Gặp gỡ rồi bỏ lỡ p7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đóng tiền theo ngày cho cửa hàng vay lãi. Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tan làm cô chạy đến cửa hàng của họ đóng tiền. Đúng lúc bước ra ngoài thì một người từ bên ngoài đi vào đang vui vẻ nói chuyện cùng một người làm ở cửa hàng này.

Cô cúi đầu thật thấp, cố gắng che đi sự hiện diện của bản thân nhưng không thể, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô chỉ muốn ngất đi ngay lúc này.

"Sao em ở đây?" Giọng nói của anh mang theo sự kinh ngạc cùng khó tin.

Một tiếng sau.

Hai người ra khỏi cửa hàng, anh lựa chọn một quán cà phê cách đây không xa, hai người ngồi đối diện nhau. Cô không đủ can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh, bờ môi đã bị cô cắn đến bật máu.

Im lặng rất lâu, cô đã lấy hết dũng khí để lên tiếng: "Số tiền mà ngày hôm nay anh trả cho họ, em sẽ cố gắng trả lại anh sớm nhất."

Cô không dám tin anh lại đứng ra trả số tiền bố mẹ cô nợ cho họ, hoá ra người làm ở cửa hàng này là bạn của anh. Cô hiểu, khi ấy anh đã xấu hổ cùng nhục nhã thế nào khi để bạn bè biết người yêu mình vay tiền ở cửa hàng họ.

Cho dù cô có nhất quyết từ chối hay phản đối thế nào, anh vẫn một mực làm theo ý mình, số tiền to lớn ấy chỉ trong phút chốc tan biến, như thế nó không đáng là bao nhiêu với anh vậy.

Cô sai với anh, nhưng lại không thể nhận tiền của anh một cách trơ trẽn như thế.

"Số tiền đấy anh chỉ cho em vay, khi nào có thì hãy trả. Còn việc hiện tại, anh chỉ muốn hỏi, em có thật lòng xem anh là bạn trai không?" Anh nói rất chậm, từng từ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc.

Cô gật đầu kiên định: "Chắc chắn là có."

"Vậy sao em chưa từng kể cho anh nghe về cuộc sống của em, sao em cứ một mình chịu đựng rồi một mình cố gắng. Với em, anh ở bên em để làm gì, chỉ để vui vậy khi gặp buồn thì em tự nổ lực hay sao?" Anh tức giận gầm lên, đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô đến thế.

"Không phải như anh nghĩ đâu, em chưa từng nghĩ thế, chỉ là em không muốn làm anh lo lắng."

Anh đau lòng nhìn cô, một cô gái mỏng manh đến nhường này mà phải gánh chịu nhiều áp lực đến thế, liệu cô thực sự có thể chịu đựng được sao.

"Anh ở cạnh em, anh cho phép em lợi dụng, đừng tự nỗ lực một mình, anh đau lòng."

***

Tiếng mở khoá tách vang lên, cô đẩy cửa vào trong, trên tay là một túi đồ ăn lỉnh kỉnh. Nhìn ngôi nhà ngăn nắp được bày biện theo tông màu nâu trắng tạo nên cảm giác ấm áp đầy nam tính.

Hôm nay là ngày chủ nhật cô được nghỉ nên đã mua đồ đến nhà anh để nấu nướng. Anh và cô yêu nhau đến hôm nay cũng gần ba năm, chìa khoá nhà của anh đưa cho cô cũng hơn một năm nay rồi. Số lần cô đến nhà anh rất ít, trừ những lần anh ốm hoặc cô đến nấu ăn.

Đặt túi đồ ăn lên mặt bếp, cô rửa rau cùng thái rau củ một cách nhanh chóng. Đến khi xong việc kim đồng hồ đã chỉ đến mười một giờ. Cô bước lên tầng trên, đứng trước cửa phòng anh rón rén bước vào, cánh cửa chậm rãi mở ra, cô định khiến anh bất ngờ. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt cô khiến cô không thể nào tin được, căn phòng lộn xộn quần áo, cùng đồ lót phụ nữ vương vãi trên mặt sàn.

Cô không tin vào mắt mình, nhìn hai thân hình trên giường đang ôm chặt lấy nhau trong mộng đẹp, cô thầm cười chế giễu bản thân, rốt cuộc cô đang chứng kiến trò cười gì thế này.

Cô rất muốn khóc, rất muốn. Lúc này trái tim cô như thể đã vỡ ra hàng trăm mảnh tan nát, không còn chổ nào nguyên vẹn.

Người đàn ông cô yêu thương, người đàn ông cô hết mực tin tưởng, để rồi đâm cho cô một nhát sâu hoắm.

Đột nhiên người trên giường như cảm nhận thấy có người đang nhìn thì mở mắt. Thấy cô đứng trước mặt thì anh lảo đảo, kinh ngạc, đôi chân nhanh chóng bước xuống giường trong trạng thái không mặc quần áo. Hốt hoảng mặc lại chiếc quần rồi bước đến nắm chặt tay cô, anh luống cuống giải thích.

"Em đừng nhìn, đêm qua là anh đi uống rượu về, anh say quá anh không biết gì, em đừng giận, anh xin lỗi... anh xin lỗi." Anh luống cuống thanh minh rồi giải thích, nhìn khuôn mặt đau đớn của cô mà lòng đau như cắt.

Gạt tay anh ra khỏi người mình, lúc này cô mới nhìn kỹ người đang nằm trên giường. Giọt nước mắt nén lại không thể lại lăn dài xuống gò má. Cuộc đời này đầy rẫy những chuyện nực cười, mỗi người đều như những diễn viên hài thể hiện tài năng của chính mình.

Người mà cô gọi là bạn thân, người mà cô tin tưởng, người mà cố gắng đẩy cô đến với anh, người mà động viên cô khi cô không dám yêu anh. Vậy mà bây giờ lại là người nằm trên giường ấy, say mê người đàn ông của cô. Rốt cuộc, trong chuyện này, ai mới là người nực cười nhất.

Cô bật cười chua chát, tiếng cười xé lòng, như những mũi tên đâm sâu vào trái tim chính mình. Quay đầu ra khỏi phòng, không để tâm tiếng gọi của anh cùng ánh mắt hoảng loạn của người trên giường.

Ngồi trước cửa sổ phòng nhìn ra bên ngoài, cô như một con búp bê vô hồn không cảm xúc, rốt cuộc, tình cảm con người là như thế nào. Hôm qua thề hẹn, sao hôm nay đã nỡ quên lãng.

Khuôn mặt, tình yêu, nụ cười và cả sự ấm áp ấy, cô không tin rằng sẽ có ngày thuộc về một người khác. Cô đã cố chấp để phủ nhận sự thật và tin tưởng rằng anh nói là anh say rượu nên mất kiểm soát, mà người ấy lại là bạn của cô. Cô không làm được, không thể cao thượng thứ tha mà cho rằng bản thân thật sự rất ổn, cô không làm được.

Cô không thể dối lòng, không thể che giấu sự thật rằng người cô yêu đã lên giường với người khác. Cô không thể quên đi hình ảnh buổi sáng hôm ấy. Bên dưới tầng cô làm cho anh từng món ăn anh thích, còn ở trên anh cuồng nhiệt hoan ái cùng bạn thân mình.

Cô nở nụ cười chua chát, đau... đau lắm, thật sự rất đau. Cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và niềm tin đang dần cạn kiệt. Cô mất đi người cô yêu thương, mất đi người bạn cô từng rất thân thiết.

Chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to. Cô bấm nghe, giọng đàn ông nghẹn ngào cùng tiếng mưa hoà lẫn.

"Ra ngoài gặp anh, anh xin em, ra ngoài gặp anh."

Nhìn cơn mưa ngoài kia mỗi lúc một nặng hạt, cô không kiềm lòng được chạy ra bên ngoài. Nhìn người đàn ông đứng dưới cơn mưa, cô không nén được nước mắt mà oà khóc.

Hai người đứng cách nhau không xa, nhưng không ai bước đến, mà chỉ đứng lại nhìn đối phương. Nước mắt hoà lẫn với cơn mưa. Cô càng khóc càng lớn.

"Anh xin lỗi." Anh hét lên, đôi mắt đau đớn nhìn cô.

Cô gào lên trong cơn mưa: "Anh nói muốn thấy em rũ bỏ xuống sự kiêu ngạo của mình để anh che chở, em vì anh mà gỡ xuống vỏ bọc của chính mình, vì anh mà yếu mềm, vì anh mà ỷ lại. Để rồi anh thế nào, anh chỉ để lại cho em ba chữ "anh xin lỗi". Xin lỗi có ích gì, anh có thể trả lại ba năm thời gian của em không, có trả lại được niềm tin và tình cảm của em không. Anh nói thử xem, anh có trả nổi không?"

Cô khóc nấc lên thành tiếng.

Anh chạy đến ôm chặt lấy cô mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô la hét thu hút nhiều ánh mắt xung quanh. Anh không quan tâm, anh chỉ biết, nếu lúc này anh không giữ lấy, anh thật sự sẽ mất cô.

Cô nghẹn ngào lên tiếng: "Anh có biết anh tàn nhẫn thế nào không, chính là anh cho em rất nhiều, rồi cũng lấy đi của em rất nhiều."

"Anh sai rồi, là anh có lỗi với em, là anh không tự chủ được bản thân, là anh phạm sai lầm, xin em cho anh cơ hội thay đổi."

Cô đẩy anh ra, đứng trước mặt anh, cố nén lại nước mắt, không che nổi sự bi thương tột cùng nơi đáy mắt.

"Những gì em còn nợ anh, em sẽ trả. Còn lại những thứ khác, chúng ta không ai nợ ai. Từ nay không mong gặp lại." Cô nói dứt khoát, lời nói mang theo sự quyết đoán và khẳng định. Anh chưa kịp tin vào lời nói mình vừa nghe thì cô đã chạy vào trong nhà.

Tình yêu có đẹp đến mấy, rồi cũng có lúc kết thúc. Có một người từng hiện diện trong đời, từng cùng nhau cười, cùng nhau khóc, mặc dù kết thúc là bỏ lỡ nhưng khi nhìn lại, chúng ta đều không hối hận.

Cô yêu anh đến mức nào, anh có thể mãi mãi không bao giờ biết, nhưng bản thân cô lại hiểu rõ. Cô yêu anh, yêu đến mức chết đi sống lại, nhưng lại không thể vì yêu mà tha thứ nổi lỗi lầm.

Yêu, rất yêu... nhưng đôi khi yêu chỉ còn là sự bất lực. Yêu nhiều, đau đớn cũng không ít. Nếu như biết rõ trong lòng sẽ không thể quên được thì không nên vì bản thân cố chấp mà tha thứ.

Nhìn người đàn ông vẫn đứng dưới mưa, cô quay lưng lại cửa sổ, trượt xuống mặt sàn.

Cảm ơn anh, người đàn ông đã xuất hiện vào những ngày em chông chênh nhất, cảm ơn vì đã mang đến cho em nhiều điều tốt đẹp. Cảm ơn vì chưa từng coi em là gánh nặng của cuộc đời.

Cảm ơn anh đã cho em hiểu, trên đời này có thứ tình yêu là hi sinh hết thảy vì nhau, không vì vật chất, lợi danh hay toan tính. Chỉ có yêu, sai lầm và rồi rời xa. Cảm ơn vì đã hiện diện, cảm ơn vì đã yêu em.

...

***

   Khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi tự nhủ rằng bản thân không được phạm sai lầm tương tự lần trước.

   Khi bước chân vào sâu mối quan hệ ấy, tôi mới nhận ra một điều, rốt cuộc, lý trí bao nhiêu, gặp đúng người bản thân rung động, càng u mê bấy nhiêu.

   Trước khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi không tin một điều rằng, tôi sẽ yêu một người hơn cả bản thân mình. Tôi có thể vì một người mà hi sinh hết thảy tất cả những gì tôi có, tôi có thể vì họ mà vượt biển sâu mặc dù có thể họ không thể vì tôi mà nhấc chân đi qua một vũng nước.

   Trước khi bắt đầu một mối quan hệ, tôi không tin rằng, tình yêu sâu đậm này của chúng tôi, rồi sẽ có ngày kết thúc. Để đến khi nhìn người mình yêu quay bước, tôi mới hiểu, có sự khởi đầu rồi cũng có lúc kết thúc.

   Trước khi kết thúc, tôi không tin rằng, rồi sẽ có một ngày nào đấy tôi lãng quên được họ, tôi không tin rằng có một ngày nào đấy sự hiện diện trong tâm trí tôi chỉ là những kí ức vụn vặt mà không còn đủ đầy như năm tháng ấy.

   Trước khi kết thúc, tôi thật sự không dám tin rằng, rốt cuộc yêu sâu đậm bao nhiêu, đều không thể cưỡng lại thời gian, thời gian mang đi tất cả, xoá mờ tất cả kể cả hình ảnh về người tôi đã từng sâu đậm.

   Trước khi quyết định đến với một mối quan hệ khác, tôi đã tự nhủ với bản thân, tôi sẽ không thể yêu người đến sau nhiều hơn người đến trước.

   Hoá ra tôi đã lầm, tôi vẫn có thể yêu họ nhiều như yêu người trước. Chỉ cần họ cho tôi đủ sự chân thành tôi mong muốn, tôi sẽ đáp đền lại đầy đủ tình yêu mà họ mong cầu.

***

   Đàn ông không vô tâm, phụ nữ không phiền muộn.
   Đàn ông không vô ý, phụ nữ tự biết ngoan...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro