu thuộc về một cách hợp pháp. Thật xấu hổ khi Craig luôn chọn cách thể hiện một vài cảm xúc hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh ta thực sự là con người chứ không phải người máy khi Thomas hỏi liệu bạn trai của anh ta có thích chơi ba người không. Anh ta trông như sắp cắn đứt đầu anh vậy. Vui phết đấy.

Anh cười khúc khích qua kẽ răng khi nhớ lại việc ép Craig nhiều hơn bằng cách cho rằng nhân viên pha cà phê ở quán cà phê là bạn trai khác của chàng trai tóc vàng rụt rè. Trời ạ, anh ta cũng sẽ hành động hung hăng nếu ai đó cho rằng người yêu của cậu ấy là của người khác, đặc biệt là khi có người nói bạn trai của anh ta như đến từ thiên đường nhưng lại bị chấn thương suốt chặng đường xuống Trái đất, run rẩy như một chiếc lá. Ah... cậu ấy tên gì nữa..? Tweek? Ah.. một cái tên kỳ lạ nhưng cũng thật dễ thương. Trước khi anh có thể chợp mắt ngủ tiếp, điện thoại của anh đổ chuông trong túi quần jean khiến anh nhảy dựng rồi ngã khỏi ghế.

"AH CHẾT TIỆT! CÁI ĐẦU BUỒI!!" Anh giật điện thoại ra rồi trả lời cuộc gọi. "Cái gì?!"

"Uhm.. Chúc cậu buổi sáng tốt lành." Kyle cười khúc khích qua điện thoại.

Thomas rên rỉ. Anh đã ở South Park khoảng hai tuần nay, nhưng lần đầu tiên anh muốn ở lại lâu hơn một chút vì một người mà anh mới gặp. May mắn thay, anh có thể lái xe trở lại Canada bất cứ lúc nào anh muốn. Anh đứng dậy trở lại ghế khi nghe Kyle hét vào mặt một người mà anh cho là Cartman ở phía sau.

"Đừng gọi em trai em là dương vật giả!" chàng trai tóc đỏ hét lên.

"Tôi quá buồn ngủ cho chuyện này..." Anh càu nhàu. Đầu anh lại tìm thấy mặt bàn và ở yên đó trong khi lắng nghe tiếng huyên náo.

Giọng của Kyle quay trở lại. "Dù sao thì, Ike cũng vừa mới trở về thăm! Tối nay chúng ta nên có một buổi họp mặt hay gì đó!"

Thomas cứ gật đầu cho qua chuyện anh ấy nói cho đến khi không còn nữa. Cho đến khi anh chỉ còn là một mớ hỗn độn ngáy ngủ.

"Thomas?" Kyle đợi vài giây. "Tango, đây là Foxtrot, cậu đã vào vị trí chưa?"

"Nghe rõ...Foxtrot... Tango nnnmm... vị trí..." anh ngáy to hơn.

"Thomas!" 

Anh thở hổn hển, nhưng tiếng hét của Kyle không đủ để đánh thức anh hoàn toàn. Anh ngáp thêm vài cái trước khi ngồi dậy. "Ah.. chết tiệt... Mấy giờ rồi..?"

"Gần mười giờ sáng rồi anh bạn! Đi mua ít đồ ăn thức uống cho bữa tối tối mai ở nhà tôi đi!" Kyle ríu rít. Ít nhất thì cũng có ai đó đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái giữa hai người họ.

"Ugh... Chốt kèo Dr Pepper ." Anh thở dài. Điều đó có nghĩa là anh sẽ phải thức dậy và thực sự mua đồ uống và giữ  chúng trong tủ lạnh mini của mình để dùng sau. Thật tốt là Ike sẽ ở đó để anh không phải là người duy nhất đau khổ khi Kyle và bạn trai của anh ấy bắt đầu tán tỉnh nhau.

"Tôi sẽ nhắn tin cho cậu khi chúng ta sẵn sàng! B-- Cartman! đừng đánh em ấy bằng một tờ báo nữa!" anh ấy cúp máy. Anh thở dài nặng nề hơn khi ngả người ra sau ghế.

Đáng ngạc nhiên cho anh, anh đã chuẩn bị cho ngày hôm đó và bước ra ngoài. Làn gió lạnh buổi sáng thổi vào da thịt khiến sống lưng anh cồn cào. Mẹ kiếp. Vẫn đang là Mùa hè nhưng thời tiết ở thị trấn chết tiệt này đôi khi không thể đoán trước được. Anh muốn lái ô tô của mình đi, nhưng anh không muốn mạo hiểm cán phải ai đó chỉ vì đi dạo buổi sáng cùng vài chai nước ngọt. Anh vòng tay ôm lấy mình khi anh xoa tay lên vai cho ấm. Chắc hẳn lúc này anh trông giống như một thây ma ở nơi công cộng, lảo đảo đi quanh thị trấn. Anh đã đi qua nhiều tòa nhà rồi nhưng anh cứ đi mà không có đích đến chính xác.

Khi anh bước đi với tầm nhìn kém vì đôi mắt mệt mỏi, anh lại nghĩ về chàng trai tóc vàng ngày hôm qua. Anh tự hỏi làm thế nào anh có thể bắt chuyện với cậu mà không làm cậu sợ lần nữa. Màu yêu thích của cậu là màu xanh lá cây? Cung hoàng đạo của cậu là gì? Thomas còn có cơ hội với cậu không? Tại sao có vẻ như bây giờ trí tưởng tượng của anh đang giở trò đồi bại với anh ta và bây giờ anh đang nhìn thấy chàng trai tóc vàng hôm qua chạy về phía mình khi cậu hét toáng lên?

"Ồ chào-- AH CHẾT TIỆT! ĐỆT!"

Như thể các vị thần muốn tát vào sự trầm ngâm của Thomas, một lần nữa anh thấy mình nằm trên sàn, nhưng lần này lưng anh đập xuống nền xi măng còn đau hơn cả sàn gỗ. Hơi thở của anh bị đẩy ra khỏi người khi anh cảm thấy sức nặng đè lên mình. Đột nhiên, một tiếng hét lớn quen thuộc vang thẳng vào tai anh khi anh cố gắng ho để tránh cú đánh bất ngờ mà anh nhận được.

"Chúa ơi!" người đang ngồi trên anh hét lên, nhưng không rời khỏi anh. Anh cảm thấy tay người kia run run trên ngực anh. Anh đang định quát tháo những lời tục tĩu với bất cứ ai làm anh mất tập trung vào giấc mơ ban ngày của mình thì đôi mắt xanh giống như thiên thần bánh cupcake mà anh gặp ngày hôm qua đang mở to nhìn anh. Cậu trông đau khổ hơn lần đầu anh nhìn thấy cậu. Tóc cậu rối bù khắp nơi mà không có một chiếc khăn quàng cổ trang trí trên đầu, chiếc áo sơ mi nhàu nát cài khuy không đúng cách và hai má cậu không còn lấm tấm bột mì mà là những vệt nước mắt. Cứ như thể cậu vừa ra khỏi giường và khóc. Thomas muốn hỏi có chuyện gì nhưng cả hai người họ đều như đóng băng tại chỗ nhìn chằm chằm vào nhau.

Ngay khi anh định nói điều gì đó, thì chứng tics của anh đã lấn át anh ấy. "Cậu--ĐỤ MÁ! VÃI CỨT!!"

Ôi không không không . Chàng trai tóc vàng thút thít qua từng lời tục tĩu mà anh đã thốt ra và chúng càng tuôn ra từ miệng anh, chàng trai nhỏ bé nhìn anh càng kinh hãi. Anh đã cố gắng chặn miệng mình bằng lòng bàn tay, nhưng anh không thể không nắm lấy cả hai tay của cậu khi anh nhận thấy chúng bắt đầu run rẩy và với lấy tóc của chính cậu.

"ĐỆT!-- Xin lỗi! TÔI --MẸ KIẾP--" anh nhanh chóng ngồi dậy đối mặt với bàn tay trái của mình nắm lấy cả hai bàn tay nhỏ hơn của người kia trong khi anh dùng tay phải trượt quanh eo cậu. " Chứng tics của tôi --ĐỤ MÁ-- đang phát tác lại."

Chuyển động đột ngột của anh hẳn đã khiến người kia sợ hơn nữa, bởi vì cậu bắt đầu vùng vẫy để thoát ra, co giật và rút tay ra khỏi tay anh. Anh biết chân của người kia sẽ tê liệt vì sợ hãi một lần nữa nên anh không phải lo lắng về việc cậu bỏ chạy và vô tình bị ô tô đâm trong quá trình này, nhưng phản ứng của cậu đối với chứng tics của anh đã đưa Thomas trở lại khi anh còn trẻ, nhỏ hơn và cảm thấy như anh là một vấn đề đối với thế giới. Anh rất buồn vì tình trạng khuyết tật của mình đang ảnh hưởng nặng nề đến cậu khi tất cả những gì anh muốn là được đến gần cậu hơn. Anh không khỏi nhíu mày và mím môi xuống. Anh nghĩ rằng mình đã vượt qua được lòng căm thù bản thân đối với một thứ mà anh không thể kiểm soát, nhưng nhìn thấy người trước mặt anh vùng vẫy để thoát khỏi anh khiến ngực anh đau nhói.

Sau một vài lần đưa rồi lại đẩy từ người kia, cuối cùng cậu cũng nhìn Thomas lần nữa, người đã cố gắng giữ im lặng trong khi lòng bàn tay áp lên môi. Cảm xúc của Tweek biến thành một cái gì đó giống như vẻ mặt buồn bã của Thomas nhưng cậu trông lo lắng hơn so với trạng thái kinh hoàng trước đó. Hơi thở của cả hai đều run rẩy khi họ nằm trên mặt đất. Những lời chửi thề thỉnh thoảng lại bật ra khỏi Thomas và Tweek sẽ co giật nhưng ngoài ra, họ đang lặng lẽ quan sát nhau.

Thomas lại hít một hơi run rẩy sâu hơn bằng mũi khi hôn lên các đốt ngón tay của chàng trai tóc vàng kia. Cái nắm của Tweek rất đau nhưng anh vẫn giữ nguyên cả hai tay. Chậm rãi, anh kéo người kia lại gần. 

"Anh xin lỗi... Anh không kiềm chế được.. Anh làm em sợ hả cưng?" Anh liếm qua làn da của cậu khi trán của cả hai áp vào nhau. Anh có thể cảm thấy Tweek rung động khi đôi mắt đẫm lệ của cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh. Ạh có thể cảm thấy sự thiếu cảnh giác của cậu dang thu hút Thomas như một cục nam châm, khiến anh muốn tiếp tục chạm vào khắp người cậu.

"Em có bị thương chỗ nào không?" Thomas trượt tay từ eo xuống đùi phải, xoa chầm chậm xuống chân. Tweek lắc đầu khi có vài tiếng nấc phát ra từ cậu.

"Tại sao em khóc?" Anh giữ giọng nhẹ nhàng để tránh kích động cả hai. Câu hỏi của anh chỉ khiến những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.

"Được rồi được rồi... Chúng ta sẽ không nói về nó nữa." Anh hôn tay Tweek thêm vài cái nữa. Anh lau những giọt nước mắt trên má nhiều hơn nhưng không ngừng chảy xuống ngón tay cái của anh. 

"Chúng ta sẽ phải xuống đường. Em có thể vòng tay qua cổ tôi giúp tôi được không?" Anh chăm chú nhìn cậu khi cậu gật đầu và ngoan ngoãn bám lấy anh trong khi đầu của cả hai vẫn áp vào nhau.

"Cậu bé ngoan." Anh hôn lên giọt nước mắt trên má cậu trước khi bế cậu lên.

"Làm-làm ơn --ngh-- đừng kiện tôi..." chàng trai kia thút thít khi vùi mặt vào cổ Thomas. Lời cầu xin của cậu khiến Thomas bật cười. Suốt thời gian qua, thiên thần nhỏ này luôn lo lắng rằng Thomas sẽ buộc tội cậu vì một tai nạn ngớ ngẩn.

"Không, cục cưng. CHẾT TIỆT-- Em đáng yêu thế này là phạm pháp, nhưng em sẽ không bị kiện đâu." Anh cười khúc khích bên tai Tweek. Cậu thút thít trước sự đụng chạm của anh.

"Chúng ta sẽ đi ăn sáng. Nhân tiện, tên tôi là Thomas." Anh ngân nga khi bắt đầu bước đi với cậu trên tay anh. Đối với một người trông chỉ trạc tuổi cậu, cậu rất nhẹ cân. Có lẽ Thomas nên đưa cậu đến một nhà hàng tự chọn hoặc một cái gì đó.

"Em thích bánh kếp chứ?" Anh xoa xoa lưng cho cậu. Sự run rẩy của Tweek đã giảm bớt khi cậu chỉ gật đầu đáp lại. Dễ thương quá... dễ thương quá...

Suốt thời gian đó, Tweek trông như thể đang bị bắt làm con tin với đôi mắt mở to nhìn khắp nơi nhưng vẫn bám lấy Thomas. Trước tiên, anh phải mua cho cậu một đôi giày sau khi nhận thấy rằng cậu đã chạy với đôi tất và một quả bóng giảm căng thẳng để ngăn cậu túm tóc. Tweek liên tục từ chối những món quà của anh, vì chúng rõ ràng là quá nhiều, nhưng cuối cùng họ ngồi ở quán Denny với Tweek nắm chặt quả bóng giảm căng thẳng màu xanh lá cây mà Thomas mua cho cậu và đi đôi giày mới toanh của cậu. Thomas đã khăng khăng rằng cậu cứ gọi bất cứ thứ gì cậu muốn, nhưng Tweek chỉ muốn cà phê và bánh kếp Choconana.

"Em có chắc không? Em không muốn ăn  nó chung với kem hay sữa lắc?" Anh chỉ vào thực đơn món tráng miệng.

"K-không, thưa ngài. --Ngh-- Hôm nay ngài đã giúp tôi đủ rồi... Cảm ơn ngài..." cậu ngoan ngoãn nói khi vẫn cúi đầu xuống nhưng ngước nhìn anh như một chú cún vẫn đang gặp rắc rối. Cậu bóp quả bóng giảm căng thẳng của mình vài lần trước khi nốc cạn cốc cà phê sẽ cần được rót đầy lại lần thứ ba.

"Em không có gặp rắc rối đâu." Anh tiến lại gần người đang run rẩy rồi xoa tròn lên lưng cậu. Anh đã vô tình chửi rủa một lần nữa nhưng lần này Tweek chỉ nao núng rồi tiếp tục véo và kéo món đồ chơi.


"Vừa nãy em chạy trốn khỏi ai ư?" Anh xoa đầu cậu. Tóc của Tweek cảm thấy mềm mại khi chạm vào.


"Mối quan hệ -ngh- bị hủy hoại của tôi..." nước mắt bắt đầu đọng trên mắt Tweek khi cậu trả lời. "Anh ấy đột nhiên yêu cầu tôi có một mối quan hệ mở, bởi vì một thằng đĩ nào đó !"


Anh ấy dùng nĩa đâm thức ăn ngay khi đĩa bánh kếp đặt trên bàn "người đó đã nhắn tin cho anh ấy được hai tuần rồi kể từ khi họ gặp nhau và họ đã hẹn hò vào ngày hôm qua."


Thomas nao núng trước sự bộc phát đột ngột và vô tình bị cậu gọi bằng cái tên như vậy, nhưng chỉ ậm ừ khi nghe cậu trút bầu tâm sự. "Kiểu, anh ấy chỉ mất một tuần để từ bỏ mối quan hệ bền chặt của chúng tôi vì một tên khốn nào đó đột nhiên xuất hiện! Tôi đã rất căng thẳng. Tôi đã phải chịu đựng cả tuần hơn giả vờ như mình vẫn ổn trong khi anh ấy đi tiệc tùng, say xỉn về nhà sau đó gặp gỡ với bất cứ ai hôm qua. Ngay sau khi anh ấy ngỏ lời muốn có một mối quan hệ công khai vào thứ Sáu tuần đó, anh ấy đã ngay lập tức đặt lịch hẹn với tên khốn đó vào ngày hôm sau!"


Mẹ kiếp. Thomas cảm thấy như mình bị bắn. Anh không biết mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay buồn khi cơ hội của anh với Tweek có thể đã bị đánh mất. Anh thậm chí còn không thích Craig. Anh có ấn tượng rằng họ đã có một mối quan hệ mở trong một thời gian dài.

"Đợi đã. --AH CHẾT TIỆT! MÁ!-- em nói thứ Sáu từ tuần trước à?" Anh bật ngón trỏ về phía sau hai lần. 

"Ư-ừ! Hôm nay tôi có thể độc thân vì đã chạy trốn." Cậu đã khóc.

Một cái gì đó trong tâm trí của anh nhấp nháy. Thomas quyết định rằng anh nên cảm thấy tức giận. Không phải ở Tweek, mà là Craig. Tên khốn đó đã nói với anh rằng anh ta đang có một mối quan hệ mở hai ngày sau khi họ gặp nhau, tình cờ là vào thứ Hai. Điều đó có nghĩa là Craig vẫn chưa có một mối quan hệ mở nào trước khi anh ta rủ Thomas đi chơi vào thứ Năm. Anh nắm chặt chiếc nĩa của mình khi nghĩ xem phải nói gì tiếp theo. Tuy nhiên, anh ta đã xin phép Tweek để có một mối quan hệ mở trước khi hẹn hò với anh, vì vậy anh không thực sự chắc chắn liệu đó có phải là điều khiến cậu phải chịu khổ hay không.

"K-không sao đâu, Tweek..." anh thở hổn hển khi Tweek đánh rơi chiếc nĩa.

"GAH! Làm sao anh biết tên tôi?" Cái nhìn sợ hãi đó hiện rõ trên khuôn mặt cậu và nhắm vào Thomas một lần nữa.

"AH VÃI CỨT!-- Uhmm.. Tôi nghe thấy đồng nghiệp của em gọi tên em ngày hôm qua, nhớ không?" Anh đã nói dối, nhưng Tweek đã thoải mái lại sau đó. Bất chấp những điều anh biết, anh không thể thừa nhận với Tweek rằng anh thực sự là ai ngoài việc trở thành khách hàng của ngày hôm qua. Anh nhìn cậu càu nhàu khi cậu cau mày chọc chọc cái bánh kếp của mình. Anh nhếch mép cười khi nhìn thấy một miếng sô cô la nhỏ ở gần khóe miệng khi cậu nhai thức ăn. Có lẽ vẫn đang nguyền rủa buổi hẹn hò của Craig từ hôm qua. Anh nhận thấy cậ ngừng run khi tập trung vào thứ gì đó ngay cả khi thứ đó là nguồn gốc khiến cậu tức giận. Giống như một con chihuahua nhỏ gắt gỏng. Anh cắn môi dưới với ý nghĩ đó.

"Ngài..?" Tweek nhận thấy anh nhìn chằm chằm, nhưng Thomas chỉ nhìn cậu.

"Em biết đấy, tôi không phải là khách hàng tại quán cà phê của em bây giờ. Hãy gọi tên của tôi." anh với lấy khăn ăn rồi lau sô cô la trên mặt.

Tweek co giật một chút do sự tập trung cao độ mà cậu nhận được. Mặt cậu chuyển sang màu đỏ đậm khi cậu nói lại. "Thomas..."

Anh đưa Tweek đến công viên sau đó khi cậu nói với anh ấy rằng anh chưa muốn về nhà. Anh ước gì mình có thể bế cậu một lần nữa ngay cả khi bây giờ cậu đã đi giày, nhưng ôm cậu trên tay cũng cảm thấy tốt. Đôi khi cậu co giật, và khi Thomas vô tình hét lên những lời thô tục, cậu sẽ nhảy lên và bám chặt lấy anh hơn. Thông thường, các thành viên trong gia đình anh sẽ phớt lờ những cơn co giật của anh và hành động như thể nó không tồn tại, điều mà anh rất biết ơn, nhưng anh không bận tâm khi những cơn co giật của chính Tweek sẽ nhắc nhở anh rằng chúng thực sự còn ở đó miễn là cậu không còn giật tóc Thomas. Chỉ có hai người đấu tranh để hòa nhập trong một biển người lạ với những cuộc đấu tranh khác nhau của riêng họ. Họ tìm thấy một đôi xích đu trống, rất hiếm vào thời điểm này trong ngày khi trẻ em xếp hàng để chờ đến lượt.

"Em yêu!" cả hai đều quay lại để thấy Craig đang thở hổn hển. Bên cạnh anh là nhân viên pha chế trong chiếc áo parka màu cam trông cũng mệt mỏi. Tweek ôm cánh tay Thomas chặt hơn. Cả hai người đàn ông trước mặt họ đều nheo mắt nhìn Thomas, vì vậy anh đã làm những gì anh phải làm. Anh vòng tay quanh Tweek để cả hai người họ nhìn thấy với nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt anh.

"Bỏ tay ra, đồ khốn!" Craig giơ ngón giữa với anh. "Cậu không phải thu dọn quần áo chuẩn bị về nhà sao?"

"Không phải anh đang sửa xe hay gì sao?" anh cắn lại. Tweek căng thẳng bên cạnh anh nhìn đi nhìn lại từ Craig đến Thomas.

"Không. Tôi đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ của mình ngay bây giờ, cảm ơn rất nhiều." Craig gầm gừ trước khi tiến thêm hai bước, nhưng điều đó chỉ khiến Tweek lùi lại và kéo Thomas theo.

"Em yêu..." Craig bực tức, cố gắng lại gần cậu hơn, nhưng anh càng nhích về phía trước, Tweek càng kéo cả hai ra xa. Người đàn ông kia chỉ lặng lẽ ở phía sau anh ta, nhưng Thomas có thể nói rằng sau ngày hôm nay, họ sẽ không bao giờ hòa hợp với nhau nữa. Hai cánh tay anh ấy khoanh lại khi anh ấy đứng yên. Đôi mắt màu tím của anh ấy đang quan sát chặt chẽ như một kẻ săn mồi chuẩn bị tấn công con mồi của mình. Hoàn toàn khác so với lúc anh gặp anh ấy ở quán cà phê. 

"Cả hai có biết nhau không..?" Tweek nhìn Thomas và tất cả những gì anh có thể làm là cảm thấy tội lỗi. Anh không muốn cậu phát hiện ra điều này sớm như vậy, nhưng hai người này cứ phải xuất hiện, không cho Tweek thời gian để chữa lành vết thương.

"MẸ KIẾP! CHÓ MÁ! Tôi-- Xin lỗi..." Lại nữa rồi. Đôi mắt đó phát ra sự sợ hãi đối với anh. Tweek nhanh chóng để anh nắm tay mình một lần nữa để áp môi lên đó khi cậu cố gắng bình tĩnh lại. "Tweek... Đừng tức giận, làm ơn..."

"Huh..?"

"Nó không quan trọng! Em yêu, lại đây!" Craig nghe có vẻ tuyệt vọng nhưng Thomas không thể cứ giấu nó với Tweek mãi được. Nó có thể bắt đầu từ sự thích thú và muốn gần gũi hơn với cậu, nhưng anh không thích ý nghĩ phải giấu điều gì đó quan trọng với Tweek.


"Tôi là người mà anh ta hẹn hò ngày hôm qua..." anh nuốt nước bọt. Sẵn sàng lãnh hậu quả, nhưng thay vì dính đòn, Tweek lại vùng ra khỏi anh và lúc này, thà Thomas bị ăn đòn còn hơn. Cậu lại bắt đầu co giật và khiến Thomas muốn với lấy cậu, nhưng anh biết bây giờ anh không còn đặc quyền đó nữa.


"Ngh-- Tôi đã nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của mình khi thoáng thấy anh đứng gần anh ấy ngày hôm qua... Sao mà anh dám mang bạn hẹn của anh đến chỗ tôi chỉ để bôi nhọ vào mặt tôi rằng tôi không bao giờ là đủ đối với anh?! " cậu nắm chặt tay khi cơn giận của cậu như bốc lên tận mái nhà.


"Không, em yêu! Cậu ta không biết em ở đó!" Anh đã cố gắng đến gần Tweek hơn, nhưng cậu kiên quyết giữ khoảng cách với Craig. "Chúng ta không cần phải có một mối quan hệ mở, em yêu. Về nhà thôi..."

"Địt mẹ anh!" Cậu gầm gừ trước khi lao đi. Craig cố gắng chạy theo cậu nhưng bất ngờ, người kia kéo tay anh ta để xoay anh ta lại rồi với một động tác nhanh nhẹn, người kia đấm ngay vào mặt Craig. Craig ngã xuống đất, bụi vương vãi khắp quần áo khi anh quằn quại vì đau. Anh ấn lòng bàn tay vào mắt trái nơi người kia đã đấm anh.

Người đàn ông đi về phía anh. Ánh mắt anh ta trông đầy sát khí khi nhìn xuống Craig. "Đứng dậy..."

Thomas không chắc mình nên làm gì vào lúc này. Nhưng anh không chắc mình có nên can thiệp hay không. Không phải khi nhân viên pha cà phê thân thiện mà anh từng gặp đã không còn ở đó, thay vào đó là một kẻ máu lạnh.

-------------
Tôi đang thẩm nửa chương này từ chiều mà tự nhiên cái ngủ quên nên tận 10h kém tối mới đăng được 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro