Gặp gỡ rồi bỏ lỡ p6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chỉ mới nửa năm trôi qua, thời gian không thể mang ra đong đếm tình cảm. Chỉ mới sáu tháng, cô và anh đã yêu nhau được sáu tháng, thời gian trôi qua không kịp nhìn lại. Tình cảm của hai người ngày một sâu đậm. Có người từng nói, trong chuyện tình cảm, chỉ cần nụ cười nhiều hơn nước mắt, đấy chính là gặp đúng người. Có lẽ, cô thật sự đã gặp đúng người.

   "Bạn của anh có khó tính không?" Cô nghiêng đầu hỏi anh.

   Anh chăm chú lái xe, khẽ lắc đầu: "Không, nó dễ tính lắm, em lo lắng làm gì, chỉ là đi sinh nhật thôi mà." Anh yêu chiều đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô.

   Từ ngày yêu nhau, cô rất ít gặp gỡ bạn bè anh, không phải vì cô không muốn, mà là vì thời gian công việc không cho phép. Còn anh rất thông cảm cho cô, không tỏ ra tức giận mỗi lần cô vì công việc mà vô tâm. Có một vài lần anh khuyên cô nghỉ việc, anh sẽ lo cho cô, nhưng lại không thể lay chuyển được sự cố chấp và lòng tự trọng của cô nên đành từ bỏ.

   Cho đến khi cô và anh vào đến phòng ăn được đặt riêng thì trong phòng đã có bốn người tính cả chủ nhân bữa tiệc. Hai người họ bắt tay nhau rồi quay sang nói chuyện với cô vài câu xã giao lịch sự.

   Trên bàn ăn, cô không nói gì mấy vì có một số việc cô không hiểu, mà nếu không hiểu thì không nên nói quá nhiều.

   Cho đến khi năm người đã ngà ngà say, người say nhất là chủ nhân buổi sinh nhật, lúc này cô mới chăm chú quan sát kỹ, anh ta không quá đẹp, nhưng khuôn mặt lại lộ ra sự chững chạc của một người đàn ông từng trải. Là khuôn mặt của người đàn ông đáng tin.

   Anh gắp cho cô một miếng cá vào bát rồi quay sang nói chuyện với chủ nhân buổi sinh nhật.

   "Dạo này yêu đương ai rồi."

   Bạn anh lắc đầu: "không có ai cả, mới chia tay tháng trước rồi."

   Anh nâng ly rượu uống một ngụm, nhíu mi: "Sao thế, không hợp à?"

   "Chắc thế thôi, không có tình cảm."

   Qua một vài tuần rượu, mọi người càng thêm say sưa, tiếng cười hoà lẫn tiếng thuỷ tinh của các ly rượu va chạm với nhau.

   Cô ngồi không xa, có thể nghe rõ câu nói của bạn anh. Câu nói khiến cô nảy sinh một phần tò mò.

   "Không biết cô ấy thế nào rồi."

   Cô lén liếc biểu cảm của anh, thấy anh dừng động tác uống rượu, cười buồn nhìn bạn mình.

   "Bao năm rồi mà cậu vẫn không quên à?"

   Người đàn ông ấy không trả lời anh mà bất ngờ quay sang nói với cô, giọng nói mang theo rất nhiều cay đắng cùng chua chát.

   "Phụ nữ các em lạ nhỉ, có đôi khi rất cao thượng và vị tha, nhưng có đôi lúc một lỗi lầm nhỏ cũng không chịu tha thứ."

   Cô không biết nên trả lời thế nào, vì không hiểu lý do vì sao anh ta lại hỏi cô điều ấy. Nhìn người đàn ông lịch lãm và phong độ đến vậy, trong buổi sinh nhật niềm vui không giấu được ở khoé môi, nhưng ai biết đâu phía sau lại che đậy nhiều nỗi buồn đến vậy.

   Mọi người đứng tạm biệt nhau ở trước cửa quán ăn, lúc này chỉ còn lại cô, anh và chủ nhân bữa tiệc.

   Đứng đợi anh đi lấy xe, cô nhìn người đàn ông đang say đứng bên cạnh mình, khẽ nói.

   "Thật ra, lỗi lầm lớn hay nhỏ không quan trọng, nó rơi vào thời điểm nào mới là quan trọng anh ạ."

   Nhìn theo bóng dáng cô bước lên xe rồi khuất theo con đường rực rỡ hoa lệ, anh khẽ bật cười, cô nói đúng, lỗi lầm lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng năm ấy, lỗi lầm rơi vào thời điểm không đúng, nên mới thành sai lầm đáng tiếc.

   Ngồi trên xe, nhìn bóng người qua lại bên ngoài, cô không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi.

   "Người mà anh kia nhắc đến là ai thế anh?" Cô nghiêng đầu sang một bên, tò mò đợi anh trả lời.

   Anh không chút giấu giếm mà kể: "Là mối tình đầu của nó, năm nó học lớp 9 đã gặp cô gái ấy, anh học cùng lớp và cũng là bạn thân của nó từ năm ấy đến bây giờ. Nó là sao đỏ, yêu cô gái có tiếng nghịch ngợm ở trường, hai người như hai thái cực khác nhau, thế mà lại yêu nhau." Nói đến đây anh khẽ bật cười như nhớ lại kỷ niệm thời niên thiếu.

   "Anh còn nhớ hôm cô gái đấy gửi cho nó tờ giấy nói thích nó, nó đã kéo anh vào nhà vệ sinh mà kể vội vàng. Hoá ra nó cũng để ý đứa con gái đấy lâu rồi mà không dám nói. Xảy ra một số chuyện thế là hai người đến với nhau, nhưng sau đấy chia tay vì lỗi của nó."

   Anh ngừng lại, nhìn nghiêng sang khuôn mặt tò mò đến mở to mắt của cô, mỉm cười yêu chiều.

   Cô chép miệng, tấm tắc nói: "Em thật sự rất hâm mộ cô gái đấy, thật can đảm, nhưng sao hai người lại chia tay hả anh?"

   Anh cười: "Vì năm ấy nó còn trẻ, còn hiếu kỳ với cuộc sống này, nó không hiểu thế nào là trân trọng. Khi ấy đồng thời cũng có một cô gái khác thích nó, thế là cô gái kia bắt gặp nó và một người con gái khác dắt nhau đi xem phim trong trung tâm thương mại. Sau đấy cô gái kia bỏ đi du học, đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì."

   Cô thầm thở dài, một chuyện tình đẹp, nhưng lại không có một kết thúc viên mãn. Rốt cuộc đúng người, nhưng lại sai thời điểm. Nếu cô gái kia xuất hiện khi người đàn ông này đã qua quá trình hiếu kỳ với cuộc sống này, liệu hai người có bỏ lỡ nhau không.

   Cô không biết.

   "Mình đừng bỏ lỡ nhau như họ nhé." Cô nói nhỏ.

   "Đồ ngốc."
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro