Cũng chỉ là một thời của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiếng đỗ vỡ vang lên không ngừng, trên mặt sàn bếp đầy ắp những mảnh thuỷ tinh cùng thức ăn vương vãi trên sàn.

   Căn nhà sang trọng lúc này trở thành một mớ lộn xộn, người phụ nữ đứng quay lưng vào bếp, bờ vai gầy ruộc run lên không ngừng.

   "Cô còn gọi cho tôi lúc tôi đi với bạn bè thì đừng trách tôi." Tiếng nói vọng từ tầng hai vọng xuống vẫn không giảm bớt sự tức giận.

   Cô gạt nước mắt đang lăn dài, buộc lại mái tóc lộn xộn, bước qua đóng đổ vỡ vào nhà vệ sinh. Nhìn khuôn mặt mình trong gương, bên gò má đã hằn lên dấu tay rõ rệt, một giọt lệ lại lăn dài xuống gò má.

   Dọn dẹp sạch sẽ những món đồ đổ vỡ ở bếp, quét dọn một lượt mọi thứ trở lại như cũ, như thể chưa từng có cuộc cãi vả nào xảy ra. Cô ngồi xuống sô pha, ti vi không mở nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình, cho đến khi tiếng bước chân ở trên tầng đi xuống.

   Anh đi thẳng ra khỏi cửa mà không nhìn cô đến một lần. Nhìn người đàn ông khuất sau cánh cửa, cô cảm thấy thân xác như rã rời, không còn chút sức lực.

   Chồng cô, người đàn ông cô lựa chọn kết hôn sau khi cô đi học về nước chưa đầy ba tháng quen biết. Kết hôn đến lúc này gần hai năm, cô mới thấm thía thế nào gọi là kết hôn quá vội vàng, hậu quả gần hai năm nay cô vẫn cố gắng chịu đựng.

   Một người đàn ông ham mê cờ bạc, rượu chè, mỗi khi anh ta say về cô luôn phải chịu những trận đòn cáu bẳn, những lời lẽ thô tục của anh ta suốt hai năm trời. Nhìn căn nhà hoa lệ bố mẹ cô tặng cho cô khi cô quyết định kết hôn, để rồi trong căn nhà này cô hằng ngày chịu sự tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần.

   Bấm điện thoại đến một dãy số quen thuộc, chỉ vài hồi chuông, giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên.

   Cô không nhịn được oà khóc.

   "Mẹ, con mệt mỏi quá." Tiếng khóc mang theo bao nỗi niềm chua xót, mang theo bao nhiêu bất lực cùng sợ hãi chất chứa.

   Đầu dây bên kia cũng vang lên tiếng khóc khe khẽ, giọng nói ấm áp chứa đầy sự quan tâm.

   "Mẹ nói rồi, mệt thì trở về với mẹ, nếu không hạnh phúc thì tử bỏ, con đừng gắng gượng."

   Cô khóc nấc lên trong điện thoại: "Con thật sự không chịu được nữa, con xin lỗi mẹ, xin lỗi mẹ vì đã không nghe lời mẹ, con xin lỗi mẹ."

  Nếu ngày ấy cô nghe lời mẹ tìm hiểu kỹ càng rồi hãng đưa đưa đến quyết định kết hôn, liệu cô có sai lầm như ngày hôm nay. Nếu hồi ấy cô nghe lời mẹ, đừng tự làm theo ý mình, cô đã không đi tới bước đường này.

***

   Trong cửa hàng bán đồ em bé, cô đẩy xe, vừa đi vừa cười, nói chuyện rất vui vẻ với người bên cạnh.

   Mỗi lúc cô lại dừng xe cầm mấy món đồ sơ sinh lên xem, những chiếc giày rất nhỏ, chỉ bé bằng một phần ba bàn tay, càng cầm càng cảm thấy đáng yêu, cô bật cười.

   "Haha, con của cậu chắc phải bé lắm ấy nhỉ, nhìn đôi giày này xem." Cô cười, giơ đôi giày trên tay ra trước mặt.

   Bạn cô lúc này đã mang thai gần chín tháng, bụng đã rất to nhưng sắc mặt lại vô cùng hồng hào, cân nặng không tăng nhiều nhưng vẫn béo hơn lúc trước.

   Nó bật cười: "Sau này cậu đẻ cũng thế thôi.

   Cô lắc đầu, đặt đôi giày xuống, đẩy xe đi tiếp: "Tớ ly hôn rồi."

   "Sao lại thế?" Tiếng kinh ngạc phát ra từ bên cạnh.

   Cô cầm một chiếc áo đưa đến trước mặt ngắm nghía.

   "Có nhiều chuyện tớ không tiện nói, nhưng nếu đã ly hôn thì có nghĩa là tớ sống không hạnh phúc, nhưng đừng lo, tớ vẫn ổn."

   "Tớ chỉ mong cậu hạnh phúc." Bạn cô nói chân thành.

   "Yên tâm, tớ sẽ sống thật hạnh phúc." Cô nói kiên định, ánh mắt đầy sự nồng nhiệt, không thể không tin rằng cô sẽ sống hạnh phúc.

   Đưa bạn cô ra taxi, cô cẩn thận đặt túi đồ đã mua vào trước rồi cẩn thận đưa bạn cô ngồi vào xe.

   Trước khi xe lăn bánh, đột nhiên nó ngó đầu ra khỏi cửa sổ.

   "Tớ nghe nói người ấy sắp cưới rồi đấy."

   Không cần nói là ai nhưng cô cũng đủ hiểu người bạn mình nhắc đến là người nào, cảm nhận thấy có một thứ gì đã rất lâu cất giấu đột nhiên lại trỗi dậy không ngừng, một cảm giác không tên bắt đầu chiếm cứ hơi thở của cô, rất khó chịu.

"Chuyện qua rồi thì thôi, cũng không còn gì cả."

"Mình chỉ nói thế thôi."

***

Ngồi trên taxi, tựa đầu vào cửa kính, tài xế xe mở radio, tiếng nhạc du dương vang lên. Đường phố thân thuộc bên ngoài lướt qua tầm mắt, giống như một thước phim quay chậm trở về quá khứ.

Chương trình radio đang phát dành tặng bài hát cho một cô gái có tên là "Ân".

"Em biết, rằng mình chẳng thể nào dựa vào anh được nữa,

Người từng là điểm tựa của em... lại thêm lần nữa,

Em biết, mình phải rũ bỏ đi thôi,

Nhưng tâm tư luyến lưu còn lại,

...

Dầu có nhớ anh thật nhiều, dẫu cho mọi chuyện khó khăn đến thế nào,

Chỉ cần bản thân em cần chịu đựng".

   Đưa tay lên gò má, cô giật mình không biết vì sao bản thân lại khóc, không biết giọt nước mắt này vì đâu mà rơi xuống.

   Do bản nhạc quá cảm động, cô tự nhủ với bản thân là như thế.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro