tập 2.18 : Cái tên thiết tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Tinh người sắp sửa trở thành chồng Eun Tak có tính cách vô cùng nóng vội nên đã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ rất nhanh chóng. Thực ra bọn họ dự định tổ chức hôn lễ chỉ có hai người nên cũng không có nhiều việc phải làm. Chỉ cần báo tin mừng cho những người quen biết coi như đã hoàn thành được một nửa công đoạn, vậy mà Yêu Tinh lại thình lình tìm đến đài truyền hình, tỉnh bơ nói với các đồng nghiệp của cô rằng bọn họ sắp sửa làm đám cưới, khiến Eun Tak được một phen ngỡ ngàng. Deok Hwa cũng được giới thiệu với Eun Tak. Dù việc Deok Hwa hoàn toàn không còn nhớ gì về cô quả thật đáng tiếc nhưng cô vẫn cười. Kể cả là lúc đó hay bây giờ, tính tình Deok Hwa đều vẫn thế nên Eun Tak rất vui. Cậu có làm gì, cô cũng thấy thú vị. Yêu Tinh đi công bố tin kết hôn theo ý mình cũng tỉnh bơ như không có chuyện gì.

Ngày thử váy cưới, vẻ mặt như thể bị thôi miên khi nhìn cô của Yêu Tinh càng làm Eun Tak hạnh phúc hơn. Càng ngày anh càng đáng yêu. Yêu Tinh đã chuẩn bị nhiều thứ nên Eun Tak cũng phải làm một cái gì đấy mới được. Cô chọn quà sính lễ cho anh là một chiếc đồng hồ. Bởi Yêu Tinh từng tặng cô món quà chứa đầy tình yêu, chính là chiếc túi xách cùng với nước hoa năm cô hai mươi tuổi, nên Eun Tak cũng muốn thông qua món quà này gửi đến anh tình yêu của mình.

Yêu Tinh mở hộp đồng hồ Eun Tak đã lén đặt trên bàn phòng anh ra. Bên trong có một lá thư được gấp thật gọn gàng đặt cùng với đồng hồ.

Tất cả những con đường đã cùng anh bước qua, tất cả những phong cảnh từng cùng anh ngắm nhìn.

Xấu hổ, rung động, tất cả những câu hỏi và câu trả lời,

Em yêu anh của tất cả những khoảnh khắc đó.

Cô Dâu của anh.

Yêu Tinh luôn trân trọng những gì Eun Tak viết ra. Lời gọi nói rằng “Giá mà trời không mưa và chú được hạnh phúc” cũng vậy, trong bản cam kết “Nếu tuyết đầu mùa rơi, phải đáp lại lời gọi” cũng thế. Giờ là lá thư bày tỏ tình yêu với anh, tất cả anh đều trân trọng. Quá cảm động, Yêu Tinh khẽ nở trên môi một nụ cười. Chương trình radio của Eun Tak mà Yêu Tinh luôn lắng nghe vừa mới được bắt đầu.

Sau khi âm nhạc kết thúc là tới góc tâm sự của bạn nghe đài. Biên kịch đang xem xét trên trang chủ của chương trình để chọn ra một câu chuyện rồi nhỏ giọng đọc lên.

“Gửi đến anh, người nghĩ rằng sự lãng quên là bình an cho em.”

Không có chủ ngữ, cũng không rõ ràng nhưng nghe đầy thương cảm. Nghe thấy biên kịch nói: “Có vẻ là một lá thư tình được viết vào ban đêm, xem ra người này khá khó khăn khi viết nó ra”, Eun Jak liền kéo ghế lại nhìn chằm chằm vào màn hình. Vừa trông thấy tên người viết, cô đã đứng bật dậy khỏi ghế “Giây phút chạm mắt nhau em đã biết. Anh cũng lưu giữ toàn bộ ký ức đó. Cầu mong kiếp sau chúng ta sẽ...”

Eun Tak nói to “Với quyền hạn của PD, nhất định phải lựa chọn câu chuyện này cho tôi” rồi cô vội vàng thu dọn đồ vào túi, đẩy cửa phòng thu âm chạy ra ngoài. Nghe thấy tiếng gọi í ới của các nhân viên phía sau hỏi cô “Đang phát sóng mà chị đi đâu thế?”, nhưng cô không quan tâm. Đó chính là Sunny. Xem ra chị ấy vẫn nhớ tất cả mọi chuyện. Một nỗi bất an ập đến trong lòng Eun Tak.

Dự cảm không lành bao giờ cũng đúng. Khi Eun Tak gõ cửa nhà Sunny, chủ nhà mới bước ra từ ngôi nhà Sunny đã ở. Hóa ra Sunny không chỉ chuyển nhà mà còn bán luôn cả nó. Eun Tak thẫn thờ đi xuống cầu thang. Rõ ràng Sunny đã quyết tâm rời đi. Không biết phải đi đâu, Eun Tak đứng ngần ngừ trước cổng. Một phong thư màu trắng được đặt trong thùng thư nhà Eun Tak đập vào mắt cô. Trên đó đề tên của Eun Tak. Cô mở phong thư, nét chữ gọn gàng của Sunny ngay lập tức hiện ra.

Chị đi đây, em gái làm thêm.

Em hãy giữ gìn sức khỏe. Đừng khóc. Dù thế nào cũng phải ăn nhiều vào đấy.

Mong rằng chị đã mang lại sự an ủi trong chốc lát cho cô gái không nơi nương tựa, tứ cố vô thân là em.

Đại huynh cố chấp của chị nhờ cả vào em đấy.

Hãy hạnh phúc cùng nhau thật lâu nhé. Chào em.

Eun Tak cầm bức thư trong tay, nước mắt lã chã. Hình ảnh Sunny tiến lại gần và nói câu chào với Eun Tak trong ngày chuyển nhà đến nơi này hiện lên. Sunny luôn nở nụ cười rạng rỡ và sắp xếp mọi việc thuận lợi. Dù là lần gặp đầu tiên hay tiếp theo cũng vậy.

“Chị... đều nhớ hết mọi chuyện.”

Nghĩ đến Sunny suốt thời gian qua một mình chịu đựng giày vò và đau khổ, nước mắt Eun Tak không thể ngừng lại được.

Câu chuyện của Sunny xuất hiện trên radio. Yêu Tinh ngày ngày đều đặn nghe chương trình radio của Eun Tak cũng tức tốc chạy đến nhà Sunny. Trước ngôi nhà chỉ có một mình Eun Tak đang đứng khóc. Thì ra cô đã đi rồi. Yêu Tinh thở ra một hơi dài. Eun Tak đứng bên cạnh Yêu Tinh, ngả người dựa vào anh.

“Chị chủ đi rồi. Chị ấy nhớ hết tất cả mọi chuyện. Một thân một mình giữ lấy những ký ức đó. Chăm sóc người không có nhớ gì là em đây, nhớ thương huynh đã ra đi, cứ như vậy sống một mình cô đơn.”

Ngay cả kiếp này, cuối cùng muội muội cũng nhớ thương ai đó rồi ra đi. Anh một lần nữa không thể bảo vệ được hạnh phúc của muội muội. Trái tim Yêu Tinh đau đớn vô cùng.

“Sao chị ấy lại ra đi cơ chứ?”

“Bởi vì... không thể tha thứ. Kiếp này phải đưa ra sự lựa chọn không gặp lại nhau nữa. Bởi vì đối với Thần Chết, không có hình phạt nào tàn nhẫn hơn thế này.”

Thần Chết mặc áo khoác ngoài, cố nuốt nước mắt, vội vàng chạy vụt đi. Anh ta không thể chấp nhận lời chào sau cuối của Sunny “Xin anh hãy sống thật lâu” được. Cô lúc nào cũng là người phụ nữ ra đi dứt khoát, đầu không ngoảnh lại như thế. Dù đã biết tất cả, dù nhớ hết tất cả nhưng vẫn vờ như không biết anh ta rồi lẳng lặng đi lướt qua nhau, ở trên cầu, cơn gió lạnh buốt thổi qua, Sunny đăm đăm ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn.

“Đếm đúng năm mươi người rồi mình sẽ đi.”

Sunny một mình cô độc, đếm những người đi qua trước mặt. “47, 48, 49...” Cô bắt đầu đếm số. Bỗng Thần Chết xuất hiện, một chiếc bóng bao phủ lấy tấm lưng của cô.

“1.”

Gương mặt cho dù có nhìn lúc nào cũng sẽ khiến cô bật khóc ấy xuất hiện trong tầm mắt của Sunny. Kiếp trước của họ là sự hiểu lầm, kiếp này cũng chỉ toàn nước mắt “1,2,3...” Thần Chết đếm lại từ đầu từng con số, nước mắt Sunny chảy tràn xuống. Cô nén xuống nỗi lòng mong anh không bao giờ đếm được tới 50, Sunny lắc đầu.

“Em sẽ không báo tin gì cho anh đâu. Kiếp này... chúng ta không thể gặp lại nhau nữa rồi.”

Nghe Sunny nói vậy, Thần Chết chỉ biết lặng lẽ gật đầu. Nếu Sunny muốn vậy, anh ta cũng sẽ làm theo những gì cô muốn. Tội lỗi anh ta đã gây ra quá nhiều. Nỗi buồn chồng chất, những cảm xúc rối ren hỗn độn. Như thể sẵn lòng chấp nhận tội lỗi từng gây ra, sẽ chịu đựng tất cả, hình ảnh của Thần Chết khắc sâu vào trong trái tim đầy đau đớn của Sunny. Cô muốn ôm Thần Chết một lần sau cuối. Cô muốn ôm anh.

“Em ôm anh một lần thôi được không?”

Thần Chết tiến đến trước, kéo cô vào lòng. Lần đầu tiên hai người ôm nhau, cũng là lần cuối cùng, ôm thật chặt.

“Anh hãy giữ gìn sức khỏe...”

“Em đi bình an nhé...”

Là ly biệt vĩnh viễn. Là lời chia tay của kiếp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro