Gặp gỡ rồi bỏ lỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiếng chuông chùa ngân vang đầy uy nghiêm nhưng lại khiến lòng thanh tịnh. Ngày trong tuần nên chùa khá vắng vẻ, sự yên tĩnh bao trùm xuống khắp nơi. Cô quỳ xuống nhắm mắt chắp tay cầu xin. Hàng mi đen rung rung theo khoé môi đang khẽ khàng nói.

   Cô mặc chiếc quần jean đơn giản, bên trên là áo phông trắng. Mái tóc dài buông xoã tạo cho cô cảm giác vừa nhẹ nhàng, vừa tinh tế. Vì đi chùa cho nên cô chỉ phủ một lớp phấn rất mỏng, bờ môi được tô son hồng phớt nhẹ.

   Khoé mắt chậm rãi mở, cô cúi đầu vái tạ rồi đứng dậy thì phát hiện khi cô vào thì bên cạnh không có một bóng người, nhưng lúc này thì lại xuất hiện thêm một người đàn ông. Cô nhìn liếc qua rồi nhanh chóng quay đi, trong đầu cô chỉ có suy nghĩ, người đàn ông này khá đẹp trai, còn lại thì không liên quan gì đến cô. Nhanh chóng xỏ giày vào rồi đi vòng ra phía sau lễ, đi dọc hành lang chùa lâu lâu gặp được một vài người qua lại, còn lại thì vắng vẻ đến thanh tịnh.

   Bước chân cô rất chậm, vừa đi giống như vừa thưởng thức sự bình yên hiếm có này. Bên ngoài cánh cửa chùa là một cuộc sống ồn ã và xô bồ, có lẽ chỉ có ở đây, vào những ngày thường như thế này cô mới có thể tìm được sự tĩnh lặng mà bản thân thèm muốn đến lạ thường.

   Cuộc sống ngoài kia nhiều sóng gió và mệt mỏi quá, đôi lúc con người ta chỉ mong tìm được một chốn bình yên để thở nhẹ, rồi tiếp túc với cuộc sống ngoài kia như một chiến binh bất khuất, không sợ hãi trước giông tố của cuộc đời.

   Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại trong túi xách nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại, mệt mỏi ấn tắt rồi ném điện thoại trở lại túi xách. Thở một hơi dài, đôi chân nhanh chóng bước đi.

   Ra khỏi chùa, cô đứng bên lề đường vẫy taxi, đang lúc vẫy xe thì cô nhìn thấy một người đàn ông khá bắt mắt đi từ trong chùa ra, lúc này cô mới nhìn kỹ, anh ta khá cao, lúc này khuôn mặt đã được che bằng cặp kính đen, cả người anh ta mặc quần áo rất chỉnh chu không lộ ra nửa điểm sai sót. Quần âu đen phối cùng áo màu tím than tạo nên một cảnh sắc thâm trầm mà vẫn tinh tế.

   Có vẻ như anh ta thấy được ánh mắt nhìn của cô thì nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô không có hứng thú nhìn thêm nên quay đi. Đúng lúc này có chiếc taxi đỗ lại, tài xế ngồi bên trong ra hiệu hỏi cô có đi không, cô gật đậu rồi ngồi vào xe không nhìn lại.

   Nhìn chiếc taxi nhanh chóng khuất bóng trên đường, anh khẽ cười. Một cô gái đẹp luôn khiến đàn ông liếc nhìn, nhưng với một cô gái có khí chất, lại khiến đàn ông liếc nhìn nhiều hơn một lần. Cô gái kia chính là loại người thứ hai.

   Đáng tiếc lại chỉ là hai người lướt qua nhau, Hà Nội này rất nhỏ, có lẽ biết đâu sẽ gặp lại.

***

Cô trở về nhà, vừa bước chân đến phòng khách thì nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt cả hai người đều mang theo vài nét lo lắng cố giấu kỹ nhưng cô vẫn có thể nhận ra sự khác thường này.

"Có chuyện gì không bố mẹ?" Cô thấp giọng hỏi, trong lòng cũng không khỏi sốt ruột.

Bố cô ngẩng đầu, khuôn mặt của người đàn ông ngoài bốn mươi mang theo nét phong trần khi bị cuộc sống mài mòn. Phong ba bão táp của cuộc đời in hằn theo từng nếp nhăn.

Ông vừa mở miệng nói "không có gì" thì đột nhiên mẹ cô lên tiếng: "Con cũng lớn rồi, ông cứ nói đi."

Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ, im lặng không hỏi, để cho bố có thời gian bình tĩnh.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp một lần nữa vang lên, chỉ mới đây thôi mà bố cô như già đi vài tuổi. Giọng nói cũng không còn vững trãi như mọi ngày.

"Hai năm nay công việc của bố mẹ đều không thuận lợi, số tiền nợ ngân hàng để lấy vốn kinh doanh đều đến kỳ hạn thanh toán không thể kéo dài, nên năm ngoái bố mẹ đã vay ở bên ngoài để trả vào ngân hàng."

Cô hít một hơi sâu, cả đầu ong ong như đang lạc vào một giấc mộng mà chỉ muốn nhanh tỉnh lại.

Cố gắng bình tĩnh hỏi lại: "Vậy là bố mẹ vay tiền bên ngoài trả vào ngân hàng, còn hiện tại là đang nợ tiền ở bên ngoài?"

"Đúng thế, mà thời hạn trả tiền cũng sắp đến rồi." Mẹ cô run run lên tiếng, giọng nói đượm màu mệt mỏi cùng bi thương.

"Số tiền bố mẹ nợ là bao nhiêu?"

Bố cô nói ra con số mà khiến cả đôi tay cầm túi xách của cô run rẩy, phải cố gắng nhiều lắm mới không thốt lên thành tiếng.
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro