Cố chấp là sai lầm p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau.

Cố gắng che đi sự run rẫy của đôi tay, siết chặt cốc nước cam. Chuyện cô không dám nghĩ đến cuối cùng cũng đến, đều cô sợ hãi sau cùng vẫn xảy ra.

Ngồi ở trong quán cà phê, hôm nay cô mặc rất đơn giản, quần jean ái phông. Nhìn một vài người đi ngang qua bàn cô, trái tim cô không kìm được lo lắng.

Mười lăm phút sau, một người phụ nữ trung tuổi bước vào, ngồi xuống đối diện cô. Chị ta cười rất nhẹ, chào hỏi cô một cách lịch sự.

Cô ngồi đối diện và nhìn rõ rệt được tư vị của người phụ nữ trước mặt, nếu nói cô là một người phụ nữ trẻ trung thì chị ta là người đàn bà có khí chất rất cuốn hút. Cuối cùng cô cũng hiểu, lý do vì sao sau ngần ấy thời gian, dù yêu cô thế nào, anh vẫn không thể từ bỏ chị ta. Một người đàn bà toát ra hương vị trải đời và thuần thục khiến đàn ông không thể dứt bỏ.

"Chị đã nghe được từ chồng chị về em." Chị ta lên tiếng, giọng của chị ta rất ấm, như một dòng suối nóng chảy vào lòng người giữa mùa đông giá lạnh.

Cô cười nhẹ, nói từ đáy lòng mình: "Em xin lỗi." Mặc dù ban đầu cô không sai, nhưng sau này cô đã sai vì cố chấp duy trì.

Chị lắc đầu: "Em không có lỗi, lỗi là ở chồng chị đã không thú thật với em ngay từ đầu."

Cô không đáp, bởi cô có thể hiểu, cái quan trọng chính là nằm ở câu nói phía sau.

"Chồng chị đã về và nhận lỗi với chị, cuộc gặp gỡ của chị và em ngày hôm nay, là chị muốn em hiểu để không vướng bận bất kể điều gì trong lòng. Chị đã tha thứ cho anh ấy sau khi anh ấy nhận lỗi. Hẳn là em đang thắc mắc vì sao chị lại có thể tha thứ một lỗi lầm quá lớn đến thế đúng không?" Chị nhấc ly nước lọc trước mặt lên nhấp một ngụm, nhìn cô dịu dàng nói tiếp.

"Hôn nhân không phải là thứ có thể tuỳ tiện quyết định rồi chóng vánh kết thúc. Anh chị đã có năm năm hôn nhân, mặc dù tình yêu từ lâu đã chuyển qua thành tình thân, nhưng không có nghĩa là có thể dễ dàng kết thúc.

Hôn nhân, rồi bất kể một ai rồi sẽ có lúc say nắng hoặc si mê một người khác ngoài luồng mối quan hệ vợ chồng, nhưng cái quan trọng là lúc sau ấy, người ta có còn biết trở về hoặc vượt qua cám dỗ hay không. Sau ba năm tình cảm với em, anh vẫn lựa chọn trở về bên chị, chị không tin tưởng vào tình cảm anh ấy dành cho chị, nhưng chị tin tưởng anh ấy biết phân biệt điều gì nặng, điều gì nhẹ.

Chị tha thứ vì chị tin rằng trong hôn nhân ai rồi cũng có lúc lầm lỗi, chỉ là khi ấy có thực sự muốn vì nhau mà vượt qua mà thứ tha hay là bỏ cuộc. Có thể em cho rằng chị thật cao thượng, nhưng không phải thế đâu, chỉ là chị đang vì chính bản thân mình, nếu bây giờ ly hôn, chưa chắc chị đã gặp được một người đàn ông giống anh ấy, sau cám dỗ mà vẫn biết đường trở về, trong u mê vẫn tìm được lối ra.

Chị gặp anh khi anh muốn an phận kết hôn, với chị đã là may mắn. Sau chuyện này, chị sẽ càng cảm ơn cuộc sống đã cho chị gặp được anh ở thời điểm ấy. Mặc dù anh phạm lỗi, nhưng lỗi lầm này chỉ là thứ để khẳng định vị trí của chị trong lòng anh, chị tha thứ.

Trong hôn nhân, đàn bà mình nên học cách vị tha với những người đàn ông có thể nhận được sự thứ tha của mình em ạ."

Trước khi chị ta đứng dậy rời khỏi bàn, chị ta còn để lại một câu: "Cảm ơn em đã xuất hiện, để cho chị biết vị trí của mình trong lòng anh ấy, để cho anh ấy nhận ra đâu là quan trọng. Cảm ơn em."

Nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa quán, cô bật cười, nụ cười không nhìn ra chút xúc cảm nào.

Thanh toán tiền ra khỏi quán, đi vô định trên đường phố. Cô không phải kẻ ngu, cuộc nói chuyện vừa rồi cô có thể nhận ra ý của chị ta muốn nói.

Rốt cuộc, cô chỉ là phép thử, chỉ là một chướng ngại vật khẳng định tình cảm của hai người họ. Sau cùng, cô chỉ là một kẻ qua đường giúp họ nhận ra vị trí của đối phương trong lòng mình, sau cùng, cô cũng chỉ là một con thí trên bàn cờ.

Đến sau cùng sự cố chấp của cô nhận lại được gì, sự nực cười, sự chế giễu?

Và rồi đến cuối cùng, cô lại là người ngoài trong chính tình yêu của mình.

Có những loại tình yêu, duy trì chỉ bằng chính mặc niệm của bản thân, bằng chính cô chấp và ích kỷ, để rồi sau cùng, chính bản thân là người tổn thương nhiều nhất.

Chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời cô chính là không kết thúc ngay sau khi anh nhận lỗi, không từ bỏ ngay khi anh xin lỗi. Là cô sai, cô còn có tư cách trách hờn ai?

Kết thúc rồi... thật sự kết thúc rồi. Tình yêu của cô sau cùng chỉ còn là sự hối tiếc, tình yêu của cô nhìn lại, chỉ là sự ân hận.

***

   Hai năm sau.

   Đôi mắt dõi ra xa, bờ biển vào buổi sáng càng thêm trong lành, cô mặc một chiếc váy mỏng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo len màu trắng.

   Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm rồi, hai năm trôi qua, lồng ngực này vẫn đau như vậy.

   Hai năm trước anh từng nói với cô: "Anh sẽ đi cùng em qua bao giông tố của cuộc đời này."

   Hai năm sau nhìn lại, cô thấy bản thân thật tài giỏi khi không có anh mà đi qua ngần ấy bão tố của cuộc đời.

   Tiếc nuối nhất của cô chính là không phải không nắm tay nhau đi đến cuối đời, mà là bỏ lỡ nhau ngay khi hạnh phúc đang gần trong gang tấc.

   ...

***

Phụ nữ thường phát hiện bản thân rất ngu sau khi chia tay và nhận ra rõ ràng điều ấy cho đến khi thật sự quên đi họ.

Và phụ nữ luôn hứa với bản thân sau một cuộc tình rằng sau này không được ngu ngốc như thế nữa và đến khi yêu người mới họ lại tiếp tục một chuỗi ngày ngu ngốc tiếp theo.

Đàn ông thường dặn lòng mình sau mỗi lần phạm lỗi rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương người phụ nữ của mình thêm một lần nào nữa cho đến khi anh ta gặp được cám dỗ tiếp theo.

Có một cuộc đối thoại ngắn gọn thế này.

"Cô gái nói với bạn mình: "Mày yêu họ nhiều đến thế à?"

"Ừm tao rất yêu."

"Thảo nào, tao thấy mày đánh rơi não ở đâu xa lắm rồi."

"Phụ nữ càng yêu, càng không lý trí."

Ở một siêu thị, cô gái nắm tay chàng trai dặn dò.

"Hôm trước anh ăn đồ ăn thử ở siêu thị bị đau bụng nên có thấy cũng đừng thử nữa."

Vì hại cô phải chăm sóc anh cả đêm anh đã rất áy náy nên lập tức hứa.

Một lát sau cô gái chạy ra quầy khác lấy đồ, một cô tiếp thị bê khay đồ ăn thử mời chào, cuối cùng người đàn ông đã ăn thử một miếng.

"Đàn ông chỉ an phận cho đến khi gặp được cám dỗ tiếp theo."
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro