tập 2.17 : Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Tak trở về với cuộc sống thường nhật. Có người mà cô nhớ nhung, cũng có những việc cô phải làm.

Eun Tak tìm đến nhà của Yêu Tinh. Đối với Eun Tak đã tìm lại được ký ức và vui mừng chào anh, Thần Chết nói với cô “Con người gặp phải Thần Chết mà lại có thể vui như thế sao?”, nhưng anh ta cũng không giấu được niềm vui ngày tái ngộ. Eun Tak bây giờ đã hai mươi chín tuổi. Đúng như dự đoán của Thần Chết, Eun Tak chín tuổi, mười chín tuổi hay hai mươi chín tuổi đều sẽ phải gặp Thần Chết.

Vốn dĩ Eun Tak và Sunny ở cùng một khu nhà trọ, chỉ là người ở nhà trên, kẻ ở nhà dưới. Họ luôn sống gần nhau mà không hay biết gì, nhưng giờ Eun Tak đã tìm lại được ký ức. Mối nhân duyên đó thật thần kỳ và mạnh mẽ. Eun Tak muốn gặp Sunny, thế nhưng nhiều lần Sunny không có ở cửa hàng, cũng không có ở nhà nên mãi cô vẫn chưa gặp được.

Sau cùng Eun Tak đến gặp vị bác sĩ khoa thần kinh cô thường lui tới để gửi lời chào chia tay: “Có lẽ tôi không cần phải tiếp nhận điều trị nữa, thời gian qua thật cảm ơn bác sĩ, nhờ có bác sĩ mà tôi mới sống được.” Vị bác thấy Eun Tak đột nhiên trở nên đầy sức sống liền hỏi cô: “Có chuyện gì đã xảy ra à?”

Eun Tak vừa cười tươi roi rói vừa đáp lời: “Tôi đã nhớ ra cách để hạnh phúc rồi.”

Phù, Eun Tak thổi tắt cây nến. Cách để hạnh phúc vô cùng đơn giản. Thổi một ngọn nến, chớp mắt một cái, hạnh phúc sẽ được chuyển đến ngay trước mặt cô. Eun Tak một mình tăng ca ở phòng thu âm radio, cô chu môi thổi tắt ngọn nến, Yêu Tinh đeo tạp dề tay cầm cái muôi liền lập tức xuất hiện. Từ người Yêu Tinh toát ra mùi thịt bò. Đúng là khẩu vị của anh, Eun Tak bật cười khúc khích.

Đang làm việc, Eun Tak đến núp ở cầu thang thoát hiểm. Cô đánh bật lửa lên rồi thổi phù một cái. Bất cứ lúc nào Eun Tak gọi Yêu Tinh tới, anh cũng đang trong dáng vẻ hết sức chỉnh chu, tay cầm quyển sách, thực sự rất đáng yêu. Eun Tak cười với anh, Yêu Tinh cũng cười đáp lại cô.

Họ không sống cùng nhau như trước, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì. Eun Tak nằm trong chăn, thổi tắt ngọn nến ứng dụng trên điện thoại, Yêu Tinh liền xuất hiện trong chăn. Trên chiếc giường chật hẹp của Eun Tak, trong cái chăn bí bức, hai người cử động phát ra tiếng sột soạt. Yêu Tinh ngỡ ngàng, không biết mình đang ở đâu, ngay khi vừa nhận ra cả hai đang ở trong chăn, chân mày anh liền nhướng lên.

“Em bạo thật đấy.”

Tự mình thấy ngượng, Yêu Tinh trách mắng Eun Tak không đâu. Eun Tak rúc vào trong lồng ngực Yêu Tinh. Cô luồn tay vào dưới cánh tay của anh rồi nhích lại gần. Từ lồng ngực Yêu Tinh, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch truyền sang.

“A, ấm quá. Anh không thích thì đi cũng được.”

“Có không thích hay thích thì vẫn thật quá sức chịu đựng mà.”

Yêu Tinh ôm Eun Tak, để cô vùi thật sâu vào cái ôm của anh. Dù Yêu Tinh không sử dụng năng lực nhưng cứ ôm chặt lấy anh như thế này, cô cảm giác thời gian như ngừng trôi thật sự. Tiếng xe ô tô nhộn nhịp ngoài đường, tiếng tivi ồn ào của nhà kế bên họ đều không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của đối phương, chỉ cảm thấy hơi thở của nhau.

Dẫu có nhắm mắt lại hay mở mắt ra cũng chỉ có tình yêu tồn tại, cảm giác thật bình an.

Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều an lành hạnh phúc, nhưng vết thương lòng trong suốt chín năm qua vẫn quá lớn. Trời vừa lờ mờ sáng, Eun Tak hét lên một tiếng rồi choàng tỉnh dậy. Lưng áo cô thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô chỉ có một mình trơ trọi. Eun Tak run lẩy bẩy, quờ tay nắm lấy bật lửa ở dưới giường. Tách, tách, sau hai lần cố gắng thì cũng bật nó lên thành công. Eun Tak rưng rưng nước mắt trùm kín chăn, nhanh chóng đếm số.

Một, hai, ba, bốn...

Yêu Tinh xuất hiện. Anh khoác một cái áo choàng bên ngoài đồ ngủ, mắt anh trợn tròn vẻ như không hiểu chuyện gì xảy ra. Mới tỉnh ngủ nên nhìn anh có hơi ngơ ngác, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt ướt đẫm của Eun Tak, tinh thần anh liền tỉnh táo ngay. Trước khi anh kịp hỏi “Có chuyện gì vậy?'', Eun Tak đã kéo cổ anh rồi ôm chầm lấy. Theo phản xạ, Yêu Tinh ôm lấy Eun Tak rồi vỗ vỗ lưng an ủi cô.

“Em sợ lắm. Sợ rằng tất cả những chuyện này chỉ là mơ. Sợ rằng em vẫn đang chìm trong giấc mộng.”

Bàn tay Yêu Tinh vỗ nhè nhẹ làm cơn nức nở của Eun Tak dần dịu đi. Những vết thương mà thời gian để lại vẫn còn bỏng rát. Yêu Tinh đưa tay vuốt mái tóc rối bời của Eun Tak, nhìn cô bằng vẻ mặt chan chứa yêu thương. Anh mong Eun Tak có thể tin tưởng anh và yên lòng mà sống. Anh muốn trở thành một sự tồn tại không bao giờ lay chuyển đối với Eun Tak.

“Từ lần sau em đếm đến ba là anh phải xuất hiện đấy, anh biết chưa? Anh đừng đi đâu cả, anh biết chưa?”

“Được. Anh sẽ không đi đâu hết.”

“Anh đã đi rồi đấy thôi...”

“Anh xin lỗi.” 

Lúc đó thật sự không còn cách nào khác, nhưng Yêu Tinh vẫn thấy có lỗi với cô. Nhờ sự lựa chọn đó, cả hai cuối cùng đã có thể đoàn tụ, nhưng nếu nỗi buồn thương của Eun Tak là vì anh, anh vẫn thấy có lỗi. Yêu Tinh ôm Eun Tak chặt hơn. Hơi thở hỗn loạn của cô từ từ bình ổn. Yêu Tinh chỉ di chuyển một chút mà Eun Tak đã ngay lập tức nhăn mặt rồi cục cựa. Cô ngủ không sâu giấc. Mong cô có thể ngủ thật ngon, thật sâu, Yêu Tinh quàng tay ôm Eun Tak cả đêm.

Dù cho thế gian này có đến ngày tàn lụi, Yêu Tinh tự hứa với lòng, anh sẽ không bao giờ bỏ Eun Tak lại một mình mà đi đến bất cứ nơi nào nữa.

***

Sáng sớm tinh mơ, Yêu Tinh ra khỏi nhà Eun Tak, rồi lững thững bước xuống cầu thang. Anh nhìn đăm đăm một lúc lâu vào cánh cửa phòng tầng dưới. Eun Tak đã nói cho anh biết Sunny sống ở căn phòng ngay phía dưới cô. Anh từng tìm đến trước cửa hàng gà rán một lần nhưng Sunny quả nhiên không hề nhận ra anh. Trong lòng thầm nghĩ dù chỉ là gương mặt cô anh cũng muốn nhìn thêm một lần, Yêu Tinh còn đang thập thò trước cửa thì bên tai nghe thấy một giọng nói sắc lẻm “Này, đại huynh ơi”. Anh giật mình quay đầu lại. Dưới chân cầu thang, Sunny đang đứng đó, cô mặc một bộ đồ thể thao.

“Sao anh lại đi ra từ nhà của Ji PD rồi nhìn chòng chọc vào nhà tôi thế? Chẳng lẽ anh chính là cái “nhà hàng” đó?”

Sunny trắng trợn quét mắt một lượt từ trên xuống dưới nhìn Yêu Tinh rồi hất hàm hỏi. Nhà hàng là ý gì nhỉ? Rồi Yêu Tinh chợt vỡ lẽ. Cái hôm hai người họ đến nhà hàng ở Canada, người mà Eun Tak gọi điện cho chính là Sunny. Gương mặt anh từ từ vẽ ra một nụ cười, rồi anh bật cười thành tiếng. Khoảnh khắc Sunny bước một bước lại gần Yêu Tinh, tương lai của cô sượt qua trước mắt anh. Trong một quán cà phê ngập tràn nắng mặt trời, Sunny mặc một bộ trang phục lộng lẫy còn Thần Chết ăn vận bảnh bao. Hai người ngồi đối diện nhau, bộ dạng vui vẻ chuyện trò cười nói. Dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Sunny khiến Yêu Tinh lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm. Yêu Tinh cất lời với vẻ mặt bình an.

“Thì ra lại thành như thế. Muội cuối cùng cũng bước đi trên con đường đó. Chỉ cần muội cười, như vậy là được rồi.”

“Ai cười hả? Tôi bây giờ có cười đâu?”

“Sao mà cái tính cách này của muội vẫn không thay đổi vậy? Ý huynh là dù không phải bây giờ, nhưng cuối cùng muội sẽ cười.”

Ý anh là gì, Sunny còn chưa kịp hỏi lại, Yêu Tinh đã bước ra ngoài cổng. Mặc cho Sunny đứng đó hét tướng lên “Cái bộ dạng đó mà đi đâu thế không biết?”, Yêu Tinh đã biến đi rồi.

Sunny trông theo hình bóng anh một lúc lâu, rồi cô nở một nụ cười thật buồn. Chín năm trước, ngày hôm đó không phải là lần gặp gỡ cuối cùng với anh, thật may mắn xiết bao. Hôm nay, đại huynh nhìn cô, vẻ mặt anh như thể đã trút được gánh nặng, nụ cười của anh thật bình an, thật sự vô cùng may mắn.

“Nhất định phải khiến cho em gái làm thêm của muội hạnh phúc nhé, đại huynh. Huynh cũng hãy để cho cô muội muội xấu xí này được hạnh phúc nhé.”

Sunny hướng về nơi Yêu Tinh đã biến mất, nói lời nhờ cậy của bản thân rồi đi vào trong nhà. Cô có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.

***

Từ phía xa xa, trông qua cửa kính, Eun Tak nhác thấy Sunny đang ở trong cửa hàng gà rán, ngồi đối diện trò chuyện với một người mình không biết. Vừa đúng lúc vị khách đó xong việc, đứng dậy đi ra khỏi cửa. Eun Tak lướt qua người đó, bước vào trong cửa hàng, cô lập tức chạy đến ôm chầm lấy Sunny. Đã lâu quá rồi. Mấy ngày gần đây chẳng thấy Sunny đâu, Sunny cũng là phần ký ức mà Eun Tak đã quên bẵng. Cô vòng cánh tay mình qua eo Sunny ôm chặt, Sunny vẻ bất ngờ nhìn Eun Tak.

“Em làm sao thế? Mới đi nước ngoài có một lần đã chào hỏi theo cách của nước ngoài rồi sao?”

“Chị chủ ơi, em nhớ chị lắm. Đến cửa hàng cũng không thấy chị, về nhà cũng không thấy chị. Thời gian qua chị đã làm gì vậy?”

“Chuẩn bị chuyển nhà đấy.”

Eun Tak nhìn Sunny bằng đôi mắt ngỡ ngàng. Chuyện chuyển nhà, chuyển cửa hàng đều quá sức đột ngột. Khi Eun Tak hỏi “Đã ở căn nhà đó rất lâu rồi, tiền cũng kiếm được khá nhiều, sao chị lại chuyển đi?”, Sunny chỉ cười cười rồi viện ra một cái cớ nghe có vẻ khó tin: “Chị bị hội chứng nhà cao tầng[1] nên không thích thôi. Dẫu vậy, nơi Sunny muốn đến sẽ là một nơi tốt đẹp hơn nên Eun Tak cũng không quá lo lắng. Dù cho chỉ có một mình, Sunny vẫn luôn là người làm gì cũng giỏi, tính tình lại còn rất phóng khoáng. Kể cả ngày xưa hay bây giờ cũng vậy. Eun Tak lấy ra món quà cô đã mua ở Canada tặng cho Sunny. Lúc nào Eun Tak cũng mang theo nó bên mình, định lúc nào gặp sẽ đưa cho Sunny. Sunny trân trọng tấm lòng đó của Eun Tak, nhìn chai siro cây phong[2] một chút rồi hỏi.

[1] Hội chứng nhà cao tầng (Sick Building Syndrome) được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1970. Là tình trạng cơ thể “khó ở” khi sống hay làm việc trong những chung cư cao tầng hoặc cao ốc văn phòng không thoáng khí.

[2] Thường được làm từ nhựa cây phong. Tỉnh Quebec của Canada là nơi sản xuất loại siro này nhiều nhất, chiếm khoảng ba phần tư sản lượng của thế giới.”

“Thế rồi sao, đã tìm thấy điều mà em đi tìm chưa?”

“Tìm thấy hết rồi ạ. Em có nói chị cũng không tin nổi đâu. Tìm được cả bạn trai nữa ạ. Ở Quebec. Đúng là định mệnh mà.”

Hóa ra em đã lấy lại được toàn bộ ký ức rồi ư? Từ lúc Yêu Tinh đi ra từ phòng Eun Tak, Sunny có thể lờ mờ đoán ra mọi chuyện. Thật may mắn làm sao. Cô mong hai người bọn họ sẽ được hạnh phúc. Mong cho một linh hồn vô tội như Eun Tak càng hạnh phúc nhiều hơn.

“... Định mệnh đó có đẹp trai không?”

“Đẹp lắm ấy ạ. Mắt thì sáng, dáng thì cao, còn từng làm chuyện quốc gia đại sự nữa.”

“Chắc anh ta cố chấp lắm nhỉ.”

“Dạ. Dạ?”

Eun Tak tròn xoe đôi mắt như muốn hỏi “Làm sao chị biết?” Sunny nhìn cô, chỉ nở nụ cười nhẹ. Sunny nhanh chóng đổi chủ đề “Chính là cái người ở nhà hàng đó à?”, Eun Tak đáp ngay “Đúng rồi đấy ạ”. Nét mặt Eun Tak rõ mười mươi là đang đắm chìm trong tình yêu. Xua đi định mệnh bi thương, lần thứ hai yêu lại từ đầu, tình yêu này dường như đem lại cho Eun Tak hạnh phúc còn trọn vẹn hơn xưa.

“Sau này em sẽ giới thiệu “anh nhà hàng đó” cho chị. Em nhất định phải cho chị chủ xem mặt mới được.”

“Thôi khỏi. Chị thấy rồi. Anh ta đi từ phòng gác mái xuống. Em tự lo liệu đi.”

Không hiểu sao Sunny trông có vẻ kiệt sức, chỉ có một mình Eun Tak là hân hoan. Sunny đứng bên cạnh cô, đưa mắt trông ra bên ngoài cửa sổ khiến Eun Tak liên tưởng đến dáng vẻ ngày xưa khi Sunny ngồi một mình ở cái bàn trong cửa hàng chờ đợi ai đó.

“Sao thế?”

“Không có gì ạ. Chỉ là em nhớ đến ngày xưa.”

“Được rồi, suy nghĩ đó em cũng tự lo liệu đi. Phải giữ gìn sức khỏe đấy.”

“Chị làm sao vậy ạ? Nghe cứ như người vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại ấy.”

Eun Tak bỗng dưng thấy tổn thương, cô nói giọng giận dỗi.

Sunny không nói gì nữa mà chỉ cười. Eun Tak nói có hẹn, vẫy tay chào cô rồi vội vàng đi mất. Chỉ còn lại một mình Sunny trong cửa hàng vắng lặng.

***

Eun Tak ngồi ở một góc trong quán cà phê chờ Yêu Tinh. Đột nhiên cô nhớ đến con ma mình gặp ở Canada. Eun Tak đã tìm lại được toàn bộ ký ức nên giờ nhận ra đó chính là con ma đẹp trai cô từng đi lướt qua vào năm mười chín tuổi. Dấu ấn dần biến mất, cô cũng không còn nhìn thấy ma nữa. Sau cái ngày Yêu Tinh trở về với hư vô, cô cũng chưa một lần nhìn thấy lại. Sao đột nhiên bây giờ nhìn thấy ma nhỉ? Eun Tak gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, chìm vào suy nghĩ.

“Em đang nghĩ gì mà trông suy tư quá vậy?”

Yêu Tinh đến ngồi trước mặt cô. Đang bận nghĩ ngợi miên man nên cô không hề hay biết là anh đến. Eun Tak bảo anh rằng cô đang nghĩ về Canada, Yêu Tinh trưng ra vẻ mặt như thể bị tổn thương, hỏi cô: “Thế không nghĩ đến anh à?” Eun Tak lặng nhìn anh. “Nghĩ đến Canada, đương nhiên sẽ nghĩ đến anh Kim Shin mà... Đi đến đó bốn lần cùng với mối tình đầu, ăn thịt bò cùng với mối tình đầu, mối tình đầu vẫn cứ đẹp như trước... Vậy mối tình đầu đó không phải là em sao? Suy nghĩ như vậy cứ nối tiếp nhau đấy.”

Nói xong mới thấy, hình như cô đúng là mối tình đầu của Kim Shin thật Eun Tak càng tỏ vẻ ngờ vực. Bộ dáng cô nghiêng đầu, ra chiều nghiêm túc suy nghĩ thật quá đáng yêu. Yêu Tinh nhăn mũi.

“Nhưng mà có hơi lạ. Vậy thì mối tình đầu mà anh gặp ở thời hậu Joseon năm Cheol Jong đấy là ai?”

“Em đấy.”

“Anh lừa em.”

“Nghe giống lừa em thật... Nhưng tất cả các mối tình đầu đó đều là em.”

Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của anh thì thầm lời yêu giống như lời nói dối.

Hai người ra khỏi quán cà phê, cùng sánh vai tản bộ trên đường. Họ cùng nhau đi đến trước hiệu sách mà ngày xưa cả hai vẫn thường ngang qua, Eun Tak không thể che giấu tâm trạng phơi phới trong lồng ngực.

“Ôi thần kỳ thật đấy. Vui quá. Thật sự cứ như nói dối ấy. Tất cả mối tình đầu đó đều là em. À đúng rồi. Cái hôm tuyết đầu mùa mà em gọi anh lên ấy, bộ dạng đó của anh có phải là của võ thần Kim Shin không?”

“Ừ”

“À, thì ra là thế. Em tò mò lắm đấy. Anh trong quá khứ mà em không biết hóa ra trông như thế.”

Bộ dạng anh khi ấy khác xa với bây giờ, điều đó khiến Yêu Tinh cảm thấy không được thoải mái. Anh luôn muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ bảnh bao nhất của mình. Chẳng lẽ trông anh kỳ lạ lắm sao?

“Lạ lắm à?”

“Không. Oai cực. Người đàn ông Goryeo.”

“Được rồi. Vậy nên giờ anh sẽ nói.”

“Vâng?”

“Vì hôm nay là ngày thích hợp nên anh phải nói.

“...”

“Vì em luôn đẹp rực rỡ nên anh phải nói.”

“...”

“Vì tất cả mối tình đầu đó đều là em nên anh phải nói.”

Eun Tak nhìn Yêu Tinh bằng đôi mắt hoài nghi, cô khẽ cắn nhẹ môi dưới. Đây là những lời anh đã chuẩn bị từ lâu, những lời anh nhất định muốn nói vào một lúc nào đó, nhưng Yêu Tinh lại quá căng thẳng nên miệng bỗng chốc khô rang đi.

“Một ngày thật thích hợp nào đó nữa, em sẽ trở thành cô dâu của người đàn ông Goryeo này chứ?”

Cô kiềm chế nỗi xúc động, Eun Tak rưng rưng nước mắt. Vì sự chân thật không chút giả dối này, Eun Tak sẽ chấp nhận tấm chân tình của anh, trở thành cô dâu đầu tiên và cũng là cuối cùng của người đàn ông đã sống qua cả ngàn năm này.

“Em đồng ý. Em sẽ trở thành cô dâu của người đàn ông cô đơn này. Trở thành cô dâu đầu tiên và cũng là cuối cùng của người đàn ông rực rỡ này. Nhất định là như vậy rồi.”

Cô đã đáp lại lời cầu hôn thật buồn mà anh chờ đợi từ rất lâu. Eun Tak gật đầu, giọt nước mắt trong suốt của cô chảy xuống làm Yêu Tinh thấy tiếc nuối và thương cảm. Anh đưa tay vuốt ve gò má rồi khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

Eun Tak nhìn lên bầu trời, gửi lời chào đến người mẹ quá cố của cô, người đã bắt đầu mối nhân duyên này, người đã gửi Yêu Tinh đến cho cô con gái một thân một mình trên cõi đời.

“Mẹ ơi, con sắp kết hôn rồi. Con sẽ sống thật hạnh phúc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro