Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi bộ phận trên cơ thể cậu đều cảm thấy ấm áp. Ấm quá , cậu nghĩ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ôm một thứ gì đó khi ngủ. Người nào đó. Tuy nhiên, hôm nay cảm thấy khác lạ. Đã nhiều năm kể từ khi cậu thức dậy với một lớp vải màu cam sáng trên người. Cũng đã lâu lắm rồi cậu mới được mái tóc vàng rực rỡ của người khác cọ vào mu bàn tay đang đan vào nhau sau cổ của người kia. Cậu có thể cảm thấy đôi môi mềm mại của người kia áp vào trán cậu khi cậu lắng nghe người kia ngáy khe khẽ khi ôm cậu. Đôi môi đã từng làm điều tương tự khi họ còn trẻ.

Tweek đang cố ngủ trong căn phòng lộn xộn của mình. Cậu cố trốn dưới chăn, nhưng cậu không thể rũ bỏ ý nghĩ có ai đó xông vào phòng để giết cậu. Tiếng ồn từ bên ngoài cũng không giúp được gì. Cậu có thể nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng mèo rít lên vì điều gì đó chúng không thích, những người hàng xóm say xỉn la hét với nhau. Cậu nghĩ mình có thể chợp mắt nếu kéo rèm lại, nhưng những gì cậu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ đã rút hết cà phê ra khỏi huyết quản của cậu. Tất nhiên, đấy là nói một cách ẩn dụ ...

Bên ngoài cửa sổ của cậu, trên nóc một ngôi nhà nằm ở phía bên kia đường, có một người, chỉ cao hơn cậu một chút, mặc một chiếc áo choàng sẫm màu với một dấu chấm hỏi trên đầu. Người đó đeo mặt nạ đen che mắt và có chữ M trên ngực. Nếu Tweek không bận bịu với cơn co giật và nắm chặt rèm cửa, cậu sẽ dành thời gian tự hỏi tại sao người đó lại đi lại với chiếc quần lót bên ngoài quần của anh ta, nhưng cậu không thể. Không phải khi cậu đang xem hiện trường vụ án diễn ra và người bí ẩn đang quan sát một người đàn ông cầm dao phía sau một người đi bộ đang giơ tay lên trời. Cậu không nghe được người xấu nói gì nhưng cậu cho rằng người đi bộ kia đang bị cướp, bởi vì họ gật đầu sau khi người xấu nói điều gì đó rồi từ từ đưa tay xuống túi lấy ví của họ. Vừa đưa cho kẻ gây hấn, họ liền được thả ra và đó là lúc kẻ mặc áo choàng bí ẩn nhảy từ nóc nhà xuống rồi đè hắn xuống đất khiến cả hai đánh nhau giữa đường. Con dao của hắn văng ra khỏi tay tên cướp khi hắn cố gắng thoát khỏi người hùng. Cả hai đang tung những cú đấm vào nhau, nhưng người đàn ông bí ẩn đã đủ nhanh để tránh những cú đánh sắp tới khi anh ta vật hắn xuống đất. Khi hắn không chống trả nữa, anh ta kéo hắn ra đường những chiếc ví của nạn nhân bị rơi xuống nền xi măng nên anh ta quay lại nhặt cho người đi đường hô hoán. Ngay khi anh vừa cúi xuống, một chiếc ô tô đang lao về phía anh. Tweek có thể nhớ là đã hét lên Coi chừng! Rồi cậu không nhớ bất kì điều gì khác.

Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình bị kéo vào vòng tay của Kenny đang say ngủ. Cả hai cánh tay của anh vòng quanh cậu một cách bảo vệ, và miệng anh áp vào trán cậu. Vì lý do nào đó, cậu có một miếng băng lớn trên thái dương, cảm thấy đau khi chạm vào. Kenny thức dậy vài phút sau đó, cẩn thận vén tóc Tweek khỏi mặt.

"Chào buổi sáng..." anh thì thầm trên làn da của Tweek.

"Uhh... --Ngh-- Kenny? Làm sao cậu vào được đây, anh bạn?" Cậu không chắc mình nên hoảng sợ hay nên biết ơn vì Kenny đã vào bên trong thay vì một kẻ giết người hàng loạt thực sự.

"Thấy cửa sổ phòng ngủ của cậu mở..." Anh ngáp. " Thấy lo lắng nên tôi đến kiểm tra... thì thấy cậu có vết bầm tím trên đầu với thanh rèm trên sàn ..." 

Tweek thở hổn hển. Những gì anh nhìn thấy không phải là một cơn ác mộng. Cậu đã cố gắng kể cho Kenny nghe chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, nhưng khi Kenny hỏi cậu nhìn thấy gì tiếp theo, Tweek không thể nhớ được. Tại sao mỗi lần cậu cố nhớ lại điều gì đó mà cậu chắc chắn sẽ quan trọng, tất cả những gì cậu có thể nhớ là ai đó là một tên khốn? Tên khốn đó là ai và tại sao cậu không thể nhớ tại sao họ lại là tên khốn ngay từ đầu? Kenny chỉ nhếch mép cười khi liên tục vuốt tóc Tweek. Anh dường như quá mệt mỏi để buông Tweek ra, vì vậy cậu đã để Kenny ôm mình lâu hơn một chút.

Trong khi cả hai nằm trên giường và Kenny liên tục xoa đầu cậu, Tweek cúi xuống gần hơn. "Cảm giác thật dễ chịu..."

"Hửm..?" Kenny ậm ừ.

"Khi cậu chạm vào đầu tôi như thế... cảm giác thật tuyệt." Cậu thừa nhận. Má  cậu ấm lên một cách kỳ lạ khi cậu trả lời. Tuy nhiên, ngay khi cậu chuẩn bị tan chảy vào cái chạm của anh một lần nữa, cậu lại thở hổn hển. "Kenny! Cậu phải cẩn thận!"

Người kia chỉ có thể ậm ừ nhiều hơn để đáp lại. "Đừng có giống người lạ đêm qua! Anh ta đã thẳng thừng khoe quần sịp của mình cho tất cả các Thần lùn giữ quần lót xem! Chúng sẽ bắt được anh ta! Anh ấy sẽ xong đời đấy, anh bạn!"

Hơi thở của Kenny dồn dập khi anh cố gắng kìm tiếng cười trong lồng ngực với Tweek, người vẫn đang hoảng loạn trong vòng tay anh. Anh dụi má vào Tweek trước khi kéo cậu lại gần rồi lăn cả hai người lên giường. Tweek kêu lên khi Kenny siết chặt cậu cho đến khi Kenny dừng lại. Phần thân trên của Tweek kết thúc trên người anh vì cả hai không còn buồn ngủ và nhìn vào mắt nhau.

"Tôi nghiêm túc đấy, anh bạn!" Cậu rên rỉ khi đặt chân lên giường.

"Tôi biết. Cậu nói đúng... Người đó từ giờ trở đi nên cẩn thận." Anh nở một nụ cười rạng rỡ với Tweek. 


Giống như vấn đề về trí nhớ của cậu trước đây, tất cả những gì mà cái đầu ngái ngủ của cậu có thể nhớ được từ đêm qua là cậu đã khóc sướt mướt trên sàn với hai cánh tay ôm lấy cơ thể như một sự bảo vệ cho đến khi Kenny ôm lấy cậu. Cậu cảm thấy dễ bị tổn thương. Dễ vỡ. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ vào lúc đó là bạn trai của cậu trong mười lăm năm có lẽ đang hẹn hò với người kia. Ai đó mà không phải Tweek. Một người thực sự đáng để khám phá toàn bộ thiên hà thay vì cậu. Cậu nghĩ rằng cậu có thể giả vờ trong nhiều ngày, bởi vì cậu đã giả vờ tự tin suốt cả đời mình. Cả thị trấn muốn cậu trở thành một thứ gì đó không phải là cậu và cậu đã theo lao để làm cho mọi người hạnh phúc nhưng cậu không thể tiếp tục lừa dối bản thân vào lúc đó. Đêm đó khi những lời của Craig vang vọng trong đầu cậu.

Cậu thật đẹp..

Em yêu!

Cậu có thể làm điều đó, Tweek. Cậu có khả năng nhiều hơn cậu nghĩ.

Ai biết được đoạn cuối Craig nói sẽ cắn ngược lại anh. Anh sai rồi. Tweek là một diễn viên tệ mà cậu biết điều đó từ trong  sâu thẳm. Cậu thậm chí không thể chịu đựng được việc tuân theo niềm tin hẹn hò hiện đại của xã hội. Cậu ghen và tức giận. Bạn trai của cậu muốn thử những điều mới nhưng thay vì cảm thấy hạnh phúc cho anh, Tweek lại chọn cách trốn trong một căn phòng để đắm chìm trong sự đau khổ của chính mình. Cậu đáng bị bỏ một mình vì tham lam. Vì đã giữ Craig cho riêng mình trong mười lăm năm qua. Craig có lẽ cảm thấy mình không có lựa chọn nào khác và Tweek đã tận dụng điều đó. Cậu yêu anh, và một người ích kỷ khủng khiếp đã làm gì để khiến anh thành như vậy.

"Tweek..?" Cậu nghe thấy giọng Kenny gọi mình, nhưng mắt cậu lại ngấn nước nên không thể nhìn thấy gì. Cậu cảm thấy một bàn tay lau má mình. Cậu lại khóc rồi. Thật thảm hại.

"Đậu cà phê à, sao vậy?" Kenny nghe có vẻ mệt mỏi. Tại sao cậu lại là gánh nặng cho mọi người xung quanh? Cậu không là gì ngoài một thằng hậu đậu. Tuy nhiên, cậu vẫn run rẩy khi cố gắng thở qua những giọt nước mắt.

Đột nhiên, áp lực trên eo cậu di chuyển khi có thứ gì đó phía sau áp sát vào lưng cậu nhiều hơn. "Em yêu..? Em có sao không?"

Ôi chúa ơi... cậu đã ngủ ở giữa Kenny và Craig suốt thời gian qua, nhìn cách mà cậu suy sụp như thế nào vào sáng sớm. Cậu cảm thấy ngực quá nặng nề để hỏi họ bất kỳ câu hỏi nào và đầu cậu rất đau. Đột nhiên nửa người trên của cậu bị hai người nâng lên làm cậu ngồi dậy. Quá nhiều bàn tay đang chạm vào cậu. Thật khó thở. Cậu muốn chui vào lòng Kenny để được thoải mái, vì anh không muốn nhìn Craig với bộ dạng hiện tại, nhưng đồng thời cậu cũng muốn ôm lấy Craig, vì anh là bạn trai của cậu và cậu yêu anh nhiều đến nỗi nó đau. Nếu thực sự có một vị thần, loại thần chết tiệt nào lại đặt cậu vào tình huống này?! Tại sao họ chỉ ngồi đó mà không làm gì cả?!

"Em yêu? Anh ở đây." Craig nói bên phải cậu khi Tweek cảm thấy anh vòng tay ôm lấy cậu. Ừ, sao anh lại ở đây? Không phải anh nên ở với người mà anh hẹn hò sao? Tại sao lại ở trên giường với cậu? Tại sao anh lại hành động như thể anh muốn cậu trong khi anh không hề?!

Cậu rút cánh tay của mình ra khỏi Kenny để kéo tóc của chính mình. Cậu muốn làm tất cả mõi thứ đau đớn trừ trái tim của mình.

"Tôi không thể làm mối quan hệ mở này! Áp lực quá! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!" Cậu hét lên. Giọng cậu khàn đi khi cậu tiếp tục lặp đi lặp lại những từ đó.

"Tôi muốn ra ngoài!"

Cậu cảm thấy người đàn ông bên trái mình cứng đờ. Người kia rít lên. "Craigg?"

"Không phải bây giờ, Kenny." Craig rên rỉ. Anh chưa kịp kéo Tweek lại gần mình thì Tweek đã đứng dậy trên giường chạy ra khỏi cửa. Cậu nghe thấy cả hai người gọi tên mình nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy qua các hành lang của ngôi nhà, xuống hiên nhà, băng qua những con đường chết tiệt không đâu vào đâu. Bị tài xế ô tô chửi rủa. Cậu không thể quan tâm đến họ. Không có gì có thể ngăn cậu chạy. Không ai có thể làm được cho đến khi cậu va vào ai đó và ngã đè lên người đó.

"Ồ chào-- AH MÁ! ĐỆT MẸ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro