Cố chấp là sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng sóng biển rì rào đập lên bờ cát, ánh hoàng hôn ngã vàng hắt xuống mặt biển. Cánh chim bay lượn trên bầu trời tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng mà xinh đẹp.

"Chúng ta dừng lại đi." Giọng nói đàn ông hơi khàn vang lên.

Cô ngồi bên cạnh anh, ánh mắt dõi ra rất xa phía cuối trời. Khoé môi nâng lên một nụ cười nhàn nhạt không nhìn ra chút tư vị nào khác.

Nâng người đứng dậy, từng bước đi ra biển, sóng biển dần chạm vào chân cô, cho đến khi cao đến qua mắt cá chân thì cô dừng bước. Cô mặc chiếc váy xoè ngắn, nhìn từ phía sau, mái tóc dài được buông xoã.

Quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên bờ biển, cô đưa tay mỉm cười ngọt ngào vẫy vẫy.

Anh nghe cô đứng dậy bước gần lại phía cô, hai người nắm tay nhau nhìn ra phía hoàng hôn đang dần đi xuống.

"Chúng ta, kiếp sau đừng gặp nhau nữa."

Cô không nhìn anh, anh không nhìn cô. Khi cô nói, không giấu được sự mất mát trong đôi mắt.

Cô đã cố gắng níu giữ anh hơn một năm nay, là cô đã ích kỷ hơn một năm nay, cho đến lúc này, cô nên để anh trở về với nơi anh thuộc về.

Ngày cô biết anh lừa dối, ngày anh thú nhận rằng anh đã có vợ, cả bầu trời của cô như sụp đổ, bao nhiêu tin yêu của cô như quay lưng.

Nhưng sau cùng, lý trí không thắng nổi trái tim, cô vẫn phạm lỗi, vẫn làm trái với quy tắc của chính mình. Tiếp tục duy trì tình cảm với anh, hơn một năm nay, cô đã cố chấp hơn một năm nay, đến cuối cùng cũng chờ đợi được anh nói câu "kết thúc".

Phải, cũng nên kết thúc rồi, đặt tay lên trái tim, vẫn cảm nhận được rõ ràng nhịp đập. Nhưng sao cô lại cảm thấy nó đã chết từ một năm trước rồi.

Thứ tình cảm vay mượn, thứ tình yêu dối lừa, cuối cùng vẫn phải trả lại. Cô vay mượn ngần ấy thời gian, cuối cùng cũng phải buông tay.

"Anh yêu em." Anh lên tiếng, giọng nói đượm sự đau đớn không thể che đậy.

"Chúng ta đều yêu nhau không kém đối phương, chỉ là gặp nhau không đúng thời điểm."

Cô nghiêng người nhìn đối diện vào mắt anh, nâng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi, không chút tạp niệm, chỉ có quyến luyến.

"Đời này kiếp này, không mong gặp lại."

***

Trở về thành phố được hai ngày, cô vẫn tiếp tục công việc hằng ngày của mình, giống như chuyện tình cảm hơn ba năm vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Cô có hai cửa hàng thời trang ở Hà Nội. Chụp ảnh sản phẩm mới xong cô ngồi bệt xuống một góc khuất trong cửa hàng nghỉ ngơi, việc còn lại thì nhân viên sắp xếp, cô vuốt nhẹ mái tóc, thở một hơi, cảm thấy mệt mỏi đến tận xương tuỷ.

Rời khỏi cửa hàng đã là tám giờ tối, nhìn dòng xe cộ qua lại, cô cảm thấy bản thân giống như bị lạc lõng giữa thành phố hoa lệ này.

Chợt nhớ ra có hẹn đi uống rượu cùng với mấy đứa bạn, cô trở về nhà thay quần áo rồi trang điểm lại. Đến nơi cũng đã là mười giờ tối.

Quán bar phát ra tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, đi dọc đường vào trong không thiếu người diện những bộ đồ sexy đi ngang qua. Những chàng trai khoác vai vài ba cô gái uốn éo, có những người còn dựa vào hành lang quấn quýt như chỗ không người. Cô bỏ mặc khung cảnh xô bồ xung quanh mà vào trong tìm vị trí bàn của bạn bè.

Hôm nay có ba nam, hai nữ, bốn người cô đều quen, chỉ có duy nhất một người đàn ông là bạn mới của bạn cô. Gật đầu chào qua loa rồi ngồi xuống, vị trí cô ngồi nằm ở khu vực V.I.P, bàn ngồi nên cũng không quá xô bồ người qua lại.

Nhìn bên dưới đầy ắp những thân mình uốn éo cùng những tiếng cười trào phúng hoà lẫn cùng tư vị dục vọng vang lên trong không trung, cô như bị lạc vào trong một nơi mà thể xác không thể hoà nhập.

"Người yêu mày đâu?" Một thằng trong đám hét lên hỏi.

Cô cười lấy lệ, nhún vai: "Chia tay rồi." Cô nói rất tự nhiên như một chuyện rất bình thường chứ không phải việc gì to tát.

Biết không nên hỏi, chúng nó lập tức cầm ly lên rất đoàn kết mà đồng thanh.

"Uống đi, không say không về nhé."

Hơn mười hai giờ cô đứng lên xin phép về trước, cơ thể đã hơi ngà ngà say, bước chân hơi chao đảo nhưng không đến mức quá loạng choạng. Đứng trước cửa quán bar định vẫy taxi thì sau lưng bị vỗ nhẹ một cái.

Cô quay đầu nhìn, người đàn ông xa lạ vừa ngồi chung bàn đứng trước mặt cô. Khuôn mặt tạm ổn, nhưng có vẻ kém tuổi cô.

"Có chuyện gì?" Cô hỏi.

Cậu ta cười, lắc lắc khoá xe máy: "Tôi đưa về nhé?"

Cô bật cười, trẻ con bây giờ thật sự là quá táo bạo rồi.

"Thôi đi, tôi tự về được."

Tưởng cậu ta thấy khó mà lui, ngược lại cậu ta lại kéo tay cô về phía bãi gửi xe máy.

"Ngại à, người quen cả mà có gì phải ngại."

Cô giằng tay ra khỏi tay cậu ta, nhưng không từ chối nữa mà đi theo cậu ta ra bãi gửi xe. Ngại thì cũng chẳng có gì để phải ngại, cô không suy nghĩ nữa.

Ngồi sau xe cậu ta, nhìn cảnh vật xung quanh càng thêm rõ rệt. Lúc này Hà Nội về đêm rất vắng, con đường về nhà cô cũng không quá đông đúc, ngồi sau xe cô cũng không nói chuyện gì với cậu ta cả hai im lặng cho đến khi đưa cô về đến cửa nhà.

"Cảm ơn nhé." Cô xuống xe và nói cảm ơn, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta mà cô không nhịn được cười theo, vẫy tay rồi trở về nhà không nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro