Gặp gỡ rồi bỏ lỡ p4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông báo thức vang lên, cô nhanh chóng ra khỏi giường không một giây phút chần chừ, thuần thục vệ sinh rồi lấy ra chân váy đen và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hiện tại cô làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu, lương một tháng không quá cao, nhưng kèm thêm việc làm thêm buổi tối thì vẫn đủ chi trả, không đến mức thiếu thốn.

Cầm điện thoại trên đầu giường lên trước khi cất vào túi xách cô bấm mở màn hình, nhìn thấy một tin nhắn đến thời gian là một giờ sáng ngày hôm qua. Số máy lạ cô bấm đọc. Một dòng tin nhắn ngắn gọn gửi đến.

"Em ngủ chưa?"

Cô nhíu mày, bấm trả lời: "Ai đấy?" Rồi nhanh chóng cất vào túi xách, đi ra khỏi nhà và đến công ty.

Loanh quanh ở công ty thời gian trôi nhanh đến khi cô nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, đồng nghiệp đã đi ăn trưa hết rồi chỉ còn vài người cùng cô vẫn ngồi ở bàn làm việc. Dựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng lúc này nhớ ra tin nhắn lúc sáng nhận được, cô liền lấy túi xách mở ra.

Một tin nhắn đã gửi đến cách đây ba mươi phút, thời gian không lâu.

"Thật sự không biết à, hay cố tình không biết, tối qua em đã từ chối anh đưa về."

Cô cảm giác như trái tim mình vừa lỡ nhịp, đập mạnh một cái rất khó chịu. Bàn tay lướt trên bàn phím mấy lần rồi lại xoá đi. Cô cắn môi, suy nghĩ nên trả lời lại thế nào cho phù hợp, cuối cùng cũng nhắn rồi bấm gửi đi.

"Là không biết thật, nếu anh nói rằng em về nhà chưa, thì sẽ nhớ chứ không phải em ngủ chưa."

Lần này rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời.

"À, thế lần sau anh rút kinh nghiệm."

Đọc tin nhắn gửi đến, cô chưa kịp nhắn tin trả lời thì đã thấy tin nhắn khác gửi đến.

"Hôm qua em về nhà có an toàn không?"

Đọc dòng tin nhắn cô không nén được nụ cười bên khoé môi, chậm rãi nhắn lại.

"Không an toàn thì bây giờ anh đang nhắn tin với ai?"

***

   Thuần thục đặt ly cà phê lên mặt bàn kèm theo là nụ cười lịch sự. Cô bưng đồ uống ra bàn trả khách rồi nhanh chóng bước vào trong quầy pha chế nước. Hôm nay số lượng khách đông hơn mọi ngày nên cô vừa phải pha chế vừa phải bê đồ ra bàn cho khách.

   Lúc làm việc cô chưa từng tỏ ra mệt mỏi mà thường trực trên môi vẫn luôn là nụ cười nhẹ nhàng, vừa pha chế nước miệng vẫn không ngừng nói chuyện với mấy người làm chung.

   Mọi người đang hẹn nhau đêm nay xong việc thì đi ăn lẩu, cô từ chối khéo, nói nhà có việc.

   Cô vươn vai, xương keo răng rắc. Tháo bỏ tạp dề đeo bên hông đặt sang một bên, cô thay lại đồ của mình và cất đồng phục của cửa hàng vào tủ đồ của mình, khoá lại ngăn tủ rồi cất chìa khoá vào túi xách, ra khỏi quầy pha chế. Vừa rời khỏi quán vừa đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình mà cô không giấu được nụ cười vương trên khoé môi.

   Vô tình vấp vào một đoạn đường gồ lên suýt ngã, cô thầm trách bản thân sao có thể lơ là vì một vài dòng tin nhắn như thế.

   Rẽ vào một cửa hàng bán đồ tiện lợi 24/24, cô lựa chọn vài món đồ cần thiết cùng mấy chai nước thường uống. Khi đang đứng đợi thanh toán tiền, chuông điện thoại bất chợt vang lên.

   Cô nhanh chóng cầm lại tiền thừa rồi chạy như bay ra khỏi cửa hàng, khuôn mặt hốt hoảng cuống quýt vẫy taxi nhưng không một xe nào dừng lại mà lạnh lùng lướt qua như thể cô là vô hình.

   Mười lăm phút sau, cô chạy vào chung cư, bảo vệ nhìn thấy cô đã quen thuộc thì không đòi hỏi chứng minh thư mà trực tiếp mở cổng cho vào trong. Bên trong căn hộ cao cấp, ánh đèn vàng mập mờ, những mảnh thuỷ tinh lăn lóc trên sàn nhà, mùi rượu nồng nặc vương vấn trong không khí. Tiếng khóc rưng rức vang lên ở trong phòng, cô xỏ vào đôi dép đặt bên cạnh cửa ra vào, bước nhanh vào phòng ngủ. Đập vào mắt cô là cảnh tượng lần đầu tiên cô chứng kiến, lần đầu tiên cô nhìn thấy được sự đau đớn đến mức này trong mắt bạn mình.

   Nhìn hai người đang ngồi ôm nhau dưới sàn nhà, cô cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ. Nhận được cuộc điện thoại của bạn mình nói cái Vân đòi tự sát, cô không còn suy nghĩ được điều gì nữa mà lao như bay đến, rốt cuộc điều gì khiến nó trở nên như thế, là điều gì khiến nó trở nên thương tâm đến nhường này?

   Bước đến ngồi xuống bên cạnh hai người họ, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi.

   "Có chuyện gì thế, nói tao nghe xem nào."

   Nó càng bật khóc to hơn, nước mắt tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi đen trĩu bóng nhoè xuống gò má, lớp son môi đã trôi đi hết. Nó cố gắng nén khóc, đăm đăm nhìn cô, ấp úng mở miệng.

   "Hôm nay anh ấy nói thật với tao, anh ấy... anh ấy có vợ rồi." Nói đến đây nó oà khóc, gào hét như thể không chấp nhận được sự thật.

   Cô cũng không thể tin được điều đang diễn ra, cô từng gặp người đàn ông ấy vài lần, chính là người đàn ông bạn cô luôn nói là phong độ, nhã nhặn và lịch thiệp, nhưng tại sao lại cố gắng lừa dối nó lâu đến như thế? Hai năm rồi, hai năm rồi chứ không phải là hai tháng.

   Đưa tay gạt nước mắt trên gò má, cô nói: "Vậy mày định thế nào?"

   Nó khóc nấc lên, lắc đầu nguầy nguậy: "Tao không biết, tao không biết nữa. Anh ấy nói xin lỗi tao, nói xin lỗi vì đã lừa tao, nói mong tao tha thứ. Tao phải làm gì đây?"

   Xin lỗi, lại là từ xin lỗi... rốt cuộc đàn ông coi sai lầm của bản thân mình là điều gì để rồi sau mỗi lần phạm lỗi đều sử dụng hai từ "xin lỗi" như thể là có thể bù đắp lại tất cả.

   Xin lỗi, nếu thật sự lời xin lỗi có tác dụng, thì tình yêu đến khi kết thúc chỉ cần sử dụng hai từ xin lỗi là không ai sẽ phải đau khổ.

   Nhưng sự đời lại chẳng đơn giản là thế, xin lỗi chỉ như một cách nguỵ biện cho sai lầm của bản thân, người mà thật sự biết lỗi, họ sẽ không nói lời xin lỗi một cách giản đơn như vậy.

   Gần ba giờ sáng, mất hơn hai tiếng đồng hồ hai người bọn cô mới giúp nó đi ngủ được. Hai người ngồi ở chân giường thở dài một hơi, cô nhấc điện thoại ra định gọi taxi thì đứa bạn cô ngăn lại.

   "Để tao gọi cho."

   Cô không để ý lắm nói ok rồi ra ngoài dọn dẹp lại đống đổ nát bên ngoài giúp bạn mình.

   Cầm túi xách ra khỏi căn hộ chung cư, bạn cô về sau, bước chân vào thang máy bấm xuống tầng 1. Thang máy dừng lại chưa đầy ba mươi giây. Ban đêm nhiệt độ hạ thấp vừa ra khỏi toà nhà, ngọn gió thổi ngang qua khiến cơ thể cô không nhịn được rùng mình.

   Đứng nhìn xung quanh một vòng, không thấy có một chiếc xe taxi nào cả, nhấc điện thoại định gọi hỏi bạn thì đúng lúc này một chiếc xe đỗ lại trước mặt cô. Người trong xe mở cửa bước xuống, nhìn thấy rõ mặt người đối diện thì cô không khỏi bất ngờ.

   "Sao anh ở đây?" Cô hỏi, mặc dù trong lòng đã thầm đoán ra được lý do.

   "Anh là taxi." Anh ta đáp rất tự nhiên, nụ cười nhẹ nhàng vương trên môi.

   ...

   Ngồi trên xe, hai người lúng túng không biết nên nói điều gì, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vạn vật trôi qua trước mắt với cô dường như vô hình, lúc này tâm trí của cô đều đặt ở bên trong xe. Cô rất muốn kéo tấm kính xuống để hít thở thật sâu mà lại sợ để lộ sự bối rối của bản thân nên đành im lặng.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro