Đời người là con đường một chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bóng tối tĩnh lặng. Cảm nhận được vị trí bên cạnh rung động, cô chậm rãi mở mắt, vươn tay bật đèn ngủ trên đầu giường, thấy anh đang đứng dậy thì lên tiếng hỏi.

"Anh đi đâu giờ này thế?" Cô nói bằng giọng còn ngái ngủ.

Anh bước ra mắc lấy áo mặt vào, tiện miệng đáp: "Bạn anh có việc, anh ra đây chút rồi về."

   Cô ậm ừ một tiếng rồi nằm xuống ngủ tiếp, trong cơn buồn ngủ cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy anh đã nằm ở bên cạnh, cô quay người chui vào lòng anh. Theo thói quen anh ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận được vòng tay ấm áp của anh, cô khẽ cười ngọt ngào, hạnh phúc lan toả xung quanh căn phòng.

***

   Cô trở về nhà đã là sáu giờ tối, hôm nay cô phải làm thêm ca nên về nhà trễ hơn mọi ngày. Nhìn ngôi nhà vẫn tắt đèn cô biết anh chưa về. Đặt túi đồ ăn lên mặt bàn, cô trở về phòng thay quần áo.

   Anh và cô đã sống chung được ba tháng, hai người yêu nhau hơn một năm, cho đến nay cả hai vẫn chưa có ý định kết hôn. Anh và cô đều nghĩ đợi đến khi công việc ổn định, cả hai có đủ khả năng lo cho cuộc sống sau này thì mới kết hôn.

   Thay ra bộ quần áo công ty, nhặt bộ quần áo anh vắt trên ghế mang ra máy giặt ném vào rồi bấm giặt. Cô dọn dẹp nhà cửa một lượt rồi bắt đầu nấu ăn. Đến khi xong việc nhìn đồng hồ đã gần tám giờ anh vẫn chưa về, cô vào phòng lấy điện thoại gọi cho anh.

   Qua hai hồi chuông đã có người nghe máy.

   "Anh đây."

   "Anh đang ở đâu đấy, chưa về à?"

   "Anh có chút việc chắc là về muộn."

   "Em biết rồi."

   Cúp máy, cô nhìn những món ăn trên mặt bàn, thầm thở dài. Lấy màng bọc ni lông bọc lại những đĩa đồ ăn rồi cô đi tắm, trở về phòng nằm ngủ. Anh chưa về cô cũng không đói nên việc ăn cơm một mình cô liền cho ra khỏi đầu.

Mười một giờ đêm cửa phòng ngủ mới một lần nữa được mở ra, anh bước vào phòng, cởi áo ngoài treo lên mắc rồi cầm khăn tắm đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh tắm xong đã là mười lăm phút sau, cô hỏi anh có muốn ăn cơm không, cô sẽ làm đồ ăn lại. Anh nói anh ăn rồi và nằm xuống bên cạnh cô, nói rằng hôm nay anh hơi mệt, anh ngủ trước. Cô cũng không hỏi nhiều, tắt đèn để anh ngủ.

Ba giờ sáng, cô lờ mờ mở mắt vì thấy có ánh đèn, cô thấy anh đang ngồi ở ghế hút thuốc. Ngồi dậy khỏi giường, lo lắng nhìn anh.

"Anh có chuyện gì à?" Cô bất an lên tiếng, chưa bao giờ cô thấy anh như vậy.

Anh im lặng hồi lâu, dập tắt điếu thuốc rồi nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Không dám để lộ ra sự lo lắng trong lòng, cô bình tĩnh đáp: "Anh nói đi, em nghe đây."

"Chúng ta chia tay đi."

Tiếng trái tim cô rơi vỡ ở trong lòng ngực, cô không biết miêu tả cảm xúc của bản thân lúc này như thế nào, kinh ngạc, sợ hãi... đủ các loại cảm xúc chạy qua não bộ cô ngay khoảnh khắc này.

"Tại sao?" Ngay cả cô cũng không nghe được lời cô nói.

Anh buồn bã nhìn cô: "Anh vẫn còn yêu cô ấy."

Cô ấy, cô ấy... gần hai năm nay anh vẫn chưa quên được cô ấy?

Cô thầm cười giễu bản thân mình trong lòng, phải rồi, lúc đến với anh, cô biết anh mới chia tay người cũ. Nhưng cô cho rằng bản thân có thể làm anh rung động, làm anh quên đi quá khứ, nhưng cô lầm rồi, cuối cùng anh vẫn không thể quên được. Anh vẫn nhớ mà chưa từng quên, hoá ra, suốt quãng thời qua là cô tự mình đa tình.

"Cô ta muốn quay lại với anh sao?" Cô hỏi, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường.

"Anh xin lỗi, cô ấy cần anh chăm sóc." Anh nói rất khẽ, nhưng trong phòng rất kín, người đối diện có thể nghe được rõ ràng.

Cô ấy cần được chăm sóc, còn cô thì không sao, cô ấy cần được lo lắng, còn cô thì thế nào. Cô chẳng lẽ không cần sao, chẳng lẽ là không sao?

Nhưng cô không dám nói ra miệng, chỉ dám nghĩ ở trong lòng, giây phút này đây cô còn có thể nói được gì nữa? Anh đã nói ra lời chia tay, cô còn có thể mặt dày níu kéo hay sao.

Cô không dám khóc, cô sợ anh sẽ nghĩ cô yếu đuối, cô sợ bản thân nếu khóc sẽ không nhịn được mà nhào đến ôm anh xin anh đừng rời đi. Nên cô không dám khóc, không dám rơi lệ.

   "Là anh nợ em."

   Cô lắc đầu: "Chúng ta không ai nợ ai, là em tự nguyện yêu anh, nên anh không nợ em điều gì cả."

   Là cô tự nguyện chấp nhận yêu anh, anh không ép buộc thì cớ gì lại nói là anh nợ cô. Cô và anh sau đêm hôm nay, không ai nợ ai, cũng chỉ còn là hai người xa lạ đi ngang qua nhau tạm nghỉ chân rồi lại rời bước.

***

   Bốn tháng sau.

   Cầm tấm thiệp màu đỏ trên tay, cô không muốn nhận ra bàn tay mình đang run rẩy. Nhìn cái tên trên thiệp, cái tên mà cô khắc ghi vào tận đáy lòng, cả đời không muốn nhớ đến. Nhìn tên anh cùng tên người con gái ấy, cô cảm thấy đầu môi mình mặn đắng.

   Người đàn ông cô yêu, mời cô đi dự đám cưới của anh, trên đời này còn điều gì cay đắng hơn.

   Bước chân vào trong sảnh cưới, nhìn quang cảnh nhộn nhịp xung quanh, cô có cảm giác bản thân mình vô cùng lạc lõng ở nơi này. Bước vào sâu bên trong, rất nhanh cô nhìn thấy quang cảnh lễ đường được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi. Ngồi vào trị trí mà nhân viên sắp xếp, không cách sân khấu quá xa, có thể nhìn rõ ràng được tất cả.

   Nửa tiếng sau, tiếng nhạc du dương vang lên, cánh cửa ở cuối đường mở ra, cô gái mặc váy cưới màu trắng thanh tú được một người đàn ông trung niên dắt lên sân khấu, nụ cười hạnh phúc của cô gái ấy không thể che giấu. Bàn tay cô dâu được trao cho chú rể.

   Anh hôm nay rất đẹp, bộ vest càng khiến anh thêm tuấn tú, dáng người cao trong bộ vest vô cùng hợp. Lúc anh nắm lấy tay cô dâu, đôi mắt vô tình liếc về phía vị trí cách sân khấu không xa, hai cặp mắt chạm vào nhau tạo nên sự bối rối cùng đau đớn.

   Cô nghiêng đầu quay đi không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, lúc này nếu như đứng dậy rời đi sẽ vô cùng bất lịch sự. Ở đây có khá nhiều người biết cô, bạn bè anh đều biết mối quan hệ của cô và anh, nên lúc này thấy cô ở đây đều dùng ánh mắt đồng cảm cùng thương xót dành cho cô.

   Cô không cần bất kể ai thương hại, không cần bất kể ai đồng cảm, lúc này cô ở đây chỉ vì cô không muốn anh cho rằng cô hèn nhát không dám đến, không muốn anh cho rằng cô sợ hãi mà trốn tránh, chứ không phải đến để nhận lấy ánh mắt thương hại của bất kể ai.

   Màn quan trọng kết thúc, cô dâu chú rể bắt đầu đi xuống dưới từng bàn để mời rượu, cô cầm lấy túi xách ra khỏi lễ đường. Không quay đầu nhìn về phía sau, là không muốn, hoặc không dám nhìn.

   Ra khỏi nơi ăn cưới, cô mới cảm thấy không khí ở bên ngoài tốt biết bao nhiêu, ở trong đấy cô thật sự không thể hít thở nổi.

   Rốt cuộc thì cô vẫn thua, thua người con gái ấy, thua người con gái anh dành hết tình yêu thời non trẻ, để đến khi cô ta quay trở lại, quãng thời gian hơn một năm của cô đều là dư thừa.

   Là cô tự tin có thể dùng sự chân thành để lay chuyển tất cả. Là cô cho rằng chỉ cần cô dùng sự chân thành rồi sẽ có một ngày anh thấu hiểu.

   Giống như việc cho dù cô có khóc bao nhiêu lâu đều không bằng nụ cười của một người phụ nữ khác.

   Tình yêu, nên bắt đầu khi trong lòng đã không còn tư niệm gì với người cũ. Sự chân thành sẽ không có tác dụng nếu như đối phương không muốn quên.

   Gạt giọt lệ đang rơi xuống, tình yêu này, cô thua. Nhưng là cô cam tâm tình nguyện chịu thua. Cô yêu anh, rất yêu, yêu đến mức thời gian hơn một năm qua cũng là quá đủ rồi.

   Hữu duyên vô phận, cô không trách được điều gì.

   Duyên đến thì đón, duyên đi thì tiễn. Mọi điều nên đến, không cưỡng không cầu, không mong sẽ không khổ.

   Đời người là con đường một chiều, một khi đã đi qua thì không thể quay lại, chúng ta chỉ có thể đi bằng một con đường khác chứ không thể đi ngược lại chiều đã đi.

   Hãy bắt đầu một mối quan hệ khi đã quên người cũ. Hãy yêu khi chắc chắn, không có lỗi với người đến sau.

***

   Trong tình yêu, có hai cách để quên người cũ. Một là thời gian, hai là người mới.

   Tỉ lệ lựa chọn một trong hai cách là 50/50 và tỉ lệ người bị tổn thương bởi cách thứ hai chính là 7/10.

   Khi bắt đầu một mối quan hệ, đừng dùng sự thay thế. Khi yêu một người, đừng bắt họ làm kẻ thế vai cho bất kể một ai.

   Trong tình yêu, không ai xứng đáng bị chúng ta mang ra làm trò tiêu khiển.

   Muốn quên người cũ, thì hãy dùng thời gian, đừng dùng thể xác của một người khác.

   Thời gian là cách hữu hiệu nhất để lãng quên một người.

   Dùng thể xác của người khác để quên quá khứ đấy không gọi là quên mà gọi là "che đậy".

   Hãy đến với một người, khi trong lòng thật tâm đã quên khi quá khứ.

   Hãy yêu đễ không có lỗi với người đến sau.

   Chúng ta sống trên đời, trong chuyện tình cảm có thể không đòi hỏi sự công bằng.

   Nhưng khi bắt đầu một mối quan hệ, cần nhất là sự câm bằng giữa hai bên.

   Đừng chỉ vì quá khứ, làm tổn thương hiện tại.

   Rồi sẽ có lúc bạn nhận ra, người đánh mất nhiều nhất, lại chính là mình.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro