Gặp gỡ rồi bỏ lỡ p5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thấm thoắt hai tháng trôi qua, ngồi trong phòng làm việc, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại của mình khiến cô mỉm cười.

   "Em đây."

   "Tan làm anh đón nhé?"

   "Hôm nay em có chút việc rồi." Cô bĩu môi, giọng nói mang chút buồn bã.

   Tiếng cười khẽ từ đầu dây kia vang lên: "Vậy ngày mai anh sẽ đón nhé."

   "Em biết rồi."

   Cô cúp máy, nhìn ra cửa sổ bên ngoài, cô không biết bản thân mình làm như vậy có đúng hay không. Nhưng bản thân cô không có cách nào để nói sự thật cho anh biết, nói rằng cô ban ngày làm việc ở công ty, tối làm ở quán cà phê, cô không thể nói ra, mỗi lần gặp anh mỗi khi muốn nói thì lời vừa đến bên môi đã nhanh chóng nuốt xuống.

   Cô hèn nhát, cô không đủ dũng khí.

   Một tháng trước cô đồng ý nhận lời hẹn hò với anh, cuối cùng cô vẫn không thể kiên định trước sự cuồng nhiệt và chân thành ấy. Anh ấm áp, ngọt ngào, chu đáo. Anh hội tụ đủ những gì mà cô mong muốn. Cô đã thầm cảm ơn cuộc sống ngay khi cô mệt mỏi với cuộc sống này thì lại mang anh đến bên cạnh cô, cho cô thêm ánh sáng.

   "Một ly capuchino nữa nhé."

   "Ok."

   Cô cầm ly đựng cà phê thuần thục làm một ly capuchino, trên mặt cốc còn vẽ thêm một hình bông hoa đầy tinh tế. Đặt ly cà phê lên bàn.

   "Bưng ra đi." Cô nói vọng ra bên ngoài.

   "Chị mang ra bàn số 6 giúp em, em đang lau dở chổ nước vừa bị đổ." Giọng nói từ bên ngoài vọng tới.

   Cô bưng ly cà phê ra bàn số 6, vị trí bàn số 6 nằm ở bên ngoài trời. Trời đã sang thu, cô ở bên trong quán thì chỉ mặc áo dài tay, lúc này ra ngoài thì khẽ run lên khiến ly cà phê hơi rung nhẹ.

   Ở chổ bàn số 6 hiện tại có đến năm người ngồi, cô bưng cà phê đến bên cạnh, chuyên nghiệp mỉm cười.

   "Em gửi capuchino ạ." Đặt ly coffe xuống bàn rồi nhanh chóng quay người đi.

   Vừa đi chưa được ba bước thì cô bị gọi giật lại, người ngồi vị trí trong cùng đang bấm điện thoại nói.

   "Lấy cho mình xin một ít giấy ăn." Nói xong anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô.

   Khoảnh khắc này thời gian như ngưng đọng, cô nén xuống sự sợ hãi trào dâng, gật đầu nói vâng rồi nhanh chóng bước vào bên trong quán.

   Đứng ở sau quầy pha chế, đặt tay lên lồng ngực mình, cô không thể thở được tự nhiên, cô có cảm giác như bộ mặt của bản thân bị vạch trần một cách nhục nhã ê chề.

   Cô nên giải thích thế nào, nên nói thế nào để anh tin tưởng rằng cô không cố ý lừa dối, cô không cố ý giấu anh, chỉ là cô sợ hãi. Sợ anh chê cô thấp kém, sợ anh nói cô không xứng, sợ anh nhìn cô bằng ánh mắt khác.

   Từ lúc ấy cho đến giờ tan việc, cô như người mất hồn, thay quần áo rồi ra khỏi cửa hàng. Nhìn đường phố xung quanh nhộn nhịp, cô có cảm giác mình đã sai lầm một điều gì đấy rất lớn.

   Đột nhiên bàn tay cô bị nắm chặt, nhìn người đàn ông đang nắm tay cô không biết từ đâu xuất hiện khiến cô không che đậy nổi sự nghẹn ngào trong mắt. Anh không đi xe mà kéo cô đi bộ một đoạn đường dài, đi ngang qua hai cái ngã tư, cô không dám mở miệng nói chuyện, đợi đến khi anh lên tiếng trước.

   "Anh không trách em." Anh nói nhưng không nhìn cô, bước chân vẫn đi thẳng về phía trước.

   Cô cắn môi, nén lại nước mắt: "Em sợ anh sẽ không thích, sợ bản thân không xứng với anh, em xin lỗi."

   Anh dừng bước lại một vườn hoa ven đường, quay người cúi đầu nhìn cô đang cúi gằm mặt xuống.

   "Ngẩng đầu lên nhìn anh." Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại không giấu được sự tức giận đè nén.

   Cô ngẩng đôi mắt ngập nước nhìn anh, cô khá xinh, khuôn mặt không trang điểm nhưng lại rất thanh tú.

   "Anh có tiền hay không có tiền, em khó khăn hay không khó khăn cũng đều không quan trọng. Anh đã từng hỏi em về vật chất hay gia cảnh chưa, chưa đúng không? Anh và em đến với nhau là vì cả hai thấy phù hợp và rung động. Còn việc khác thì đều không quan trọng, anh yêu em vì em là em, không phải vì em là ai."

   Cô không giấu nổi nước mắt mà oà khóc, nhào mình vào lòng anh ấm ức nghẹn ngào. Là cô không tự tin vào bản thân, là chính cô tự hạ thấp bản thân mình. Trong tình cảm vốn dĩ không có chuyện xứng hay không xứng, mà chỉ có hợp hay không hợp.

   Cuộc đời này đã quá ưu ái cô, cho cô gặp một người đàn ông tốt đến nhường này, cô còn dám mong cầu gì hơn.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro