Cũng chỉ là một thời của nhau p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, cô không lưu luyến còn lại chút tình cảm nào, nhớ đến hai năm đã qua, cô càng thêm mệt mỏi mỗi khi nhìn con người này.

Anh ta ngồi trước mặt cô, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt tỏ ra hối hận và ngập tràn ăn năn.

"Anh sai rồi, anh biết là anh sai với em rất nhiều, chúng ta có thể làm lại không?" Anh ta vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô.

Cô gạt tay anh ta ra, khuôn mặt mệt mỏi, không có chút cảm xúc lạ nào khác: "Không thể, chúng ta không có cơ hội quay lại, anh về đi, đừng gọi cho tôi nữa, tôi sẽ không nghe."

Anh ta liên tục lắc đầu: "Anh không tin, em đã từng rất yêu anh, không thể nào mà em có thể vô tình đến thế."

"Rất yêu anh, anh biết tôi yêu anh mà anh còn đối xử như thế với tôi, anh có xứng không, anh nói xem anh có xứng không?"

Nói xong cô bật dậy cầm lấy túi xách ra khỏi quán cà phê, cô thật sự hối hận khi đồng ý đến đây gặp anh ta. Kéo cánh cửa ra khỏi quán, hơi lạnh mùa đông phả vào mặt khiến cô run lên từng nhịp.

Giờ cô mới thấm thía câu nói, đừng tin đàn ông phút đầu, mà phải đợi những giây phút về sau.

Bộ mặt thật của đàn ông không thể nào đánh giá lúc mới hẹn hò, mà phải chờ đợi đến lúc về sau mới có thể nhìn rõ.

Thở dài một hơi, vừa định bước chân đi thì phía sau vang lên tiếng gọi: "Này."

Cô dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.

Thời gian ngay giây phút này như đã bị ngưng đọng và trì trệ. Những người đi qua đều như vô hình chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.

Anh thay đổi rất nhiều, khuôn mặt trở nên chững chạc hơn lúc xưa nhiều lắm. Hai người nhìn nhau im lặng một lúc lâu không nói gì. Lúc này cô mới nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh anh, nhìn xuống đôi tay hai người đang nắm chặt.

"Em khoẻ không?" Anh lên tiếng hỏi, giọng nói của anh đã thêm phần nào trầm tĩnh.

Cô cười nhẹ: "Em khoẻ."

Nếu như bây giờ ai hỏi cô rằng cô thấy điều gì nực cười nhất. Chắc chắn cô không đắn đo mà đáp.

Nực cười nhất chính là anh nắm tay người phụ nữ khác đứng trước mặt cô rồi hỏi "em khoẻ không".

Cô thấy anh cúi đầu dịu dàng nói với người phụ nữ bên cạnh là đi vào trong ngồi trước không cảm lạnh, anh nói chuyện với bạn cũ rồi sẽ vào ngay. Nghe thấy từ "bạn cũ" trong miệng anh mà cô thập phần chua chát.

Mặc dù cô cũng không hiểu rốt cuộc bản thân chua chát về điều gì.

"Anh nghe nói em đã kết hôn." Anh bước đến gần cô, quan tâm hỏi han.

Cô gậy đầu: "Đúng vậy."

"Vậy là tốt rồi, em hạnh phúc chứ?" Anh hỏi, không có lấy một phần giả dối mà đầy ắp sự quan tâm như những người bạn cũ.

"Em rất hạnh phúc." Cô nói chắc chắn, không nhìn ra nửa phần sai sót.

Anh im lặng một hồi mới nói tiếp: "Chuyện cũ đã qua, lúc ấy..." Anh chưa kịp nói hết cô đã ngắt lời.

"Chuyện đã qua thì không nên nhắc lại, dù gì em cũng đã quên rồi."

Anh nhìn cô, thở dài: "Năm ấy là anh sai với em."

Cô lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: "Chúng ta không sai, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ, không biết điều gì là quan trọng, đã qua rồi thôi đừng nhắc nữa".

"Nghe nói anh sắp cưới, hạnh phúc chứ?" Cô chủ động đổi chủ đề.

Chưa cần anh đáp, cô đã có thể thấy trong đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. Cô đã hiểu.

"Anh hạnh phúc, cô ấy rất tốt."

Hai người nói chuyện thêm vài câu rồi từ biệt, hai con đường khác nhau, không một ai quay đầu lại.

Chuyện năm ấy, người nói quên, thực ra lại còn nhớ. Người nói nhớ, thật chất đã lãng quên.

Trở về nhà, ngồi co mình trên giường, cô không bật đèn, trong phòng một màu tối đen như mực.

Đáng lẽ cô nên vui mừng vì anh đã thực sự tìm được người phụ nữ mình yêu, tìm được người mà anh muốn an phận, nhưng tại sao cô lại không có cảm giác vui vẻ, tại sao khi anh nói rằng anh hạnh phúc trái tim cô lại đau hệt như năm ấy lúc nhìn thấy anh đi cùng người khác.

Cuối cùng thì chỉ có cô tự làm khổ mình, người sai lầm thì đã lãng quên, người bị phản bội lại cứ nhớ mãi.

Cô và anh gặp nhau vào lúc anh còn quá hiếu kỳ vào cuộc sống này, việc trân trọng những thứ đang có là việc quá khó khăn. Đến khi gặp lại, cả hai đã đi cách nhau một con đường rất xa rồi.

Cắn môi để khóc không phát ra âm thanh, hai mối tình, cuộc sống của cô cho đến hôm nay chỉ trải qua hai mối tình, nhưng sau cùng đều không trọn vẹn, là do cô không tốt, hay do cô chưa gặp đúng người.

Hạnh phúc với cô quá mức mỏng manh, mọi thứ đến với cô đều chỉ có thời hạn, không có điều gì là mãi mãi kể cả hạnh phúc.

Có đôi lúc trong chuyện tình cảm, không phải chúng ta không đủ tốt, mà là đối phương không nhận ra được cái tốt của chúng ta mà bỏ lỡ.

Có đôi lúc, không phải là chúng ta không cố gắng hay không đủ nỗ lực, nhưng mọi sự cố gắng của chúng ta đồng thời phải là đối phương có muốn nhìn thấy hay không, nếu không thì cũng là vô nghĩa.

Thanh xuân của cô đã qua, tình yêu của cô cũng đã tan vỡ. Mọi tin yêu, hạnh phúc hay kể cả niềm tin của cô cũng chẳng còn lại gì.

Nếu biết cứ yêu là sẽ đau khổ, cô nhất định sẽ không bước đến.

Thì ra, chúng ta ai cũng có một thời tưởng rằng đối phương là tất cả của nhau. Một thời yêu thương đem hết những gì trong trẻo nhất để đổi lấy, một thời vì nhau không so đo hơn thua được mất, một thời dù mất tất cũng không oán trách nửa lời.

Chúng ta ai rồi cũng có một thời, rồi cũng có một người, dù có nỗ lực bao nhiêu nhưng cũng bỏ lỡ giữa dòng đời xuôi ngược.

Rồi sẽ có ngày nhìn lại, rốt cuộc, cũng chỉ là một thời của nhau...

Em ước gì anh hiểu, tình yêu thời non trẻ ngày ấy, là mối tình mà em muốn lưu giữ nhất và anh là người đàn ông em không muốn lãng quên nhất. Anh, người mà em dùng cả đời này cũng không thể quên lãng...

Kiếp sau, xin đừng bỏ lỡ nhau!

***

   Duyên đến thì đón
   Duyên đi thì tiễn
   Người đến thì hoan hỉ
   Người đi không sầu bi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro