Gặp gỡ rồi bỏ lỡ p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng bên ngoài cửa hàng cho vay tiền không có biển hiệu, cửa kính được dán mờ không thể nhìn vào bên trong, mặt tiền cửa hàng chỉ khoảng ba mét. Cô hít thở một hơi thật sâu, cố gắng lấy hết dũng khí bước chân vào bên trong.

Mở cánh cửa ra, bên trong có đến năm người đàn ông, ba người đầu trọc đứng tuổi, còn lại hai người kia đều là thanh niên. Bên trong cửa hàng chỉ có một bộ sa lông rộng và bên trong cùng là chiếc bàn làm việc được đặt khá nhiều giấy tờ bên trên.

Nhìn cô đi vào, năm người đồng loạt nhìn về phía cô. Một người lên tiếng hỏi.

"Có việc gì không em?" Người đàn ông này giọng nói khá hoà nhã, khuôn mặt ưa nhìn khiến cô bớt đi phần nào sợ hãi.

Mười phút sau.

Cô ngồi đối diện với người đàn ông đầu trọc, lấy trong túi xách ra tờ giấy vay nợ của bố mẹ cô đặt trên bàn. Người đàn ông cầm lên đọc qua rồi im lặng, đợi cô nói trước. Có lẽ với những người dân xã hội đầy khôn khéo, họ hiểu mục đích đến đây của cô là gì, nhưng lại không lên tiếng mà đợi cô nói.

"Năm ngoái bố mẹ em có đến vay tiền, hạn trả là vào hai tháng sau." Nói đến đây cô cắn môi, thở một hơi mạnh rồi nói tiếp: "Hôm nay em mới biết chuyện, hiện tại gia đình em không còn khả năng chi trả ngay lập tức một khoản tiền lớn thế này, gia đình em rất có thiện chí trả nhưng khả năng không cho phép. Không biết các anh có thể giúp đỡ đưa ra một cách nào tốt nhất cho cả hai bên được không."

Cô nói rất chân thành, gia đình cô không phải không có thiện chí trả, nhưng hiện tại khả năng không cho phép trả một khoản tiền lớn đến thế.

Năm người đàn ông nhìn nhau chỉ tầm mười giây, mười giây đấy cô hít thở không thông, lồng ngực phập phồng đến kịch liệt, sự sợ hãi bao trùm lên tất cả.

Rất nhanh người đàn ông đầu trọc lên tiếng: "Nếu em đã đến đây nói thế, bọn anh cũng không làm khóc để mà thiệt cho cả hai bên. Anh sẽ để cho gia đình em thêm ba tháng nữa, rồi sau ba tháng gia đình em sẽ chuyển qua đóng tiền hằng ngày cho anh, với số tiền này thì sẽ đóng khoảng hai năm, nếu đồng ý thì em viết vào giấy này cho anh."

Cô nhìn tờ giấy trắng trước mặt, đắn đo vài phút rồi cũng cầm bút lên ghi từng chữ rõ ràng, bên dưới còn ký thêm tên của cô và điền thêm ngày tháng.

Trước khi rời khỏi cửa hàng, cô không quên nói "cảm ơn" cô biết họ làm như thế này đã là rất thư thả cho gia đình cô rồi, cô còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Nhìn dòng xe cộ trôi qua trước mặt, cô cảm thấy mệt mỏi không lời, bước chân cũng không muốn nhấc lên. Cả cơ thể chỉ trong một ngày mà như kiệt sức, cuộc sống của cô chỉ trong một ngày mà đổi khác.

Vuốt lại mái tóc, cô cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

Cô tin cuộc đời này không đưa ai vào chỗ chết mà chỉ có con người không muốn sống nữa.

Cô còn muốn sống, nên cuộc đời tuyệt đối sẽ không dồn cô vào đường cùng, chỉ cần còn cố gắng sẽ có hy vọng. Cô tin là sẽ như thế.

***

   Hai tuần tiếp theo nhanh chóng trôi qua, cô bê ly cà phê khách đã gọi ra bàn rồi trở lại bên trong quầy tiếp tục làm loại nước khác. Cô đang làm thuê cho một quán cà phê khá nổi tiếng vào buổi tối, sau khi tan làm ở công ty cô liền đến đây làm thêm đến mười một giờ hơn mới xong việc.

   Hiện tại thứ cô cần nhất là tiền, nên mọi công việc có thể kiếm ra tiền cô đều cố gắng vét sạch thời gian rảnh để làm.

   Cởi bỏ đồng phục cửa hàng treo vào tủ đồ của nhân viên, cô lắc lắc cái cổ đau nhức của mình rồi lê bước rời khỏi quán.

   "Về trước nhé." Cô vẫy tay với một người làm chung đang sắp xếp gọn lại ghế ngồi.

   "Ok." Cậu ta cười tươi rồi tiếp tục làm.

   Nhà cô cách quán cà phê này không quá xa, chỉ mất mười phút đi bộ là có thể về đến nhà. Bước chân cô đi rất chậm, giờ này đường phố đã bắt đầu thưa thớt người, ánh đèn đường vàng nhạt phủ xuống mặt đất, nhìn bóng lưng mỏng manh của cô từ phía sau càng thêm cô tịch.

   Về đến nhà bố mẹ cô đã ngủ, nhìn mâm cơm được đặt trên bàn, khoé môi dâng lên một nụ cười nhẹ nhàng, cô ngồi xuống ăn vội hai bát cơm cho ấm bụng rồi trở về phòng. Đến khi tắm xong thì cả cơ thể như không còn sức lực mà ngã xuống giường. Lấy laptop ở trên đầu giường mở lên, vào facebook lướt qua một vài thông tin mới, không có gì hay ho thì cô chuẩn bị đóng lại thì tin nhắn mới hiện lên.

   Là bạn thân cô gửi tin nhắn, cô lập tức chat lại.

   "Dạo này mày mất tích đâu thế?"

   "Tao bận chút việc thôi."

   "Tối mai đi sinh nhật tao nhé, cấm vắng mặt."

   Cô nhìn lịch trên điện thoại, mai là thứ bảy, cô được nghỉ một ngày thứ bảy duy nhất trong tuần. Liền nhắn lại.

   "Ừ được rồi, nhất trí thế."

   "Ok thế 9h ở karaoke Kandy nhé."

   Nói xong không còn việc gì cô cất máy tính lại chổ cũ, chui người vào trong chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mệt mỏi cả ngày, ngay cả nói chuyện cô cũng không còn đủ sức. Bên ngoài đột nhiên trời đổ cơn mưa, trên bầu trời một màu đen xám xịt nổ ra vài tiếng sấm như nuốn xé nát bầu trời, rạch nát tất cả.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro